Nhàn Thê Đương Gia

Chương 92: Chương 92: Thằng ngốc đi cướp




Editor: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi Ngày Hách Liên Vân Lẫm xuất chinh, Thất Nhàn không đưa tiễn.

Nhưng Hải Đường lại đi tiễn. Trong mắt dân chúng, cô gái ăn mặc rực rỡ, xiêm y thêu hoa chập chờn phấp phới này có vẻ giống Dực vương phi hơn.

Bên trong tường thành cao lớn của Kinh đô, thu hết cảnh dân chúng vào trong mắt, Thất Nhàn mặc một bộ áo choàng trắng thêu hoa đen, lặng im đứng ở bên trên. Ánh mắt nàng sáng quắc nhìn thẳng vào nam nhân đang mặc chiến giáp màu bạc kia.

Mấy trăm thân binh vây quanh người đó. Mặc dù ngày thường hắn cố ý giả vờ bất lực nhưng lúc này cũng hiện ra chút oai phong.

“Sao vương phi đại tẩu không đến vậy?” Cố Thanh Ảnh toàn thân mặc như thư sinh, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh. Tình cảm hai người sâu đậm như vậy, làm gì có chuyện trượng phu xa nhà đi chinh chiến mà thê tử lại không lộ mặt. Hắn không nghĩ ra a, không nghĩ ra…

Vân Lẫm quét mắt lườm hắn một cái. Ai bảo là không đến? Hắn ngoái đầu nhìn lại, cùng Thất Nhàn đang ở trên tường thành xa xa nhìn nhau.

Tình cảm cùng sự kiên trì trong lòng, người ngoài sao có thể hiểu được?

Thất Nhàn không phải nữ tử lúc chia tay ly biệt sẽ buồn bã bi thương, vì sĩ diện mà làm ầm ĩ lên.

Tiễn đưa suốt mười dặm thì sao? Nên đi thì vẫn sẽ phải đi. Vì thế, cái gì phải hỏi thì cũng đã hỏi, cái gì phải dặn dò thì cũng đã dặn dò. Cũng không cần gióng trống khua chiêng mà tiễn biệt, dù sao xét tình cảnh hiện tại của bọn hắn thì người ta là dao thớt mà bọn hắn là thịt cá. Việc gì phải đem lòng mình phơi ra dưới ánh mặt trời như thế.

Vân Lẫm tất nhiên cũng không phải là loại người hẹp hòi. Hắn cùng Thất Nhàn đã tâm ý tương thông, hắn hiểu được Thất Nhàn nghĩ gì. Hắn tin tưởng với năng lực của Thất Nhàn, cho dù là ở tại kinh đô, cũng sẽ không phải nhận thiệt thòi gì từ Hách Liên Vân Lam.

Cố Thanh Ảnh cùng Hải Đường nhìn theo ánh mắt Vân Lẫm, cũng nhìn thấy phía trong tường thành có một bóng dáng mặc áo tơ trắng, nhìn nhau cười. Trước kia luôn cảm thấy Vân Lẫm thiếu tính người, bây giờ bởi vì bóng áo trắng này mà cuối cùng cũng có nét sinh động.

Mím môi, mỉm cười, Thất Nhàn đi xuống khỏi tường thành.

Vân Lẫm đảo mắt, hướng về phía trước.

Hai người ai cũng không muốn nhìn thấy bóng lưng của người kia, rất ăn ý xoay người cũng một lúc.

Đáy mắt âm u, chia lìa lúc này để về sau có thể hạnh phúc gặp lại nhau.

Thất Nhàn thầm cười mỉa trong lòng, Hách Liên Vân Lam hắn cho rằng an bài như vậy thì sẽ có lợi sao? Chỉ thả Vân Lẫm nhưng giữ lại nàng? Tên hoàng đế kia quả thật đã coi mình như thứ dân ngoài chợ hay sao?

Ngày đó cho mình một chiếu chỉ phong hào cũng quá lắm chỉ là để ổn định Chiến gia mà thôi, để Chiến gia không có cơ hội bất trung với hoàng thượng. Người bên ngoài lại nói, hoàng đế đối với Chiến gia có nhiều ưu ái, Chiến gia tất nhiên là trung thành và tận tâm. Nếu không như vậy thì sẽ bị người đời oán trách.

