Nhàn Thê Tà Phu

Chương 130: Q.1 - Chương 130: Con trai lấy họ ai




Sở Trường Ca vốn còn đang bóp bóp trên bụng Mộ Dung Vân Thư, cảm thấy thịt nhiều một chút thì tốt hơn, nghe được lời nàng... cả người hoàn toàn bối rối. Qua thật lâu sau, hắn mới như bị giật điện, chợt hét lớn, "Ta sắp làm cha? Ta sắp làm cha! Ta sắp làm cha!" Vừa gọi vừa ôm Mộ Dung Vân Thư cười ha hả, người không biết còn tưởng rằng hắn bị điên.

Mộ Dung Vân Thư cũng bị bộ dạng mừng rỡ như điên của Sở Trường Ca lây, ôm cổ của hắn ha ha cười lên.

Cách đó không xa, đang ngươi đánh ta một chưởng, ta đá hắn một cước, bốn người Đông Nam Tây Bắc ngừng quần đấu, đồng loạt nhìn về phía bờ biển kẻ điên tuấn mỹ đang cuồng tiếu không ngừng.

"Giáo chủ càng ngày càng điên điên khùng khùng rồi." Mặt Đông hộ pháp nghiêm trọng mở miệng.

Nam hộ pháp cũng cảm khái nói: "Cứ như thế, chỉ sợ tiểu giáo chủ vô vọng hoàn lương."

Tây hộ pháp vô cùng nặng nề gật đầu, "Tiền đồ một mảnh hắc ám."

Bắc hộ pháp lại không cho là đúng, thật là thoải mái mà nói: "Các ngươi lo lắng quá nhiều. Còn không nhất định là tiểu giáo chủ. Nói không chừng là một nữ nhi, giống như phu nhân."

Nghe vậy, khóe miệng ba người Đông Nam Tây vô cùng nhất trí hung hăng co quắp mấy cái. "Ngươi không cảm thấy giống như phu nhân đáng sợ hơn sao?!" Mặt Tây hộ pháp đen lại nói.

"Ặc. . . . . ." Bắc hộ pháp phẫn nộ sờ sờ lỗ mũi, ấp úng nói: "Thật ra thì. . . . . . Chỉ cần không nói lời nào. . . . . . Phu nhân cũng rất dịu dàng. . . . . . Nói không chừng, tiểu tiểu thư là một câm. . . . . ."

"Câm miệng!" Một tiếng này thật dữ dội là do ba người Đông Nam Tây đồng thời phát ra, lực sát thương tương đối to lớn.

Bắc hộ pháp lập tức câm như hến, thấy ba vị huynh đệ cùng chung mối thù nhìn mình lom lom, lại không nhịn được giải thích: "Nếu như mà ta nói là lỡ miệng, các ngươi có tin hay không. . . . . ."

Đông hộ pháp: "Ngươi nói có câu nào không phải là lỡ miệng?"

". . . . . ." Bắc hộ pháp quyết định từ giờ trở đi, ba ngày không nói lời nào.

*

Vào đêm. Một nhóm người trong sơn động nhóm lửa, vây quanh hơ lửa. Trên đảo khí trời rất kỳ quái, ban ngày gió mát thổi qua, buổi tối lại phơ phất gió lạnh, lạnh đến nỗi người ta hận không được nhảy vào trong đống lửa.

"Tiểu thư, lúc nào thì chúng ta trở về Kim Lăng?" Lục Nhi co rúm thành một cục xoa xoa tay hỏi.

Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Sở Trường Ca: “Khi nào thì đi?”

"Chờ trên biển bắt đầu đổi gió Đông Nam là xuất phát." Sở Trường Ca nói.

"Vừa mới bắt đầu đổi gió Đông Nam thì trên biển sẽ xuất hiện nước xoáy đen, vận khí không tốt đụng phải sẽ mất mạng, cho nên tốt nhất đợi đến hướng gió thay đổi nửa tháng sau lại ra khơi." Độc nhãn hải tặc đứng ở trong góc sâu kín nói. Cho dù bị lờ đi hắn cũng muốn tận dụng mọi cơ hội để chen vào một câu, cái này kêu là lấy đức báo oán.

