Editor: Hà Linh
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Nhóm thân binh hoàng gia bên ngoài nổi giận, chưa từng có ai dám
khinh bỉ bọn hắn như vậy! Bây giờ lại bị đám sơn tặc xem nhẹ, hỏi sao
không làm người ta không nổi giận cho được?
“Cái bọn thổ phỉ quê mùa các ngươi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết
được thế nào gọi là uy nghiêm của hoàng gia!” Một người cao giọng hùng
hổ nói, khiến cho đám hộ vệ nhiệt huyết sôi trào.
“Vậy thì thử xem!” Phía đối diện vang lên giọng nói cà lơ phất phơ.
Chỉ một câu cũng đủ khiến lửa giận bốc ngùn ngụt.
“Keng keng keng”, lập tức vang lên tiếng đánh giáp lá cà.
Hai đội nhân mã cùng tiến lên.
Đã gọi là thân binh hoàng gia thì thực lực tất nhiên là không kém.
Nếu đụng phải sơn tặc bình thường thì quả thực là dư sức đối phó. Chỉ có điều, lần này bọn hắn gặp phải mấy người cao thủ bên Lâm Duẫn Chi. Tuy
thân binh bên này chiếm ưu thế về số người, nhưng đến cùng thì chênh
lệch về thực lực lại không thể dựa vào số lượng mà bù đắp lại được, tất
nhiên là ứng phó rất vất vả, liên tiếp bại trận.
Hắc y nhân cũng không chém giết giết tùy tiện, chỉ giống như trêu
đùa, dễ dàng đối phó với công phu của đám thân binh, né tránh hết lần
này tới lần khác, khiến cho đám thân binh tưởng là bọn họ sẽ nhanh chóng thắng lợi nhưng loáng cái liền bị nhóm hắc ý nhân làm bó tay bó chân.
Chỉ nhìn cũng thấy cục diện đã nghiêng hoàn toàn về một bên.
“Dực vương phi, nhân dịp này, chúng ta tranh thủ thời gian ly khai
đi.” Nhạc Nhi dĩ nhiên hiểu rõ tình hình thế nào, liền quay lại nói với
Thất Nhàn.
Ly khai? Nếu nàng đi thì vở kịch ba người ngoài kia hát cho ai nghe đây? Tất nhiên là không thể đi cùng Nhạc Nhi rồi.
Hoa hồ điệp tất nhiên là hiểu rõ chủ ý trong đầu Thất Nhàn, đôi mắt
nhỏ đảo như rang lạc. Nàng nhìn cảnh đao kiếm hỗn loạn bên ngoài, rồi
kêu “Ah—“ lên một tiếng như thể cực ký hoảng sợ.
Tiếng kêu bén nhọn thậm chí khiến Lâm Duẫn Chi đang lâm trận bên kia
cũng sửng sốt một chút, vội vàng quay đầu lại. Chỉ trong nháy mắt này,
suýt nữa thì hắn bị đại đao của thân binh chém chết.
Chỉ nghe ‘Oành!” một tiếng, bạn hoa hồ điệp Hải Đường bị cảnh tượng
bạo lực làm ‘kinh hoảng’ mà ngã xuống một đường diễm lệ, chắn ngang cửa
xe ngựa. (TNN: haha cười chết ta *lăn lộn*)
Chỉ nói là chắn ngang thôi thì không đủ! Người thì ngã ngửa, mà đầu
gối bên trái của nàng thì mềm oặt, chân lại vươn thẳng sang hướng đối
diện, ngang nhiên chặn hết cửa chính của xe ngựa.
Thất Nhàn vã mồ hôi như suối. Cái đồ hoa hồ điệp này có thể giả vờ
giả tạo hơn một chút không? Té xỉu á? Làm gì có loại bất tỉnh như nàng
chứ, đã ngất rồi còn nhắm trúng cái đệm đỡ cho thoải mái nữa?
Hỉ Nhi hoảng hốt, dùng sức lay Hải Đường: “Cô nương! Cô nương!” Cô
nương này không phải rất lợi hại sao? Sao lại còn bị dọa hơn cả mình
nữa?
Nhạc Nhi lườm Hải Đường vừa ngã xuống, chuyển hướng sang Thất Nhàn:
“Dực vương phi, chúng ta tranh thủ thời gian rời đi thôi. Mấy tên…trộm
cướp này không phải người bình thường! Sợ là đám thân binh hoàng gia
cũng không ứng phó được! Bệ hạ đã phó thác ngài cho nô tỳ, nô tỳ không
thể để ngài bị bất cứ tổn hại nào!”