Chiêu này thật hay! Sau lưng thì đả kích Chiến gia, nhưng lại khiến Chiến gia không có cách nào đánh trả.

Tình huống hiện tại chính là, bên Dực Vương không thể danh chính ngôn thuận nổi dậy, nếu không chính là phạm tội cướp quyền đoạt chính; Chiến gia lại càng thêm bất lực, nếu không liền bị khép tội phản quốc.

Vân Lẫm không hành động nhiều năm như vậy, chính là do không tìm thấy chứng cứ chính xác chứng minh tiên đế không phải long mạch (dòng máu hoàng thất). Hơn nữa hai đời cha con hắn vốn là thần tử tận trung đến chết, muốn rung chuyển đế vị của Hách Liên Vân Lam cũng không phải chuyện đơn giản.

Vì thế cho nên Cố Thanh Ảnh mới vì nghiệp lớn của Vân Lẫm, mà chịu tiềm phục bên người Vân Lam. Nếu không, với tính cách của Cố Thanh Ảnh, cùng với tình bạn của hắn và Vân Lẫm thì sao có thể thần phục dưới trướng hoàng đế.

Vân Lam đã giữ nàng lại ở kinh đô, cũng đừng trách nàng không phúc hậu.

Nàng là thịt cá cũng chẳng sao, nhưng làm gì có chuyện nàng lại ngoan ngoãn cho người ta tùy ý chém giết.

Nàng cũng không phải tiểu phu nhân lẳng lặng ở trong khuê phòng đợi trượng phu trở về!

Làm vợ người, sao có thể kéo trượng phu tụt về phía sau? Tât nhiên là phải trợ giúp Vân Lẫm một tay.

Đã tìm không thấy chứng cứ xác thực chứng minh Vân Lam không phải con cháu Hách Liên, nàng liền bắt tay tấn công từ phương diện khác, khiến hoàng triều của hắn đại loạn. Khi đó, lòng dân đã mất, xem hắn có thể ở trên ngai vàng đến lúc nào.

Chỉ còn Tam Huệ…đáy mắt Thất Nhàn tối sầm lại, kết cục như vậy với Tam Huệ cũng không hẳn là một việc xấu.

“Dực vương phi muốn đi Vân Thành?” Hách Liên Vân Lam thả tấu chương trong tay ra, đưa mắt dò xét nữ nhân mặc cung trang màu trắng trước mặt. Có thể làm Vân Lẫm tranh đấu để có được nàng, tất nhiên hắn sẽ không xem nhẹ. Chỉ có điều, một người phụ nữ nhỏ bé như vậy, có thể gây ra sóng gió lớn đến mức nào? (TNN: ta ghét nhất kẻ nào xem thường nữ nhân >”

Bất kể là thực lực, lòng dân hay là gì, người thắng cuối cùng nhất định sẽ là Hách Liên Vân Lam hắn.

“Bệ hạ, nô tì lúc trước là chủ mẫu Chiến gia. Khi gả cho Dực vương, vì thể hiện lòng trung thành với Chiến gia mà không mang theo Chiến gia làm hồi môn. Chiến gia vẫn là Chiến gia như trước.” Thất Nhàn cúi đầu nhu thuận, “Chẳng qua Chiến gia là tâm huyết của phu quân trước, ngày đó nô tì vội vàng giao cho quản gia quản lý, thật không yên lòng. Xin bệ hạ cho nô tì trở lại Vân Thành.”

Hách Liên Vân Lam nhìn kỹ nàng một lúc: “Dực vương phi quả là tình thâm ý trọng. Vậy thì đi xem đi.” Hắn dừng một chút rồi lại nói, “Dực vương phi thân thể yếu đuối, trên đường đi xóc nảy, quả nhân thực lo lắng. Nếu Vân Lẫm trở về nhìn thấy ngươi làm sao, chỉ sợ sẽ đến chỗ quả nhân hỏi tội. Quả nhân sẽ phái vài người cùng đi với vương phi. Người này tinh thông dược lý, cũng có thể chăm sóc vương phi.”

Thất Nhàn cúi đầu cảm ơn: “Tạ ơn bệ hạ.” Tìm người tinh thông y dược đến chăm sóc nàng? Nói thật là êm tai nha! Có mà tìm người đến giám thị, sợ nàng chạy thoát thì có!

