Nhàn Thê Đương Gia

Chương 98: Chương 98: Vịt đực kêu to




Editor: Hà Linh Beta: Tiểu Ngọc Nhi Trên xe ngựa của Dực vương phủ, chậm rãi chạy ra từ trong hoàng cung.

“Nhạc Nhi, cái vị nữ nhân vật chính trong chuyện xưa của An vương đúng là thần bí thật, ngươi ở trong cung cũng đã lâu rồi, ngươi nói xem rốt cuộc thì đó là người nào đây?” Thất Nhàn mở lời, nhìn sang Nhạc Nhi ngồi đối diện đầy hứng thú.

Nhạc Nhi cúi đầu không nói.

“An vương cũng thật đáng thương, chậc chậc, một thân đầy bệnh tật thế kia, sao có thể là do thất tình mà gây nên được chứ?” Nàng lại tiếp tục đâm chọc.

Trong mắt Nhạc Nhi hiện lên một tia sáng không rõ.

Thất Nhàn lại tiếp tục giả làm Phúc Nhĩ Ma Tư (Sherlock Holmes): “Ta thấy, chắc chắn là nữ tử kia bị ai sai khiến, cố ý tiếp cận An vương gia, chờ thời cơ hạ độc hắn mới đúng…”

“Không phải!” Không đợi Thất Nhàn nói xong, Nhạc Nhi đột nhiên kích động. Sao nàng có thể nói mình có mục đích tiếp cận Vân Băng được?!

“Ah?! Nhạc Nhi làm sao biết vậy? Ngươi biết nữ tử kia à?” Thất Nhàn cười nhạt, nhìn thẳng vào Nhạc Nhi, trong mắt là khẳng định không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhạc Nhi nắm chặt tay, gục đầu xuống, trong mắt đẫm lệ, giống như giãy dụa rất lâu mới ngẩng đầu lên, nhìn lại ánh mắt của Thất Nhàn: “Vương phi đã đoán đúng, nô tỳ chính là nữ tử trong truyện kia.”

Thất Nhàn liếc mắt, quả nhiên, có thể tự do hành động trong cung, ngoại trừ quý nhân thị nữ, chính là Nhạc Nhi làm ám vệ của Hách Liên Vân Lam rồi.

“Nhưng nô tỳ tuyệt đối không có ý tứ muốn đẩy Vân Băng vào chỗ hiểm!” Nhạc Nhị vội vàng giải thích, “Là bệ hạ, bệ hạ hắn…” trong mắt nàng lại tràn ngập cừu hận cùng đau thương.

Bệ hạ? Vân Lam? Lòng Thất Nhàn lại trầm xuống. Vân Băng kia là đệ đệ ruột của Hách Liên Vân Lam a!

“Chẳng qua, vương phi, có lẽ ngài nói đúng.” Nhạc Nhi đột nhiên ảm đạm tự trách, “Nói cho cùng thì cũng là ta hại Vân Băng.”

Có lẽ là do cảm xúc thay đổi quá nhanh, có lẽ là áp lực quá lớn, hoặc cũng có lẽ là nhớ lại chuyện cũ đau khổ, nước mắt tuôn trào từ hai hốc mắt của Nhạc Nhi.

Hai mắt đẫm lệ mơ màng, chợt thấy một tấm khăn lụa trắng đưa đến trước mắt.

Nhạc Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt ôn nhu của Thất Nhàn.

“Hiện tại khóc cũng được nhưng ngươi phải biết làm thế nào để đền bù món nợ này với Vân Băng.” Nàng nhẹ giọng trấn an.

Nợ? Đúng là nàng nợ Vân Băng rất nhiều…

“Vương phi, xin ngài cứu Vân Băng…” Nước mắt lại một lần nữa phủ mờ mắt.

“Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?” Thất Nhàn nhíu mày.

Nhạc Nhi che mắt, như là muốn ngăn cản nước mắt chảy ra, hồi tưởng lại chuyện cũ: “Hoàng thất từ xưa đến nay luôn có đội ám vệ, gọi là ‘Ngân Lang’. Để điều khiến Ngân Lang cần phải có ngọc bội Ngân Lang của bệ hạ hoàng triều. Thế nhưng, không biết tại sao bệ hạ lại không có ngọc bội kia. Bởi vậy hắn vẫn có hoài nghi với ám vệ của Ngân Lang.”

Ngân Lang? Thất Nhàn đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quên thứ gì, nhưng nhất thời nghĩ không ra.

