Edit: Hà Linh
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
“Thân thể của nàng bị sao vậy?” Bỏ qua con quỷ con kia, Vân Lẫm
chuyển sang hỏi Thất Nhàn. Nếu là Thất Nhàn mọi khi thì cũng sẽ không
ngoan ngoãn chờ trong cung thế này.
Thất Nhàn cau mày: “Nhuyễn cân tán, cho ta ăn thay cơm.”
Trong bụng Vân Lẫm lại bừng bừng lửa giận, lại còn hạ độc Thất Nhàn?! Thảo nào Thất Nhàn tái nhợt không chút sức sống nào như vậy!
Hắn đưa tay lên ngực, móc ra một bình ngọc xanh, đổ ra một viên thuốc, đưa lên khóe miệng Thất Nhàn.
“Đây là cái gì?” Thất Nhàn nuốt vào xong rồi hỏi.
“Giải dược nhuyễn cân tán.” May mà Cố Thanh Ảnh tỉ mỉ, phòng ngừa mấy người lại trúng phải chiêu này, đã phân phó mấy người màng theo thuốc
giải trên người. Thật đúng là có chỗ hữ dụng thật.
“Chúng ta đi thôi!” Vân Lẫm đỡ Thất Nhàn dậy, định rời đi.
“Không được!” Thất Nhàn ngăn lại. “Quá nguy hiểm. Lúc trước ta xông
ra khỏi cửa cung một lần, hiện này chắc chắn hộ vệ càng thêm nghiêm
khắc.”
“Vậy cũng không thể để nàng một mình ở lại đây…” Mặt Vân Lẫm tràn đầy lo lắng.
“Không có chuyện gì.” Thất Nhàn lấy ra bình nhỏ trong tay Vân Lẫm.
“Có giải dược là không có gì đáng ngại rồi. Đúng rồi, làm sao chàng vào
được?”
“Hoàng cung thông báo, tìm người chữa bệnh cho thái tử, chúng ta liền giả dạng danh y tiến cung.”
“Dán thông báo tìm người chữa bệnh?” Quả nhiên là nàng bị giam cầm,
ngay cả loại tin tức này cũng không biết. Chẳng qua, tìm người chữa bệnh sao? Trừ phi là hai lão già kia tới đây, nếu không độc này cũng không
có ai biết cách giải.
“Độc trên người Bắc Đường Tẫn là do nàng hạ?” Vân Lẫm ngẩng đầu hỏi. Thất Nhàn biết dùng độc từ khi nào vậy?
Sắc mặt Thất Nhàn có chút kì bí: “Chàng chẳng lẽ đã quên ở đây có cao thủ dùng độc từ khi mới ra lò sao?”
Vân Lẫm nhất thời không kịp phản ứng. Mới ra lò? Cao thủ dùng độc? Người nào vậy?
Tiểu Ái Nhàn xoay xoay đầu, tỏ vẻ tủi thân: “Quên…hư…lớn…”
Thất Nhàn “Xí” một tiếng phì cười, chỉ sợ là trong đầu quỷ con Vân
Lẫm lại có thêm một tội rồi. Cha mình lại quên mình là tiểu Độc Nhàn
rồi! Tội này không biết bị nhớ tới bao giờ đây?
“Hóa ra là nó.” Vân Lẫm lại nhướng mày lần nữa, tiếp tục không nhìn
quỷ con, nhìn về phía Thất Nhàn: “Vẫn không thể đợi ở chỗ này…”
“Vậy trước tiên giải độc cho Bắc Đường Tẫn rồi hãy nói!”
“Giải độc cho hắn?” Vân Lẫm hừ một tiếng, “Đừng có mơ!” Hắn muốn giết chết Bắc Đường Tẫn luôn!
Thất Nhàn khẽ cười: “Muốn giải độc cho hắn thật á, làm sao chúng ta có khả năng ấy được?”
Vậy là có ý gì? Vân Lẫm nghi hoặc.
“Nhận lễ mà không trả thì không phải phong cách của ta.” Trong mắt
Thất Nhàn hiện lên vẻ giảo hoạt, “Hắn bắt ta ăn thuốc độc, tất nhiên ta
cũng muốn cho hắn ăn một số thứ tốt mới phải.”
Nàng ghé vào bên lỗ tai Vân Lẫm, phân phó một lúc.