“Hoàng hậu nương nương giá lâm.” Giọng thái giám ngoài cửa thư phòng vang lên.

Hách Liên Vân Lam đứng dậy, nhẹ nhàng ra đón, vội vàng đỡ lấy Tam Huệ đang định hành lễ ngoài cửa: “Hoàng hậu, không cần đa lễ.”

Thất Nhàn híp mắt, nếu không có nhân tố khác thì đôi trước mắt này quả thật là tình cảm thâm hậu, một cặp Đế Hậu khiến người ta hâm mộ.

Khuôn mặt Tam Huệ đỏ lên: “Bệ hạ, vậy sẽ khiến Dực vương phi chê cười.”

“Đều là người trong nhà, có sao đâu?” Hách Liên Vân Lam dịu dàng cười nói. Sau chuyện cứu cháy trong Thanh Huệ cung, tất nhiên là hắn đã biết rõ tâm ý của mình. Đối với Tam Huệ cũng thật lòng thật dạ.

“Bệ hạ nói phải.” Thất Nhàn cũng cười, “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, khổ tận cam lai.”

Hách Liên Vân Lam nghe xong lời này, trong tim lại co thắt lại. Khổ? Quả thật là hắn đã khiến Tam Huệ đau khổ rất nhiều.

Tam Huệ đưa mắt nhìn sắc mặt Vân Lam khẽ biến, lại đổi chủ đề: “Nô tì đang ngắm hoa trong vườn, nghe nói Dực vương phi vào trong nội cung, liền sang mượn người của bệ hạ rồi. Bệ hạ, nô tì cực kì yêu quý Dực vương phi, có thể đem Dực vương phi cho nô tì mượn được không?”

Hách Liên Vân Lam gật gật đầu: “Hoàng hậu và Dực vương phi cứ vui vẻ ôn chuyện, Dực vương phi cũng sắp đi Vân thành rồi.”

“Vân Thành?” Tam Huệ đảo mắt nhìn Thất Nhàn, khẽ nhíu mày.

“Nô tì lo lắng cho sản nghiệp của phu quân lúc trước, nên đi về xem xét.” Thất Nhàn chân thành nói.

Trong ngự hoa viên, một mảng hoa cúc nở rộ, sáng bừng.

Màu vàng kim óng ánh tôn lên một thân vàng bạc của Tam Huệ, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, càng thêm rực rỡ tươi đẹp vô cùng.

“Tiểu Thất, muội phải cẩn thận chăm sóc chính mình.” Có một vài điều không thể nói, không thể nói thì cũng chỉ có thể dừng ở đây. Một bên là muội muội mình yêu thương nhất, một bên là nam nhân mình yêu nhất. Thật sự là rất khó lựa chọn.

“Tam tỷ yên tâm, ta biết rõ điều đấy.” Đã cố tình bí hiểm thì nàng cũng không thể nói quá mức rõ ràng.

“Chiến gia kia, không tránh khỏi bị liên lụy rồi.” Nhịn không được, nàng vẫn phải nói ra.

Trong mắt Thất Nhàn trầm xuống: “Tỷ nói vậy là sao?”

“Chiến gia tài lực hùng hậu, hiện cũng chỉ có một quản gia làm chủ…tiện cho kẻ bên ngoài. Chẳng bằng sung quốc khố…cũng là vì hoàng triều cống hiến…” Tam Huệ thở dài. Từ ngay lúc ban đầu, nàng đã biết được ý đồ của hoàng thượng với Chiến gia cũng không phải trong sáng.

Nhanh như vậy mà đã ra tay rồi sao? Thất Nhàn híp mắt. Tài sản Vân Lẫm dốc sức làm ra sao có thể chắp tay đưa lên cho kẻ thù?

“Tiểu Thất, những ngày qua, ta một mực suy nghĩ, nếu muội gả cho Bắc Đường thái tử có khi tốt hơn là gả cho Dực vương.” Như vậy tỷ muội các nàng cũng không cần đứng ở hai đầu chiến tuyến sớm như thế.