Bất quá, Vân Lam cảnh giác với Ngân Lang cũng có thể lý giải được. Dù sao đế vương từ trước đến nay vẫn có nhiều nghi kị. Huống chi Vân Lam lại không có ngọc bài kiểm soát trong tay, tất nhiên là càng lo lắng về độ trung thành của ‘Ngân Lang’.

“Ta chính là thủ lính đời này của Ngân Lang. Năm đó ta 14 tuổi, vừa tiếp nhận chức vị thủ lĩnh. Vân Băng cũng cùng lắm chỉ hơn 18 mà thôi. Chuyện trong rừng đào cũng là thật. Chỉ là..”

Nhạc Nhi nghẹn ngào, lời nói đứt quãng một lúc lâu, mới từ từ tiếp tục: “Chỉ là, ta khi đó quá ngốc, cho là ta có thể giống như nữ hài tử bình thường ở bên người mình yêu…Ta đáp ứng lời cầu hôn của Vân Băng…Đêm đó bệ hạ gọi ta đến…”

Thả tay ra, trong mắt Nhạc Nhi chỉ còn cừu hận: “Bệ hạ chất vấn ta, có phải chuẩn bị trợ giúp Vân Băng cướp đế vị hay không. Thật là buồn cười, Vân Băng đối với địa vị kia chưa bao giờ có ý niệm gì. “Ngân Lang” chúng ta sao có thể có ý định phản chủ? Bệ hạ vẫn không tin, hạ độc mãn tính với Vân Băng, chỉ có bệ hạ mới có giải dược. Hơn nữa lại bắt ta thề độc, vĩnh viễn không được gặp Vân Băng.”

Hóa ra là nàng đoán đúng! Vân Băng thực sự là bị trúng độc. Ánh mắt Thất Nhàn lạnh đi. Vân Lam kia đúng là tàn nhẫn cực độ rồi, ngay cả đệ đệ ruột cũng không tin tưởng, cũng có thể ra tay được.

Cặp này cũng đúng là một đôi uyên ương số khổ!

“Vân Băng có biết rõ thân phận của ngươi không?” Thất Nhàn đưa mắt nhìn.

“Biết rõ…Ngay từ đầu nô tỳ đã không có ý lừa hắn.” Nàng lau khô mặt.

Nói như vậy thì Vân Băng cũng có thể hiểu rõ đầu đuôi sự thật a! Từ việc chính mình bị trúng độc đến việc Nhạc Nhi mất tích. Hắn không nói ra, nhưng hắn biết rõ Nhạc Nhi là thủ lĩnh ám vệ, nhất định sẽ ở trong hoàng cung, nên mới ngày ngày đến rừng đào thổi tiêu, mong có thể khiến Nhạc Nhi xuất hiện.

Thật ra, Vân Băng bị anh ruột hãm hại, trong lòng hẳn phải nguội lạnh đến mức nào, đối với Vân Lam cũng oán hận rõ ràng. Vì vậy nên lúc trước mới nói với mình một câu không đầu không đuôi như vậy…nhưng thật ra là muốn khiến mình cảnh giác.

Thất Nhàn thở dài, lại thêm một chuyện bí mật của hoàng thất. Tranh quyền đoạt lợi đến tận trình độ này, cũng chỉ có hoàng gia mới làm được.

“Nô tỳ nghe nói vương phi từng trúng cổ độc, được cao nhân giải cứu. Cầu vương phi giúp đỡ, tìm lại cao nhân cứu Vân Băng.”

Ôi chao? Cái này sao nàng biết được? Không hổ là thủ lĩnh ám vệ hoàng gia, miệng Thất Nhàn nhếch lên.

“Bịch” một tiếng, Nhạc Nhi lập tức quỳ xuống.

Ách? Làm gì vậy? Thất Nhàn vươn tay ra, định nâng Nhạc Nhi dậy.

Nhạc Nhi nhất quyết không chịu: “Thân thể Vân Băng đã tệ đến không thể tệ hơn nữa rồi. Bệ hạ tuy đúng hạn cho Vân Băng giải dược, nhưng thứ kia dù sao cũng chỉ có thể chữa trị nhất thời. Mấy năm nay Vân Băng bị độc dược chậm rãi xâm nhập vào xương cốt. Bị hạ độc lâu như vậy, làm sao Vân Băng có thể chịu đựng được. Cầu vương phi, xin người hãy cứu Vân Băng.”