Chỉ thấy khuôn mặt vạn năm yên nghỉ của Vân Lẫm lại liên tục run run.
Quả đúng là âm trầm độc ác!
Chẳng qua, hắn thích thế!
Ngày hôm sau, trong tẩm cung của Thái tử, ba vị cao nhân Thiên Sơn được mời đi.
Bắc Đường Hành hạ lệnh xuống, nếu hôm nay thái tử không tỉnh lại thì
đem Thất Nhàn chôn cùng luôn, trong lòng cũng đã có chuẩn bị. Lúc này
hắn bảo Thất Nhàn cũng đi theo chứng kiến.
Vân Lẫm vừa vào cửa liền thấy Thất Nhàn vẻ mặt suy yếu, liền cố gắng nhịn xuống mong muốn đi tới bên nàng.
Ba người đồng thời hành lễ với Bắc Đường Hành.
“Ba vị cao nhân, không cần đa lễ. Ba vị đã nghĩ ra phương pháp có thể giải độc trên người Thất Nhàn chưa?” Bắc Đường Hành không nói nhiều mà
đi thẳng vào vấn đề.
“Bẩm bệ hạ, tất nhiên là bọn ta đã nghĩ ra phương pháp giảiđộc tận gốc.” Cố Thanh Ảnh cực kì cẩn thận đứng ra.
Biện pháp gì chứ? Hắn cũng muốn biết đây.
Trái lại với dự tính là Vân Lẫm đi ra cùng Thất Nhàn, không biết là nói những gì, không ngờ là Vân Lẫm một mình trở lại.
Vân Lẫm chỉ nói là hôm nay muốn giải độc cho Bắc Đường Tẫn.
Trời mới biết làm sao bọn hắn có cái bản lĩnh này?
Mà lại là Vân Lẫm đề nghị giải độc cho Bắc Đường Tẫn? Đầu óc Vân Lẫm bị hỏng rồi à?
Hắn hỏi Vân Lẫm, lại nhận được vẻ mặt quái dị, cùng câu trả lời là hắn đã an bài mọi việc.
Hỏi Phượng Lai cũng chỉ có một câu: ngươi không biết thì sao ta biết được. Lại đụng phải một cái đinh khác.
Cho nên đến giờ hắn vẫn không biết có chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy Vân Lẫm từ từ tiến lên: “Loại độc này của điện hạ thật ra có một phương pháp giải độc.”
Mắt Bắc Đường Hành lập tức sáng lên: “Thật sao? Tốt quá!”
Một câu trước chưa nói xong, lại bị một câu tiếp theo của Vân Lẫm
tiêu diệt hi vọng: “Đáng tiếc là biện pháp kia cần trị liệu lâu dài, sợ
là điện hạ không còn nhiều thời gian như vậy.”
“Khốn kiếp…” Bắc Đường Hành vung tay tức giận.
Vân Lẫm liền cắt lời: “Bệ hạ không cần vội vã. Tối hôm qua ta trầm tư suy nghĩ cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp. Vốn là ta nghĩ biện pháp này không dùng được vì cần phải có một đứa trẻ sinh vào mùa lạnh âm
lịch mới có thể phối hợp. Nhưng là đúng dịp hôm nay lúc ta mới vào cửa
điện thì trông thấy đứa bé này. Bệ hạ, ngài nói xem, đây không phải là ý trời sao? Trời xanh nhất định cũng muốn điện hạ có thể vượt qua kiếp
nạn này.”
Khóe miệng Cố Thanh Ảnh run lên. Nói láo a! Sao hắn lại không phát
hiện ra bản lĩnh nói dối của Vân Lẫm đúng là không phải bình thường như
vậy. Quả là cao thủ! Phối hợp với cái khuôn mặt nghiên trang ngàn năm
không đổi kia, mấy lời hắn nói còn thật hơn trân châu a!
Thất Nhàn thầm cười trong bụng, không ngờ Vân Lẫm ngày thường ít nói, hiện nay lại có thể nói dối như thật!
Hết một lượt làm cho tim Bắc Đường Hành nhảy lên nhảy xuống không biết bao nhiêu lần.
“Đúng! Đúng! Ngươi nói rất đúng!” Bắc Đường Hành kích động không biết nói gì cho tốt, từng ngón tay hướng tới tiểu Ái Nhàn trong tay Thất
Nhàn, “Đạo trưởng định nói là đứa bé này?”