Phải chăng là ông trời chọc ghẹo? Tiểu Thất lần đầu gả là cho đương gia của Chiến gia, bị bệ hạ nghi kị; lần thứ hai lại gả cho Dực vương, vẫn như trước, không lý do bị bệ hạ hận thù. Chẳng lẽ tỷ muội các nàng buộc phải thành thù địch sao?

“Tam tỷ, tuy là vận mệnh đưa đẩy nhưng ta sẽ không đối địch với tỷ.” Dường như đoán ra tâm tư của Tam Huệ, Thất Nhàn chỉ nói nhẹ nhàng một câu.

Trong lòng Tam Huệ lại dậy sóng. Nói thật ra, nếu bảo là nàng yêu thương Tiểu Thất thì phải nói tới Tiểu Thất giúp nàng nhiều như vậy. Nếu không có Tiểu Thất, sao nàng có thể báo thù cho hài nhi, lại có thể thăng tiến đến vị trí bây giờ nhanh như vậy?

Chỉ là, dù các nàng đều không muốn, cuối cùng vẫn phải đối mặt với tình hình như vậy. Đến lúc đó nên làm sao bây giờ? Trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ là hoàn cảnh thế nào, nàng vẫn muốn bảo vệ Thất Nhàn.

“Tam tỷ, cảm giác làm Hoàng hậu thế nào?” Thất Nhàn lên giọng có vài phần trêu ghẹo mà hỏi. Tranh thủ thời gian đánh vỡ nặng nề trong lòng này, càng nói càng thấy áp lực trong tim.

“Hoàng hậu? Cũng chẳng hơn gì.” Tam Huệ thở dài, “Địa vị tuy cao hơn chút ít. Nhưng áp lực càng lớn hơn nhiều. Cuối cùng, chẳng phải cũng chỉ là cùng nhiều người khác tranh giành tình cảm thôi sao? Ta biết rõ lòng ta tham lam, bệ hạ có thể đối xử với ta như vậy, ta nên thấy đủ rồi. Ta cũng biết bệ hạ có cái khó xử của hắn. Với tư cách một đế vương, sao có thể sủng ái riêng một người? Tất nhiên là phải phân đều mưa móc rồi.”

Thất Nhàn cau mày, đây cũng là điều bi ai nhất thời đại này. Mà hoàng cung lại đem bi kịch này của phụ nữ đẩy đến cực hạn.

Đột nhiên nàng nhớ tới Vân Lẫm, trước kia lúc hắn vẫn là Chiến Sênh Ca, mình cũng không yêu thích gì hắn nên nàng có thể tha thứ cho việc hắn có chừng ấy cơ thiếp. Thế nhưng nếu như về sau Vân Lẫm cũng làm ra loại chuyện thế này…xem hắn có dám không!

“Thái tử có nghe lời không?” Nàng lại xoay như chong chóng, tiếp tục nói sang chuyện khác.

“Thái tử? Ai, dù sao cũng không phải con mình, phạt không được mà mắng cũng không xong. Nghĩ tới con của tỷ bị chính mẹ hắn hại chết, tỷ cũng không thể khống chế mà nói chuyện với nó bằng sắc mặt tốt được. Tỷ biết rõ nó còn là một đứa trẻ, cái này cũng không liên quan gì đến nó. Thế nhưng mà…tỷ vẫn không nhịn được.” Tam Huệ rất bất đắc dĩ.

“Tam tỷ có thể nghĩ tới việc xuất cung sống như người bình thường?” Ai, nói đến chủ đề nào cũng nặng nề, vậy thì nói hẳn việc nặng nề nhất đi.

Tam Huệ sửng sốt một chút, trong mắt lộ ra ánh sáng: “Nếu bệ hạ đồng ý thì không có gì tốt hơn.” Từ trước đến giờ nàng vốn không tham luyến vinh hoa, chỉ là quyến luyến Vân Lam. Nếu có thể đi theo Vân Lam, cho dù là cơm rau dưa cũng đáng giá. Hơn nữa, đi như vậy liền không có tranh đấu như ở đây, càng không cần phải đối địch cùng Thất Nhàn.

“Có thể thực hiện được đấy.” Đôi mắt Thất Nhàn lóe sáng.

Tam Huệ nhìn Thất Nhàn trước mắt, khôn khéo hơn, nhưng vẫn không mất đi sự thiện lương như cũ. Chẳng biết tại sao, nàng luôn tin tường Thất Nhàn, chỉ cần nàng nói được thì sẽ làm được.