Vệ Khiêm nói: "Thật ra thì nếu như các ngươi không nóng nảy, có thể đợi đại ca ta đem lương thảo áp tải trước, sau đó trở lại đón chúng ta."

"Thật tốt quá! Đại ca ngươi lúc nào thì trở lại?" Mặt Lục Nhi mong đợi hỏi. Thuyền lớn so ngồi bè gỗ an toàn hơn nhiều lắm nha.

Vệ Khiêm nói: "Không xác định, nhanh thì một hai tháng, chậm thì ba bốn tháng."

"Ba bốn tháng?! Khi đó tiểu thư đã muốn sinh!" Lục Nhi kêu lên.

"Ặc. . . . . ." Vệ Khiêm lúng túng nhìn Mộ Dung Vân Thư một cái, hỏi: "Sinh con không phải mười tháng sao?"

"Đó là người khác, tiểu thư nhà ta không giống." Lục Nhi có bài có bản nói. Cuối cùng còn bắn cho Vân Thư ánh mắt ngưỡng mộ, tìm kiếm ủng hộ, "Ta nói không sai chứ? Tiểu thư."

"Ngươi rủa ta sinh non?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày hỏi.

"Không có!" Lục Nhi lắc đầu liên tục, "Người ta chính là cảm thấy tiểu thư tương đối lợi hại chứ sao."

Gân xanh trên trán Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, nói: "Ta không lợi hại." Loại chuyện như vậy, nàng vừa không có thiên phú lại không kinh nghiệm, lợi hại nơi nào. . . . . .

Sở Trường Ca ở một bên buồn cười, "Sinh thêm mấy lần liền lợi hại, quen tay hay việc."

Mộ Dung Vân Thư đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Đó là chàng."

Sở Trường Ca ngẩn người một chút, tiếp đó cười to, "Ừ, là ta, là ta."

Tất cả nam đồng bào ở tại chỗ đều một bộ dạng muốn cười mà không dám cười.

Mộ Dung Vân Thư chợt ý thức được mình mới vừa nói một câu mập mờ cỡ nào, rất muốn bảo hắn đừng nghĩ sai lệch, nhưng nghĩ lại, như vậy lại cảm thấy càng bôi càng đen, vì vậy định làm bộ nghe không hiểu, nhìn chằm chằm đống lửa không nói lời nào.

Hồi lâu, độc nhãn hải tặc chợt nói: "Nếu chúng ta còn phải ở trên hòn đảo này sống mấy tháng, không bằng cùng nhau thảo luận một chút làm sao để sống thôi. Ăn quả dại ngủ sơn động, không phải kế sách lâu dài."

"Là chúng ta còn phải ở trên đảo sống mấy tháng. Về phần ngươi. . . . . ." Sở Trường Ca nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, "Phu nhân hi vọng hắn chết như thế nào?" Không phải xử trí như thế nào, mà là chết như thế nào. Nói cách khác, độc nhãn hải tặc chết là cái chắc, về phần cách chết thế nào, nàng quyết định.

Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói: "Vậy thì chàng quyết định đi. Chuyện giết người thất đức như vậy, thiếp làm không được."

". . . . . ." Phu nhân, nàng là đang ám chỉ cha của hài tử trong bụng nàng hơn nửa đời người làm chuyện thất đức sao? Bộ mặt Sở Trường Ca đen thui.

Độc nhãn hải tặc vội vàng thuận cọc mà leo lên, "Đúng vậy nha, giết người là giảm phúc. Các ngươi nên vì đứa nhỏ trong bụng tích đức, tích đức."

"Nếu giáo chủ cùng phu nhân cũng không thể xuống tay, vậy hãy để cho ta tới giết là được thôi." Đông hộ pháp vô cùng thiện ý thay chủ nhân phân ưu.

"Không được!" Độc nhãn hải tặc quát to một tiếng, đang lúc mọi người nghi ngờ nhìn soi mói, trầm ngâm mấy giây, mới vắt hết óc nghĩ ra một cái lý do, "Thấy chết mà không cứu cũng có tổn hại âm đức. Hộ pháp của ngươi muốn giết ta, ngươi không thể thấy chết mà không cứu."