Vân Lẫm vuốt cằm: “Chính nó!”
“Người đâu, đem đứa bé này ôm đến cho đạo trưởng!” Bắc Đường Hành ra lênh cho mấy người phía sau.
Vì Tần Nhi, vì tương lai giang sơn Bắc Hãn, hy sinh một đứa bé có tính là gì?
Thất Nhàn gắt gao bảo vệ bé, hướng về phái cung nữ định ôm bé đi, tỏ vẻ cảnh giác: “Các ngươi muốn làm gì?”
Vân Lẫm vội vàng lên tiếng: “Phu nhân đừng lo lắng. Ta chỉ là muốn mượn chút ít từ đứa bé này thôi.”
“Mượn gì chứ?”
“Phân trẻ con.’
“Thế sao, vậy cũng được.” Thất Nhàn lập tức đem tiểu Ái Nhàn đưa vào
ngực cung nữ. Nàng vỗ vỗ đầu con, nhớ hồi sáng nương nói gì với ngươi
không, không nên khách khí, cứ dùng sức rặn.
Nàng thầm cười trong bụng, buổi sáng cho thằng bé này ăn nhiều như
vậy, lúc này bụng nhỏ chắc đầy ‘phân bón’, một màn kịch hôm nay chắc
chắn làm cho người trong Hoàng Đình khó quên.
Tiểu quỷ quơ tay chân cười khanh khách, làm như đang nóng lòng muốn thể hiện.
Một câu này khiến Bắc Đường Hành ngu ngơ, lúng túng: “Vân đạo trưởng, ngươi có ý gì? Quả nhân nghe lầm sao?”
“Bệ hạ không nghe lầm đâu.” Vân Lẫm nói tiếp, “có người nói thiên địa linh khí tập trung ở trẻ con. Trẻ con thì có bé trai sinh mùa lạnh cùng bé gái sinh mùa nóng là có nhiều linh khí nhất. Mà phân người là thứ tụ tập nhiều tinh hoa trên người nhất. Loại độc này trên người điện hạ là
từ thiên địa sinh ra, lấy linh khí gột rửa sạch thì có thể giải độc. Cho nên ta mới có thể nghĩ đến biện pháp này. Tất nhiên nếu bệ hạ không
muốn thì…ta cũng đành vậy.” Hắn thời dài, “Chẳng qua là phụ lòng tốt của trời xanh, đáng tiếc cho tính mạng của điện hạ.”
Mấy lời đủ để dọa mọi người trong điện.
Cố Thanh Ảnh cùng Phượng Lai liếc mắt nhìn nhau. Phân trẻ con! Đúng là ác thật!
Bắc Đường Hành túng quẫn trong lòng, phân trẻ con sao? “Đạo trưởng,
không còn biện pháp nào sao?” Nếu phải ăn phân trẻ con thật thì đúng là
sẽ khiến người ta chê cười!
“Không có phương pháp khác.” Vân Lẫm vẫn lạnh nhạt như cũ, chân
thành, khảng khái nói, “Phương pháp này là nhanh nhất, cũng hữu hiệu
nhất.”
Bắc Đường Hành lắc lắc đầu: “Được! Đành thử lần này vậy!” Bất kể thế nào, có thể giữ được tính mạng mới là quan trọng.
Hắn phất tay, liền để cung nhân tới ôm tiểu Ái Nhàn đi xuống ‘sản xuất’ phân và nước tiểu trẻ con.
Chỉ chốc lát sau, cung nhân liền nghiêm chỉnh mang lên một chậu
‘vàng’ óng ánh ‘đặc sản Made by Ái Nhàn’ trở lại – chất lỏng bên trong
màu vàng hỗn tạp lại còn chứa nhiều mảnh nhỏ màu nâu đậm.
Hừ! Dám hạ độc nương của gia, gia cho ngươi ăn mấy viên béo phệ của gia!
“Bệ hạ, thật muốn đút cho điện hạ ăn sao?” Cung nhân chần chừ, biện
pháp ác độc như vậy, đừng nói là thái tử gia tôn quý, ngay cả tên ăn mày cũng không muốn!
Bắc Đường Hành phất tay một cái: “Nhanh lên!” Cung nhân đành phải bưng một bát chất lỏng hỗn hợp đến bên Bắc Đường Tẫn.