Thất Nhàn hừ lạnh trong lòng, nói nghe hay nhỉ? Phó thác? Sao không nói thẳng là trông chừng đi?
“Nhưng mà…” Thất Nhàn liếc nhìn qua phía Hoa Hồ Điệp đang ‘ngất xỉu’, hơi khó xử: “Chúng ta sao có thể đưa nàng đi đây?”
“Không cần quan tâm đến nàng!” Nhạc Nhi hơi nhíu mày, “Nhiệm vụ của
nô tỳ chính là hộ tống Dực vương phi. Tính mạng của người không liên
quan thì không quan hệ gì tới nô tỳ.”
Khóe miệng Thất Nhàn nhếch lên một cái, liếc nhìn Hoa Hồ Điệp đang
giả chết trên mặt đất. Nàng uổng công diễn lần này rồi. Xem Nhạc Nhi nhà người ta đi, căn bản là mặc kệ nàng!
Lông mày Hải Đường nhíu nhíu cực kì lộ liễu. Nha đầu kia, thật đúng
là hung ác! Cứ thế vứt nàng lại một mình sao? Mình đã ngã rồi, bây giờ
làm sao diễn tiếp, đùa giỡn tiếp đây?
Thất Nhàn đứng dậy, quan sát bên ngoài rồi nói: “Vậy thì đi thôi,
Nhạc Nhi nói đúng, đám sơn tặc này quả thật rất lợi hại. Quan trọng nhất là trốn đi, khỏi mang họa sát thân.”
Ôm Cẩu Nhi, kéo Hỉ Nhi, bước qua Hải Đường, đi xuống xe.
Nhạc Nhi theo sát phía sau.
Hắc y nhân nhìn thấy, nhân vật chính đã muốn chuồn rồi, bây giờ không tranh thủ thì khó mà gặp lại được. Lập tức ra tay càng mạnh mẽ, chiêu
nào cũng chuẩn xác.
Không đầy một khắc, đội ngũ hộ vệ đều ngã xuống.
“Định trốn đi đâu?” Chiến Nhược Thủy ra một chưởng xoáy, đánh úp về phía Thất Nhàn.
Thất Nhàn quay đầu lại, đối diện với chưởng, làm như bị dọa tới mức choáng váng, không tránh không né.
Nhạc Nhi làm sao có thể để chuyện này xảy ra, không nói tới việc nàng vốn phải vâng mệnh không thể để Dực vương phi bị thương tổn, chỉ nói
tới việc nàng và Thất Nhàn cũng có tình chủ tớ, nàng cũng không thể để
Thất Nhàn bị thương.
Lập tức nàng nhảy lên phía trước, đẩy chưởng đó đi, lần lượt đánh ra một loạt chưởng, cũng vô cùng mạnh mẽ.
Hắc y nhân không muốn đánh nhau với người đối diện, liền xoay người bay ra.
Nhạc Nhi bực bội nghĩ, sao người này lại rút lui nhanh vậy? Mắt nàng
dõi theo thân ảnh hắc y nhân, chợt thấy có gì đó không đúng, khẩn cấp
quay người lại. Nàng chưa kịp phòng ngự, ánh mắt vừa liếc tới, một bóng
tay vỗ xuống.
“Ba~” một tiếng, người Nhạc Nhi mềm xuống, co quắp ngã xuống đất. Mắt nàng mờ đi, chỉ nhìn thấy hắc y nhân tiến tới gần Thất Nhàn cùng Hỉ
Nhi.
“Cẩu…” Nhạc Nhi thở ra một tiếng rất nhỏ. Mau dẫn vương phi đi đi…
Cẩu Nhi nghe thấy có người gọi nó, đưa mắt lên nhìn, hít hít vài cái. Đều là người quen cả, làm loạn như thế làm gì chứ?
Thất Nhàn nhẹ cau lông mày lại, Nhạc Nhi này hình như cũng không thật sự có ý xấu gì với mình. Nàng bị đánh đến mức này mà vẫn còn nghĩ tới
mình.
“Câu được con cá lớn rồi!” Nhị Tuyệt vui vẻ cười nhăn nhở, “Các huynh đệ, chúng ta trở lại doanh trại!” Hắn muốn làm sơn tặc từ lâu lắm rồi,
cảm giác này không phải cứ dốc sức dùng trí tuệ đấu đá trên thương
trường là đạt được.
Một đám hắc y nhân đem nhóm hộ vệ trói thành một chuỗi dài liền nhau.