". . . . . ." Sở Trường Ca đột nhiên cảm giác được kể từ lúc hắn được làm cha, thế gian liền phức tạp. Trước kia hắn nhìn ai khó chịu, tùy tiện là có thể tìm ra ngàn vạn cớ, hiện tại thì tốt rồi, một câu ‘tổn hại âm đức’ lấy cái cớ gì cũng không được.

Bốn người Đông Nam Tây Bắc cũng bị bốn chữ ‘tổn hại âm đức’ chặn họng á khẩu không trả lời được. Kể từ khi bị giáo chủ ‘bức lên Lương Sơn’ gia nhập ma giáo, hơn nửa đời bọn họ cũng đã không có gì trông cậy vào, hiện tại thì tiểu giáo chủ tốt không dễ dàng mới có, ngộ nhỡ vừa sinh ra mà có khuyết điểm gì, tỷ như lương tâm ..., nửa đời sau của bọn họ còn trông cậy thế nào. . . . . .

Lục Nhi nói: "Tiểu thư, hậu viện chúng ta không phải còn thiếu người dọn phân sao? Không bằng sẽ để cho hắn đi. . . . . ."

Lời Lục Nhi nói còn chưa xong, mặt tất cả mọi người sùng bái hướng nhìn nàng. Giết không được còn có thể hành hạ không phải sao? Tuyệt! Thật là quá tuyệt! Cái gì gọi là Đại Trí Nhược Ngu? Cái này kêu là Đại Trí Nhược Ngu!

Lục Nhi bị nhìn đến không giải thích được, chột dạ, nhỏ giọng nói: "Thật sự thiếu một người dọn phân . . . . . ."

Mọi người cười ngất, thì ra là mèo mù vớ được chuột chết.

Lục Nhi thấy vẻ mặt mọi người cổ quái, cho là bọn họ không tin, liền lại nói: "Là thật. Tiền tổng quản thì thầm thật lâu, vẫn không tìm được người thích hợp."

". . . . . ." Biết thiếu người dọn phân là đủ rồi, không cần phải nói cặn kẽ như vậy.

Mí mắt độc nhãn hải tặc hung hăng nhảy mấy cái, u oán hướng nhìn Lục Nhi, nói: "Tiểu cô nương, khuyên người phải có lòng khoan dung, cẩn thận không ai thèm lấy."

Lục Nhi liếc hắn một cái, nói: "Ngươi mới không ai thèm lấy!"

". . . . . . Ta không cần gả."

*

Cuối cùng, đề nghị của Lục Nhi lấy được sự ủng hộ, độc nhãn hải tặc không chỉ có thể miễn chết, còn chiếm được một phần nuôi sống gia đình. Không suy tính đến tính chất công việc, đây đối với độc nhãn hải tặc trôi giạt khắp nơi, phiêu bạc nhiều năm mà nói, cũng coi là một chuyện tốt.

"Độc nhãn huynh à, ngươi đừng quá khổ sở, phu nhân chúng ta đối đãi người ta rất tốt, chờ ngươi cùng với nàng chung đụng lâu, ngươi liền phát hiện, cách xa gia chủ một lòng dọn phân, không chỉ có có thể rèn luyện thân thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ." Bắc hộ pháp đặc biệt làm người tốt vỗ vai hắn nói.

Khóe miệng độc nhãn hải tặc khẽ run, mặc dù hắn không biết chữ, cũng biết câu này nửa điểm logic cũng không có. . . . . . Mà bình thường càng không có logic, càng có thể bại lộ chân tướng. Tỷ như hiện tại, hắn đại khái biết sắp tới cuộc sống chắc hẳn thảm không nỡ nhìn.

Thấy độc nhãn hải tặc một bộ sống không bằng chết, Lục Nhi rất đau lòng, sớm biết như thế, nàng đừng nói trong phủ còn trống, để cho hắn đi tìm chết thì tốt hơn. . . . . .

*

Hôm sau, mọi người liền đến rừng cây chuẩn bị đốn củi xây nhà.

Sở Trường Ca nhìn trái phải một chút, nói: "Lục Nhi phụ trách gom củi nổi lửa, những người còn lại bắt đầu đốn cây."