Nàng khẽ vuốt lên một đóa hoa cúc chưa nở rộ, đứng giữa một biển cúc lại càng thêm cô độc. Có ai dám nói đóa cúc này sẽ không tách ra được như những đóa kia, có khi so ra với những đóa trước còn diễm lệ hơn.

Xe ngựa xa hoa rộng rãi đến cực điểm đi đến Vân thành.

Chiếc xe xa hoa lần này tuy không phải ý của Thất Nhàn nhưng Hách Liên Vân Lam nói, đã là con dâu hoàng gia, sao có thể để lộ ra điểm tầm thường, khiến người ta chê cười?

Vì vậy, trên đường đi, mọi người đều nghểnh cổ ngoái nhìn vào bên trong, mỗi người đều biết đây là xe Dực vương phi xuất hành.

Thiết kế sắp đặt lần này chủ yếu để càng đảm bảo Thất Nhàn khó chạy trốn – đem Thất Nhàn đặt dưới ánh mắt soi mói của mọi người.

Trong xe ngựa, Thất Nhàn buồn cười chống cằm nhìn người đối diện.

Thật là người quen gặp nhau!

Người Hách Liên Vân Lam đưa qua lại đúng là Nhạc Nhi ngày đó hầu hạ bên người Thất Nhàn.

Quả như nàng đoán trước, Nhạc Nhi là người của Vân Lam!

Tinh thông dược lý? Lời đánh giá này thật đúng là châm chọc mỉa mai! Cũng được xác nhận rồi đấy chứ, ngày đó cũng nhờ vào dược lý của nàng mà tàn phá bao nhiêu sinh mạng nhỏ bé.

Cái này thật đúng là cuộc gặp lại ngượng ngùng.

Vẻ mặt Hỉ Nhi lại vô cùng vui vẻ, chính là chiến hữu cùng nàng hồi ở Chiến gia đây mà.

Thời gian Thất Nhàn rời nhà lúc trước chỉ có nàng với Nhạc Nhi nương tựa lẫn nhau. Tuy nhiên không biết vì sao về sau không thấy nàng, Hỉ Nhi hỏi chủ mẫu vương phi. Vương phi chỉ nói, Nhạc Nhi tự có chuyện cần làm, rồi cũng không nói thêm gì nữa. Nàng một mực lo lắng cho Nhạc Nhi, lúc này cuối cùng lại gặp lại, sao có thể mất hứng được?

“Nhạc Nhi, việc ngươi cần làm xong rồi à?” Hỉ Nhi vẫn rất nhiệt tình, “Về sau chúng ta vẫn cùng nhau hầu hạ vương phi nha?”

Nhạc Nhi cực kỳ mất tự nhiên, cúi đầu nói “Ừ”

Ách…Thất Nhàn chỉ có thể dở khóc dở cười, nha đầu kia đúng là không thể ngốc hơn được nữa sao?

Vỗ vỗ Cẩu Nhi nằm sấp trong xe ngựa, Hỉ Nhi tiếp tục sung sướng nói: “Nhạc Nhi, ngươi xem, Cẩu Nhỉ lớn như vậy rồi. Bây giờ nó cũng lợi hại lắm!” nàng đem bảo bối nhà mình ra khoe khoang.

Cẩu Nhi mở mắt ra liếc một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Không phải chủ nhân của nó gọi thì nó không thèm nhìn thẳng a.

Hải Đường bên cạnh Thất Nhàn thấy cảnh này, tất nhiên đã hiểu rõ được vài phần. Thất Nhàn lần này vào nội cung lại đem theo thêm một nha đầu Nhạc Nhi. Lại thấy ánh mắt trốn trốn tránh tránh của Nhạc Nhi, cộng thêm nha đầu Hỉ Nhi ngốc nghếch trương ra vẻ mặt tiếc hận vì bao lâu không gặp, nàng muốn không hiểu cũng khó. (Vậy mà Hỉ Nhi làm được, cũng có thể coi là một loại tài năng. =-=)

“Nhạc Nhi là quý nhân trong nội cung. Hỉ Nhỉ nha đầu ngươi cho rằng người ta giống ngươi, đem vương phi của ngươi thành bảo bối mà hầu hạ sao?” Hải Đường cười ranh mãnh, trêu chọc Hỉ Nhi.