Chiến Nhược Thủy tiến lên vài bước, tới trước cửa xe ngựa định đỡ Hải Đường dậy.
Tuy là đang giả hôn mê nhưng lúc này đột nhiên tỉnh lại cũng không tốt, dù sao vẫn còn cả đám hộ vệ nhìn chằm chằm vào.
“Để ta!” Chợt nghe một giọng nói ôn hòa chen vào. Chiến Nhược Thủy chỉ kịp nhìn thấy một nốt chu sa loáng lên trước mắt.
Người nọ không nói hai lời, lúc Chiến Nhược Thủy còn chưa kịp phản
ứng, liền dùng một tay ôm lấy Hải Đường, lại để cho nàng dựa vào ngực
mình. Bản thân nữ nhân này trêu hoa ghẹo nguyệt cũng đủ rồi, tất nhiên
là hắn muốn cố gắng hết sức để ngăn chặn nàng có khả năng phát sinh tiếp xúc với nam nhân khác.(HL: Huhuhu~~~Anh đầu gỗ cũng bị nhúng chàm
rồi!~~Ta biết ngay mà, lù đù vác lu mà chạy)(TNN: ở cạnh chị này muốn
ngốc cũng khó =]])
Khóe miệng Hải Đường giật giật, đơn giản là đang cố gắng nhịn xuống
xúc động. Tên ngốc này, thế này không phải là chưa gì đã khiến người
ngoài chê cười rồi sao?
Quả nhiên, Chiến Nhược Thủy cùng Cơ Nhị Tuyệt dạt dào hứng thú nhìn hai người bọn Lâm Duẫn Chi, thì ra là thế, thì ra là thế a!
Được một lúc thì Lâm Duẫn Chi cũng đỏ ửng cả mặt.
Thất Nhàn ho nhẹ vài tiếng, mấy người này, chẳng lẽ còn chê thiếu
việc để làm chắc! Đã diễn tới mức này rồi thì tất nhiên phải diễn cho
hết.
“Xin hỏi mấy vị lão gia, sao lại cướp xe hoàng gia của ta? Chẳng lẽ không coi vương pháp ra gì?” Thất Nhàn quát lên.
“Tất nhiên là cướp ngươi rồi! Ai bảo ngươi rêu rao khắp nơi như vậy?
Sợ người ta không biết trên xe có vàng bạc châu báu sao?” Nhị Tuyệt hắng giọng hô to, cố tình để đám hộ vệ nghe được.
Vì thế mới nói, đây là hoàn toàn bị ép buộc, chuyện này chắc chắn
không phải do Dực vương phi sai. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách
chính Vân Lam hắn, không nên khiến nàng lên đường trong cái xe xa hoa
như vậy! Nhìn xem, rốt cuộc là dụ sói tới tận cửa rồi đấy.
Nàng nhếch môi cười vui vẻ.
Vân Lam thông minh, nhưng đạo cao một thước, ma cao một trượng! Chỉ
cần nàng tìm được một khe hở, thì từ trước đến giờ nàng luôn là một cao
thủ đổi trắng thay đen.
“Phụ thân.” Thất Nhàn theo đám hai người Chiến Nhược Thủy bước vào
đại sảnh, liền thấy Cơ Nguyên đang đi đi lại lại hết sức bất an.
Tốc độ bọn hắn cũng không chậm, lúc còn ở kinh đô, nàng phát ra tín
hiệu muốn gặp mặt với đương gia Cơ gia trong tửu lâu của Chiến gia,
không ngờ bọn hắn nhận được nhanh như vậy. Cuối cùng còn làm ra loại
chuyện này.
Toàn bộ hành trình trở về Vân thành của nàng đều bị đặt dưới mi mắt
Hách Liên Vân Lam, một minh gặp mặt bố trí vài chuyện với Cơ Nguyên tất
nhiên là rất khó khăn. Vì vậy nên nàng mới phải sử dụng một chút thủ
đoạn đặc thù.
Cơ Nguyên quay đầu, nhìn thấy con gái mình vẫn như vậy liền nghênh
đón: “Nhàn nhi, các con làm như vậy rất mạo hiểm!” Không nói đến lòng dạ Hách Liên Vân Lam luôn nghi kị, khó mà giữ kín được chân tướng mọi
việc; mà chỉ tội danh bắt cóc vương phi thôi cũng đủ làm vạn kiếp bất
phục.
Thất Nhàn cười khẽ: “Phụ thân quá lo lắng. Con gái đều có suy tính
của mình.” Nàng trấn an Cơ Nguyên, “Ngũ Nhiêu có gửi thư tín gì cho Nhị
nương không?” Thời gian không có nhiều, tất nhiên là trực tiếp đi vào
vấn đề.