"Ngươi thì sao?" Vệ Khiêm theo bản năng hỏi.

Đông Nam Tây Bắc bốn người tám mắt quét đất một cái đồng loạt bắn về phía Vệ Khiêm, huynh đài, hỏi thật có tài nghệ.

Mặt Vệ Khiêm không hiểu, hắn nói sai?

Sở Trường Ca cười tà tà mà nhìn hắn một cái, nói: "Giám sát."

Vệ Khiêm rất muốn nói bọn họ rất tự giác không cần giám sát, nhưng cứ có cảm giác Sở Trường Ca cười đến có chút quỷ dị, vì vậy thức thời câm miệng.

Rất nhanh, mọi người động thủ.

Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư đứng ở một bên nhìn, chợt, Bắc hộ pháp ôm cây đại thụ đã tân trang như cái cọc chạy tới trước mặt Mộ Dung Vân Thư, đặc biệt ân cần nói: "Phu nhân, ngồi."

Mặt ngoài của cái cọc gỗ bị mài đến vô cùng bóng loáng, Bắc hộ pháp dụng tâm chăm sóc hiển nhiên thấy rõ. "Đa tạ." Mộ Dung Vân Thư rất cảm động ngồi xuống. Vẻ mặt Sở Trường Ca tán thưởng gật gật đầu, ý vị sâu xa nói: "Các ngươi phải học tập Bắc hộ pháp!"

Ba người Đông Nam Tây xót xa bùi ngùi nhìn Bắc hộ pháp, âm hiểm, cực kỳ âm hiểm.

Bắc hộ pháp lạnh run, vội vàng nói: "Đây thật ra là ý của mọi người."

Trên mặt ba người Đông Nam Tây lập tức xoay chuyển, cười ha hả nói: "Phải, cần phải vậy. Phu nhân hạnh phúc thì giáo chủ hạnh phúc, giáo chủ hạnh phúc thì chúng ta hạnh phúc."

Mộ Dung Vân Thư buồn cười lắc đầu một cái, nói: "Chàng rất hung tàn, mới đem bọn họ huấn luyện thành chân chó như vậy."

"Không có, ta đều lấy đức thu phục người." Sở Trường Ca nhìn trời, vô cùng thản nhiên nói.

Mộ Dung Vân Thư lại hé miệng cười cười, không nói thêm gì nữa, suy nghĩ phòng ốc nên thiết kế thế nào. Không biết đã trải qua bao lâu, chợt nghe Sở Trường Ca nói: "Ta nghĩ tốt lắm!" Nàng không hiểu nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Chàng nghĩ tốt cái gì?"

"Tên." Sở Trường Ca nói: "Ta nghĩ tốt lắm, sinh con trai liền kêu Sở Mộ Dung, sinh con gái liền kêu Mộ Dung Sở, nàng nói có được hay không?"

"Không tốt." Mộ Dung Vân Thư không chút suy nghĩ liền quả quyết cự tuyệt.

"Tại sao không tốt?" Đây là hắn phải nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được.

"Tại sao con trai theo họ chàng? Con gái mới theo họ thiếp?"

". . . . . . Bởi vì ta là nam nhân."

"Vậy thiếp đi tìm nam nhân họ Mộ Dung."

". . . . . ." Sở Trường Ca nâng trán, "Phu nhân, Đại Nghiệp Vương Triều có duy nhất một nam nhân có thể họ Mộ Dung vẫn còn ở trong bụng nàng."

Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư vui vẻ nhảy lên, nói: "Cám ơn."

"Cám ơn cái gì?" Sở Trường Ca khẩn trương hỏi, trong lòng dâng lên loại dự cảm bất thường.

Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Cám ơn ngươi đáp ứng cho con trai theo họ thiếp."

"Ta đáp ứng khi nào?"

"Mới vừa rồi."

"Có sao?" Hắn bày tỏ hoài nghi.

Mộ Dung Vân Thư nghiêm túc gật đầu, "Có."

". . . . . . Phu nhân, con trai không mang họ cha, sau khi lớn lên sẽ bị khi dễ."

"Chàng nghe ai nói?"

"Cha ta."

". . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.