Thôi đi! Cái Hoa Hồ Điệp này thật đúng là chẳng phải loại hảo tâm gì, thế này không phải là cố tình làm khó Nhạc Nhi, không cho người ta sống yên được sao? Thất Nhàn cười mỉa trong lòng.

Quả nhiên mặt Nhạc Nhi hết đỏ lại xanh, đưa mắt lên lườm Hải Đường vài cái.

“Ôi chao, Nhạc Nhi quả nhiên là đại nhân trong cung đình ra đây, nhìn người ta mà cũng mang khí thế dữ dội nha!” Hải Đường tiếp tục trêu chọc, chui vào sau lưng Thất Nhàn, “Ta là cô gái bé nhỏ như thế này, thật sự là bị ánh mắt khiếp người như vậy dọa sợ.” Mắt nàng thuần khiết vô cùng, nhưng hứng thú trên mặt lại không hề mang ý tứ này. (HL: =-=||| thôi đi bà, cô gái bé nhỏ mà nhảy vào ăn sạch sẽ con nhà người ta rồi phủi mông chạy, không chịu trách nhiệm gì hết á!)

Thất Nhàn chỉ còn nước ngẩng mặt nhìn trời. Cái tiểu hồ điệp này so với nàng còn hết chỗ nói hơn! Nàng lại còn giả bộ vô tội thế sao?

Sợ hãi? Nàng chưa bao giờ thấy cái tiểu hồ điệp này sợ cái gì! (trừ chồng chị!)

Một chưởng của Thất Nhàn hất con bướm đáng sợ đang bám chặt người nàng ra, nàng không có hứng thú với đoạn tụ chi phích (TNN: ý là đồng tính luyến ái á á)!

“Nhạc Nhi, ngươi gần đây thế nào?” Nàng là chủ tử tốt, thấy nàng hòa ái dễ gần hơn bao nhiêu chưa?

Nhạc Nhi ngẩng đầu nhìn Thất Nhàn, trong mát có tia mong chờ, há miệng: “Chủ mẫu…” rồi lại như nhớ ra cái gì đó “Dực vương phi…Mọi việc của nô tỳ đều rất tốt…” Cuối cùng cái gì cũng không nói được. Nàng dây dưa ở giữa, chung quy vẫn là hai cánh đối lập.

“Ừm.” Thất Nhàn gật đầu, không nói gì nữa. Đường đã chọn rồi, mình cũng chẳng thể nói gì hơn. Đều là vì chủ nhân của mình, tất cả đều có mục đích cả.

Xe ngựa ngừng gấp, chỉ nghe thâý bên ngoài có tiếng ồn ào. “Keng, keng, keng…” từng tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ vang lên.

“Ah! Xảy ra chuyện gì?” Hỉ Nhi mang vẻ mặt khẩn trương, muốn vén rèm lên nhìn ra bên ngoài nhưng không dám.

Nhạc Nhi nhíu mày, nhẹ nhàng nhấc lên một góc màn xe. Chỉ thấy một đám người bịt mặt ngăn cản phía trước!

Thất Nhàn cùng Hải Đường tiếp tục vui vẻ uống trà. Đội ngũ này có thân binh hoàng gia canh gác, có xảy ra chuyện gì cũng không cần lo lắng.

Chỉ nghe thấy người bên ngoài oang oang hét lớn một câu: “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở, muốn từ nay về sau đi ngang qua, lưu lại tiền thuê đường!” Nghe là biết người nối lời này muốn thể hiện khí phách, nhưng lại chưa đủ lực. Giống như là chưa từng nói ra lời nào tục tằng như vậy, trong giọng nói đúng là không giấu được chút nhăn nhó cùng nét ôn hòa.

“Phụt!” “Phụt!”

Trong xe, Thất nhàn cùng Hải Đường nhịp nhàng…phun nước. Hai cột nước như suối đồng thời phun thẳng lên trên người Cẩu Nhi đang yên giấc nằm sấp trên mặt đất, lần lượt làm ướt sũng bộ lông trắng của nó.

Cẩu Nhi lại trợn mắt nhìn chủ nhân nhà mình. Vẫn chưa tới giờ cho mình tắm rửa, sao lại phun nước là thế nào? Mặc kệ, tiếp tục ngủ!

