Nhàn Thê Tà Phu

Chương 129: Q.1 - Chương 129: Nồng tình mật ý




Sở Trường Ca cũng ngẩn ra hạ tay xuống, ngay sau đó tự giễu cười một tiếng, thầm nghĩ: Sở Trường Ca, ngươi thật điên rồi.

Hắn xoay người rời đi.

Mộ Dung Vân Thư giật mình, bị Sở Trường Ca lạnh lùng, phản ứng cả kinh không biết làm sao, toàn thân cứng đơ (Thiên Băng Địa Liệt) cho đến khi thấy hắn bước đi, mới hoàn hồn mở miệng, "Thiếp còn chưa hóa thành tro, chàng cũng đã không nhận ra thiếp rồi sao?"

Sở Trường Ca nghe vậy thân hình run lên bần bật, mặc cho củi trong tay rớt xuống, cứng ở tại chỗ. Phút chốc, cảm giác mừng như điên chiếm cứ toàn bộ tư tưởng hắn, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm —— ôm lấy nàng, không bao giờ buông tay nữa.

Hắn nghĩ như vậy, và cũng làm như vậy.

Ôm nàng vào trong ngực thật chặt, mới chứng thật đây không phải là ông trời lại một lần nữa đùa giỡn hắn. Nàng thật đã tới, đi tới bên cạnh hắn, không phải là ảo giác.

Bị Sở Trường Ca ôm chặt, những nghi ngờ trong phút chốc kia đều không còn, Mộ Dung Vân Thư khóc không thành tiếng, kích động, uất ức cùng vui sướng đều đánh tới.

"Thật xin lỗi." Giọng nói của Sở Trường Ca rất thấp, mang theo luyến tiếc cùng đau lòng vô tận. "Lần sau đến lượt ta tìm nàng." Hắn thấp giọng nói, tựa như tuyên thệ, tựa như trấn an nàng.

Mộ Dung Vân Thư buồn buồn lắc đầu, qua hồi lâu, nàng mới đẩy hắn ra cau mày nói: "Chàng còn dám nói có lần sau?"

Sở Trường Ca ngẩn người một chút, vội vàng thành khẩn nói: "Không dám, không dám nữa."

Bộ dạng Sở Trường Ca khẩn trương đem Mộ Dung Vân Thư chọc cười, mặt mày nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến quần áo hắn đầy bùn đất cùng rách mướp, đau xót. "Mấy ngày nay, rất vất vả cho chàng." Nàng nói.

Sở Trường Ca cười lắc đầu, "Mỗi khi mở mắt ra phát hiện mình còn sống, nên cái khổ cực gì cũng không có." Trong cuộc sống ‘cửu tử nhất sinh’, hắn sợ nhất chính là sau khi nhắm mắt lại lại không mở ra được.

*

Độc nhãn hải tặc phát hiện một hiện tượng kỳ quái, kể từ khi nào cái đảo nhỏ này lại náo nhiệt lên như vậy, mọi người dường như đều đổi tính. Sở Trường Ca không hề đối với hắn lời nói lạnh nhạt hung ác, mà vợ của hắn cũng thường xuyên cười nhẹ nhàng yếu ớt như nước, không giống trước kia ở trên thuyền luôn lạnh lùng vô tình, mà ngay cả bốn tên hộ pháp không thể đụng đến kia cũng biến thành hòa ái dễ gần hơn nhiều.

Hiện tượng này khiến độc nhãn hải tặc cảm thấy vô cùng bất an, cái cảm giác không biết đối phương khi nào sẽ ở sau lưng mình đâm một đao, nên không an tâm.

Độc nhãn hải tặc rất muốn tìm người hỏi một chút bọn họ rốt cuộc tính toán khi nào thì tới xử lý hắn. Sau đó hắn phát hiện, ngoại trừ mình cô đơn chiếc bóng, người khác đều là có đôi có cặp, căn bản không cho hắn chen miệng vào. Sở Trường Ca cùng vợ hắn thì không cần nói, hai người trước hoa dưới trăng nồng tình mật ý, nếu hắn đột nhiên chạy tới hỏi một câu ‘ngươi tính toán lúc nào thì giết ta’, chỉ sợ hắn cũng không còn mệnh nghe được câu trả lời của bọn họ. Mà bốn hộ pháp đang bề bộn yêu nhau muốn chết kia nếu mà hắn dám lại gần một bước, liền thay đổi thành yêu nhau giết hắn rồi. Ngay cả tiểu nha hoàn cùng một tên tiểu Thổ cũng tiếp cận thành một đôi, cãi vả cực kỳ cao hứng.