“Ừ! Có!” Sắc mặt Cơ Nguyên trầm xuống, móc ra một tờ phong thư từ
trong tay áo, đưa cho Thất Nhàn. Lão nhíu mày, “Không ngờ là các nàng
còn có tâm tư như vậy.”
Từ sau lúc Thất Nhàn trở lại Phi thành, hắn đã nhanh chóng bí mật đem mẹ con Tâm Nhụy giam giữ, tuyên bố với bên ngoài là hai người nhiễm
bệnh, cần phải tĩnh dưỡng.
Vì thế nên lá thư này của Ngũ Nhiêu không thể đến tay bọn họ. Chỉ là lúc trước khi hắn mở ra xem, cũng kinh hãi mà kêu lên.
Thất Nhàn nhận lấy, mở ra, mắt to lướt qua. Nàng híp đôi mắt lại,
khóe miệng nhếch lên một vòng vui vẻ. Quả nhiên đúng như nàng đã đoán
trước.
Lúc trước Hách Liên Tâm Nhụy để cho Ngũ Nhiêu tiến cung tất nhiên
không chỉ có mục đích đơn giản như vậy. Thật là nữ nhân dã tâm bừng
bừng.
Ngũ Nhiêu bị hủy dung, đã không còn khống chế được bao lâu, gửi thư
này cho Hách Liên Tâm Nhụy để mụ cầm hổ phù tạo phản sớm hơn một chút.
Nghĩ đến cũng phải, hiện nay tình cảnh của Ngũ Nhiêu trong cung hẳn
là không sống yên lành được. Tuy nói là Vân Lam coi thân phận của nàng
có giá trị lợi dụng, không đối xử tuyệt tình như với hoàng hậu, nhưng
cũng không chiếu cố nhiều hơn chút nào.
Nữ nhân trong cung như sói dữ, tất nhiên sẽ không buông tha cho một kẻ vừa xấu xí lại bị thất sủng.
Vì chuyện tranh giành này mà Ngũ Nhiêu ngày ngày đêm đêm mơ tưởng đến lúc mình là chủ nhân của hoàng cung này, là chúa tể giẫm lên những kẻ
dám cười nhạo nàng.
Có điều, Vân Lam cũng ẩn náu kĩ thật. Ánh mắt Thất Nhàn tự dưng trầm
xuống. Ngũ Nhiêu ở trong cung, mấy hành động mờ ám này sao có thể thoát
được mà còn ngấp nghé cái tiểu hổ phù, một mực thu hút sự chú ý của Vân
Lam nữa chứ? Thế mà hắn lại không quan tâm, mặc kệ cho lá thư này xuất
cung tới Cơ gia.
Hẳn là hắn đang muốn đợi cho đối phương có động thái trước rồi ra tay tiêu diệt gọn gàng một lượt! Không chỉ lấy cớ chiếm được tiểu Hổ phù
biểu tượng cho quyền lực bị thoát ra ngoài kia, mà còn tiện thể nuốt
trọn Cơ gia luôn phải không? Dù sao đến lúc đó thì Cơ gia cũng là thủ
phạm tàng trữ tội phạm phản quốc.
Haha, quả nhiên là tâm tư của đế vương. Đối với tài sản bên ngoài của Vân Lẫm đã trông chừng, đã coi là vật trong tay hắn rồi mà ngay cả Cơ
gia cũng không buông tha!
Chỉ là nhiều tiền tài như vậy, hắn đủ sức nuốt được mới là lạ!
Hắn không sợ nuốt vội sẽ nghẹn chết sao?
Không nói chuyện khác, chỉ nói tới Cơ gia này thôi, hắn không sợ sẽ
làm liên lụy đến Cơ Y Duệ sao? Cơ Y Duệ vốn không nhận biết sai trái,
nếu biết được Hách Liên Vân Lam muốn tận diệt toàn bộ gia tộc của mình
thì sẽ ầm ĩ đến mức nào? Hay là bản thân Hách Liên Vân Lam căn bản cũng
không hoàn toàn tín nhiệm Cơ Y Duệ?
Còn có Tam Huệ, nàng hoàn toàn không nghi ngờ tình cảm của Hách Liên
Vân Lam với Tam Huệ. Chỉ là, hắn làm như vậy thì sao có thể không làm
Tam Huệ đau lòng?
Đế vương, đế vương, phải chăng quyền lực tóm lại vẫn quan trọng hơn so với tình cảm?