Hai người cùng ho sù sụ.

“Vương phi, người không sao chứ?” Hỉ Nhi nhanh chân tiến lên, xoa cho Thất Nhàn hít thở.

Nhạc Nhi cũng mang vẻ mặt buồn bực quay lại nhìn hai nàng.

“Ngươi nghe thấy gì?” Hải Đường nhìn về phía Thất Nhàn, mặt đầy hắc tuyến chán ngán.

“Ngươi nghe được cái gì thì ta nghe được cái đó!” Thất nhàn co quắp khóe miệng vài cái rồi nói.

Hải Đường lập tức đứng lên, dề dà chạy tới cửa, vén rèm ra.

Chỉ thấy đứng cách thân binh hộ tống của hoàng gia một đoạn xa xa là một đám mặc quần áo đen, tay cầm đại đao, đại khái được khoảng hai mươi người.

Mà kẻ nói mấy lời lúc trước, người mặc toàn quần áo đen không khác gì người bên cạnh, chỉ là cái trán kia có một nốt chu sa đỏ như máu, khiến Hải Đường nhìn một cái là nhận ra.

Quả nhiên là tên ngốc này!

Nhưng mà sao tên ngốc này lại chịu làm việc mà kẻ đọc sách thánh hiền khinh bỉ nhất như thế?

Người nọ đưa mắt, nhìn thấy Hải Đường trên xe ngựa, hai mắt lại long lánh sáng ngời.

“Ai lớn mật như vậy, dám cướp xe của hoàng gia sao?” Trưởng đội thị vệ hét lớn một tiếng, “Các ngươi có biết người trên xe ngựa là người nào không? Đều chán sống rồi hả?”

“Ta…” Hắc y nhân cầm đầu nghẹn họng một lúc, rõ ràng là lần đầu đi cướp giật. Nhìn ánh mắt xấu hổ của hắn là có thể tưởng tượng được mặt hắn đỏ tới mức nào, có khi nóng tới mức đem khăn đen che mặt đốt luôn ấy chứ.

“Ai cần biết ngươi là hoàng gia hay hắc gia gì, ta muốn cướp của ngươi đấy!” Người đằng sau hắc y nhân ‘nào đó’, cũng thật sự không nhịn được rồi, không cam lòng yếu thế được nên trả lời: “Ai bảo người đi trên đường này, đã thế còn rêu rao như vậy. Không để lại tiền thì đừng có mơ tưởng đi qua!” Giọng điệu lộ rõ ra bản chất đùa bỡn vô lại, thanh âm giòn giã sang sảng nghe cực kì vô sỉ.

“Phụt!” Ngụm nước Thất Nhàn vừa uống vào trong miệng lại phun ra, lại một lần nữa cống hiến cho lông trắng của Cẩu Nhi. Nàng bất đắc dĩ bưng trán, còn ai vào đây nữa? Nói thì nói luôn đi, tránh đừng liên tục đả kích tâm hồn yếu ớt của nàng.

Có thể nói ra cái giọng vô lại mà trắng trợn như vậy, ngoại trừ cái vị Nhị Tuyệt kia thì còn ai vào đây nữa?

“Hừ! Bọn ta đã cố tình cho các ngươi một cơ hội, các ngươi lại không thức thời, hết lần này tới lần khác thích bị đao chém à?” Đội trưởng thị vệ lạnh giọng nói, “Nếu đã như vậy, thì hôm nay chúng ta liền thay trời hành đạo, tiêu diệt đám sơn tặc các ngươi, cũng là làm chuyện tốt cho dân chúng.”

“Thay trời hành đạo?” Bên đối phương có người cũng chẳng thèm quan tâm làm gì nhưng cũng không muốn dây dưa nữa, chỉ nói, “Nói nhảm ít thôi! Tranh thủ thời gian đi! Không giao tiền thì lưu lại người ở đây.”

Cái giọng xảo trá này, chẳng phải quản gia cáo già sao?

Liếc mắt về phía Nhạc Nhi đang nghi hoặc, lại thở dài. Mấy người này sao lại tự mình ra trận thế này? Sợ Nhạc Nhi ẩn thân ở Chiến gia nhiều năm không nhận ra sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.