Thất Nhàn tỉ mỉ suy nghĩ, nếu như là độc thì tìm cái lão áo tím kia, có khi có thể giải được.

Nhạc Nhi thấy Thất Nhàn không nói lời nào, cho rằng nàng không chấp nhận, lập tức nói thêm: “Nếu vương phi có thể cứu Vân Băng, Nhạc Nhi mặc dù không thể thay mặt cho toàn bộ Ngân Lang, nhưng Nhạc Nhi có thể dùng thân phận của mình mà cống hiến vì vương phi.”

Ô chao? Thủ lĩnh Ngân Lang dùng thân phận cá nhân mà làm việc cho nàng sao? Thế không phải là có thể nắm giữ tổ chức bí ẩn nhất của hoàng cung ‘Ngân Lang’ sao?

Vụ làm ăn này đúng là có lời!

Chỉ có điều, hai chữ ‘Ngân Lang’ này đúng là quen quá.

Ngân Lang? Ngân Lang!

Đột nhiên Thất Nhàn sững sờ không thể tin được.

Nàng vung tay áo lên, lấy ra một tấm ngọc bài – chính là tấm ngọc bài Ngân Lang ngày đó Chiến Nhược Thủy đem về khi Chiến Sênh Ca giả chết.

Nàng đưa đến trước mắt Nhạc Nhi, có chút lúng túng mở miệng: “Ngươi nói ngọc bài ‘Ngân Lang’ là cái này phải không?”

Nhạc Nhi nhìn thoáng qua một cái rồi lập tức dán chặt vào ngọc bài kia, so với Thất Nhàn đang lúng túng thì còn kinh ngạc hơn: “Sao có thể ở đây…?”

Thất Nhàn nhếch miệng, hóa ra công cụ thống lĩnh ám vệ đã sớm ở trong tay Vân Lẫm.

Hình như đã nghe Vân Lẫm nói qua, khối ngọc bội này là do cha hắn truyền cho. Nghĩ đến cũng đúng, phụ thân của Vân Lẫm trước kia là hoàng tử được hoàng đế coi trọng nhất, ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng chuẩn bị truyền cho hắn. Vì vậy, truyền cho hắn lệnh bài của ám vệ cũng là chuyện thường. Chỉ là tên Vân Lẫm kia phản ứng trì độn, lại ngang nhiên dùng làm biểu tượng tài sản của Chiến gia.

Ha ha, vậy thì tốt rồi. Vân Lẫm hiện tại có Nam Cương làm lãnh địa, có tài lực của Chiến gia ủng hộ, có uy lực của đội quân Lôi Phong dựa vào, có tả tướng cùng trấn quốc đại tướng quân sẵn sàng làm hậu thuẫn, giờ thì ngay cả quân đội bí mật của Vân Lam cũng đoạt được. Vân Lam ơi Vân Lam, ngươi còn có ưu thế gì để chống lại Vân Lẫm đây?

Vừa trở lại Dực Vương phủ, Hải Đường liền chạy ra đón. Liếc mắt nhìn Nhạc Nhi đứng sau Thất Nhàn: “Sao nàng lại đến đây?”

“Haha, có chuyện tốt.” Thất Nhàn không nhịn được cười.

Hải Đường liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nàng có phải chuyện tốt hay không thì ta không biết. Nhưng hiện tại đối mặt với ngươi tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”

“Chuyện gì a? Khiến tiểu Hoa Hồ Điệp lo lắng như vậy? Nói ra đi, ta giúp ngươi đánh chết tên kia.” Thất Nhàn vẫn trêu ghẹo như trước.

Hải Đường trợn mắt lườm nàng, chỉ chỉ: “Vậy ngươi đi đánh chết hai kẻ trong phòng kia đi. Nhị nương cùng Lục đệ của ngươi đúng là không phải huyên náo bình thường.”

Thất Nhàn điều chỉnh sắc mặt, hóa ra là hai kẻ kia đến, khóe môi nàng nhếch lên: “Ai bảo là không phải chuyện tốt? Chuyện xấu ta cũng có thể biến thành chuyện tốt!”

Nàng vung vẩy tay áo, bước vào phòng.

Hai người Hải Đường vội vàng đuổi theo.

Bên trong, Lục Phúc đang la, nổi giận với tiểu nha đầu: “Đây là trà gì hả…Đây là đạo đãi khách của Dực vương phủ sao?”