Coi như nước tiểu là canh, phân là thuốc viên. Lấy thìa đưa đến
miệng, một khối phân, một ngụm nước tiểu cho vào miệng thái tử điện hạ.
Chất lỏng màu vàng trào ra bên khóe miệng Bắc Đường Tẫn.
“Bệ hạ, điện hạ….không nuốt vào được…” Buồn nôn quá! Thật là ác độc! Có ai khác tới làm hộ nàng không? Nàng muốn nôn lắm rồi!
“Dùng sức bạnh cằm hắn ra!” Vân Lẫm không chút hoang mang nói.
Bắc Đường Hành liền thấy bụng quặn lên, không đành lòng nhìn lại, đành phẩy tây: “Cứ làm theo đạo trưởng nói!”
Cung nhân chịu đựng ấn mạnh lên cằm Bắc Đường Tẫn, đưa bát về phía
trước, chỉ nghe “ực” một tiếng, cái đám hỗn hợp lỏng rắn khai thối liền
chảy tuột vào trong họng Bắc Đường Tẫn.
“Ọe” một tiếng, cung nữ kia cũng không chịu đựng nổi nữa, nôn lên
chăn gối bằng gấm cùng gương mặt của thái tử điện hạ cao cao tại thượng.
“Khốn kiếp!” Bắc Đường Hành giận dữ, nhìn lại mặt Bắc Đường Tẫn thì trong lòng lại nhói lên, lập tức dời mắt đi.
“Bệ hạ thứ tội!” Cung nữ bị dọa, quỳ phịch xuống, sao mình lại không
nhịn được, còn nôn ọe như vậy, thật là đáng chết! Nhưng mà…lại nôn một
trận. Thật là độc ác! Lần đầu tiên trong đời nàng thấy có người phải ăn
phân!
Bắc Đường Hành quay sang một bên, ánh mắt rưng rưng: “Đi xuống đi! Đưa sang Minh Sự phòng nhận tội!”
“Dạ! Tạ ơn bệ hạ! Ọe!” Cung nữ kia chạy luôn ra ngoài.
“Ngươi!” Bắc Đường Hành rống một tiếng.
Một cung tỳ nơm nớp lo sợ đi lên. Nàng đứng bên cạnh cũng muốn nôn
lắm rồi, còn cả một chậu to như vậy, muốn đút đến lúc nào đây?
“Ọe!” Còn chưa bắt đầu bón, chỉ nhìn đám chất lỏng lưu lại bên miệng Bắc Đường Tẫn, cung tỳ kia liền nôn lên nôn xuống.
“Phế vật! Toàn một lũ phế vật!” Bắc Đường Hành nỏi giận gầm lên một tiếng. “Người đâu!”
….
Cho nên cả buổi sáng, mọi người đều thấy có cung nhân từ trong tẩm
cung thái tử hộc tốc xông ra, trở thành một cảnh tượng kì dị trong cung.
Cái cảnh ấy, thật không ai nỡ nhìn.
Thế nên cho tới tận sau này, chuyện này bị truyền khắp Bắc Hãn, thậm
chí là Thiên Diễm cùng Nam Vũ, trở thành chuyện cười của ba nước.
Ánh mắt Cố Thanh Ảnh run rẩy liên tục, dạ dày cuộn trào dịch chua,
dùng sức nắm cánh tay Phượng Lai bên cạnh, cảm thấy được cánh tay kia
cũng cứng ngắc. Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Lai, sắc mặt của con phượng
xấu xí kia cũng méo xệch đi.
Hắn lại quay ra nhìn một nhà ba người đứng không xa kia. Cả ba người
lại mang bộ dạng bình tĩnh thong dong trấn tĩnh, thậm chí là còn có chút ít hứng thú dạt dào.
Không nói tới cái mặt vạn năm không đổi đi dọa chết người ta của Vân
Lẫm, khóe miệng Thất Nhàn treo một nụ cười tà ác, ngay cả đưa nhỏ nhất
nhà cũng cười toe toét đến là hăng hái.
Ba người này quả nhiên là cùng một giuộc, thật sự là nham hiểm vô cùng! Ngay cả chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cố Thanh Ảnh run cả người, sau này chọc vào thú dữ, trêu phải quỷ
thần, cũng không được chọc vào người trong nhà này. Đây là giết người
không thấy máu a!