Quả thật là gây sự lung tung, huyên náo vô cùng.

“Nhị nương, Lục ca, đã lâu không gặp.” Giọng nói nhiệt tình thân thiết truyền ra từ trong miệng Thất Nhàn, khiến Hải Đường đứng phía sau rùng mình, người nào không biết còn tưởng là một gia đình hòa thuận thân mật.

Lục Phúc nghe tiếng lập tức im bặt.

Hách Liên Tâm Nhụy ngồi trên xe lăn nhưng mặc một thân hoa phục, hung dữ nhìn Thất Nhàn đang ‘chân thành’ tươi cười.

Nha đầu kia đúng là giỏi đóng kịch, mụ thế nhưng bị bề ngoài của nàng lừa nhiều năm như vậy, đến cuối cùng lại chịu thiệt trên tay nàng, khiến mình thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Lão già Cơ Nguyên kia cũng coi như thức thời, cuối cùng biết e sợ thân phận của mụ, cho mụ đi trị liệu, đưa mụ về kinh. Nhưng cho dù trị liệu bao lâu mụ cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, ngay cả nói chuyện cũng cực kì khó. Dù sao, tổn hại đến gân cốt, sao có thể hoàn toàn chữa trị hết được?

Vừa nghĩ tới, nộ khí trong lòng lại bốc lên. Trước kia là do không hề phòng bị, hôm nay trong quan trường, quan to nào mà lại không biết thân phận thực sự của mụ, không cung kính với mụ? Khuất nhục mà nha đầu kia đem đến, mụ sẽ phải đòi lại gấp bội.

Đảo mắt đến trên người Lục Phúc, ra hiệu cho hắn nói chuyện.

Trong đáy lòng Lục Phúc thực ra vẫn e ngại Thất Nhàn. Dù sao hồi đó ở Cơ gia, tên thiếu gia ăn chơi, tự cho mình là đúng như hắn cũng lần đầu biết được trên đời này thực sự có thứ đáng sợ như Tu La địa ngục tồn tại.

Nhưng hắn vẫn không dám làm trái lệnh mẫu thân, tiến lên một bước mà quát.: “Ai là Nhị nương, Lục ca của ngươi…Ngươi…ngươi…định làm gì..?”

Hắn chợt thấy Thất Nhàn tiến lên trước vài bước, dũng khí vừa gom góp được lập tức biến sạch, kinh hãi lùi về phía sau.

“Ai. Ta đây vừa mới từ hoàng cung trở về, còn chưa nghỉ ngơi nha, đang khát nước đây.” Nói xong, Thất Nhàn đặt mông ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, uống một ngụm, “Trà ngon!”

Nàng lại đưa mắt, bộ dạng buồn bực, “Lục ca, ngươi vừa nói cái gì? Tiểu muội không nghe rõ, lặp lại lần nữa xem?”

“Ách…” Hắn nhìn đôi mắt Thất Nhàn, tuy khóe mắt đang cười nhưng lúc nào cũng thấp thoáng vẻ hung ác. Lục Phúc như thấy lại Tu La ngày đó, thế nào cũng không dám lên tiếng nữa.

“Phì~~~–“ một tiếng, Hải Đường đứng phía sau không thèm nể mặt mà cười ra tiếng. Cái tên nhát gan trước mắt này mà cũng muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế?

Hách Liên Tâm Nhụy lườm nhi tử vô dụng của mình, trong lòng thầm giận. Cái thằng con trai này của mình, không có khí phách, sao làm được việc? Chẳng thà so với con gái mình, còn có chí khí hơn nhiều.

Mụ đành phải mở giọng khàn khàn lên tiếng: “Cơ Thất Nhàn! Ngươi đừng có đắc ý quá mức!”

Hải Đường ngoáy lỗ tai, lầm bầm mở miệng “Vương phi, ta hình như nghe thấy tiếng vịt đực kêu to. Ngài có nghe thấy không?”

Thất Nhàn cười thầm trong lòng, vịt đực kêu to? Vậy mà nàng cũng nghĩ ra. Người bên cạnh mình quả nhiên toàn là kẻ âm hiểm a!

Trên mặt vẫn nghiêm trang quay đầu lại nói: “Hồ Điệp nhỏ, ngươi nghe lẩm rồi. Đây không phải vịt đực mà là Nhị nương nhà ta, cũng chính là công chúa quá cố của Hách Liên hoàng triều trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.