Thật vất vả, hy sinh vô số dạ dày của cung nhân xong, cả bồn tiểu đại tiện của trẻ con mới yên ổn vào trong bụng Bắc Đường Tẫn.
Trong điện tràn ngập toàn mùi khai thối.
“Đạo trưởng, sao không thấy thái tử tỉnh lại?” Bắc Đường Hành che lỗ mũi, nghi ngờ hỏi.
“Cũng không còn lâu đâu.” Vân Lẫm vuốt ve sợi râu dài. Không lâu nữa cũng sắp đi gặp Diêm vương rồi.
“Phải không?” Trong lòng Bắc Đường Tẫn bắt đầu bồn chồn, sao lại có cảm giác trong lòng không nỡ đây?
“Khụ khụ” như để đáp lại nghi ngờ của Bắc Đường Hành, Bắc Đường Tẫn nằm trên giường vốn khong nói lời nào liền ho sù sụ.
“Bệ hạ Bệ hạ, thái tử tỉnh rồi!” Cung nhân hoan hỉ nói.
“Tẫn Nhi!” Bắc Đường Hành vội vã xoay người, đi tới trước giường. Phân trẻ con thật đúng là kì diệu.
Vân Lẫm hấp háy mắt nhìn về phía Thất Nhàn.
Thất Nhàn cũng đang kinh hãi, cúi đầu nhìn con trai đang mứng rỡ
không nhận ra mình vừa thất bại. Chẳng lẽ phân và nước tiều của thằng bé này là thuốc giải quý hiếm? Đây chẳng phải là trái ngang sao? Chẳng lẽ
bọn họ lại chó ngáp phải ruồi, cứu Bắc Đường Tẫn một mạng?
“Tẫn Nhi, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bắc Đường Tẫn giống như bị hồi quang phản chiếu, nhìn lão hoàng đế một cái rồi lại chìm vào hôn mê.
“A? Tẫn Nhi? Tẫn Nhi?” Lão đảo mắt về phía Vân Lẫm, vội vã nói, “Cao nhân, tại sao lại như vậy?”
“Bệ hạ không cần lo lắng, điện hạ vừa tỉnh dậy, liền chứng minh
phương pháp kia có thể dùng được. Ít ngày nữa, điện hạ sẽ hoàn toàn bình phục!” Cố Thanh Ảnh vội vàng đi lên. Hắn đã cảm nhận được sát khí ngập
trời trên người Vân Lẫm.
“Bệ hạ, người xem, sắc mặt điện hạ dần khôi phục rồi!” Có cung nhân la lên.
Bắc Đường Hành nhìn kĩ, đúng là màu xanh đen trước đây trên mặt Tẫn Nhi đã lùi xuống nhiều.
Lập tức lão liền tin Cố Thanh Ảnh, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Mấy vị quả nhiên là cao nhân. Chờ thái tử tỉnh lai, quả nhân nhất định sẽ hậu
đãi các vị!”
“Bệ hạ khách khí rồi.” Cố Thanh Ảnh nói, liếc mắt về phía Vân Lẫm,
“Bệ hạ, hôm nay liền để thái tử điện hạ nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta
cũng đi xuống phối thêm vị thuốc mới cho thái tử để hoàn toàn tiêu trừ
độc tính.”
“Vậy làm phiền mấy vị cao nhân rồi.” Lúc này trong mắt Bắc Đường Hành đã không còn hoài nghi mấy người trước mặt, thậm chí là đầy cảm kích.
Vân Lẫm cùng mấy người cúi mắt lui xuống. Bắc Đường Tẫn đã tỉnh lại, bọn họ phải nhanh chóng rời đi mới được!
Bắc Đường Hành quay mặt, lại nhìn thấy Thất Nhàn cùng đứa bé trong
lòng nàng. Hắn cau mày chán ghét phẩy tay: “Ngươi cũng lui xuống đi.”
Tuy là nói Tẫn Nhi đã tỉnh lại cũng có công lao của đứa trẻ này, nhưng
nghĩ đến tình cảnh Tẫn Nhi vừa nuốt xuống phân và nước tiểu của nó thi
hắn lại phẫn nộ không thể nhịn được.
Thất Nhàn cúi đầu: “Dạ, thưa bệ hạ.” Chẳng lẽ mấy thứ đại tiểu tiện
của con nàng cũng quý sao? Nhất định phải tóm lấy lão áo tím hỏi cho rõ
mới được!