Aizz. Độc nhãn hải tặc thở dài một tiếng, thầm nghĩ: thôi, thôi, loại thời điểm này, không bị để ý tới mới là may mắn nhất, nếu bọn họ thật chú ý tới mình chỉ sợ không tránh được dừng lại quần đấu.

*

Lục Nhi cùng tiểu Thổ kia cãi vả nửa ngày, đột nhiên phát hiện mình còn không biết tên của đối phương, liền hỏi: "Ngươi họ là gì?"

Phó tướng thành thật trả lời: "Vệ."

"Vệ cái gì?"

Phó tướng ngẩn người một chút, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, trả lời: "Có thể là bởi vì cha ta họ Vệ. . . . . ."

Lục Nhi nháy mắt mấy cái, "Ta biết rõ cha ngươi họ Vệ, ta hỏi ngươi họ Vệ còn tên là gì?"

Phó tướng quýnh lên, khuôn mặt thanh tú hiện lên mấy phần đỏ ửng, lúng túng trả lời: "Vệ Khiêm."

"Ta tên là Lục Nhi." Lục Nhi cười hắc hắc, chỉ vào bóng lưng Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca cách đó không xa nói: "Đó là ta tiểu thư cùng cô gia nhà ta." Cuối cùng, lại chỉ hướng bốn người đang đánh nhau chẳng phân biệt được địch ta, cũng không thể phân biệt Đông Nam Tây Bắc, nói: "Bốn người kia là tùy tùng của cô gia nhà ta, tiểu thư đều gọi bọn hắn là bọn ngu ngốc."

Khóe miệng Vệ Khiêm khẽ run, nhìn về phía bốn người Đông Nam Tây Bắc, không khỏi than vãn trong lòng: võ công cao như vậy cũng chỉ là tùy tùng, nếu như mà ta có võ công tốt như vậy, đã sớm giống như đại ca trở thành Đại Tướng Quân rồi.

"Cái tướng quân ở trên thuyền lúc trước rất lợi hại phải không?" Lục Nhi hỏi.

Mặt Vệ Khiêm lộ vẻ tự hào, nói: "Đúng vậy, hắn là thiên hạ đệ nhất Đại Tướng bên cạnh Thịnh vương, cũng là đại ca ta."

Lục Nhi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, giống như rất sùng bái hắn?"

Vệ Khiêm: "Hắn là người ta sùng bái nhất."

Lục Nhi như chợt hiểu gật đầu, sau đó cười híp mắt nói: "Người ta sùng bái nhất chính là tiểu thư nhà ta."

Vệ Khiêm nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía hai người ở bờ biển, hỏi: "Cô gia nhà ngươi làm gì?"

Cô gia làm gì? Sao lại hỏi nàng vấn đề này. Nàng chỉ biết họ là ma giáo, nhưng không biết ma giáo làm gì nha! Lục Nhi hao tổn tâm trí nghĩ trong chốc lát, cuối cùng không xác định chắc chắn nói: "Đại khái là. . . . . . Lăn lộn giang hồ ."

"Đi ra giang hồ?" Vệ Khiêm cau mày suy nghĩ một chút, nói: "Dựa vào làm xiếc mà sống sao?"

". . . . . ." Lục Nhi trợn trắng mắt, " Là lăn lộn giang hồ."

"Ặc. . . . . ." Vệ Khiêm ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi, nhỏ giọng nói: Yến châu chúng ta chỉ có “đi ra giang hồ, không có lăn lộn giang hồ."

"Như vậy sao?" Lục Nhi nháy mắt mấy cái, quyết định tha thứ hắn. Từ hoang đảo tới nha, không biết cũng là rất bình thường. Cười cười, Lục Nhi nói: "Cô gia nhà ta là dựa vào cướp của, giết người mà sống." So làm xiếc cấp bậc cao hơn không biết bao nhiêu.

Vệ Khiêm nghe vậy trợn mắt há mồm, cướp của. . . . . . Giết người. . . . . . Có cần phải tự hào như vậy không? Đợi chút, đây không phải là trọng điểm, bất kể giọng nói nàng tự hào hay không tự hào. Trọng điểm là, dựa vào cướp của, giết người mà sống, đó không phải là cường đạo sao?

Vệ Khiêm chợt nhớ lại tình hình hôm qua ở trên thuyền, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra, khó trách bọn hắn vừa lên thuyền liền động thủ cướp thuyền, thì ra là thói quen.

"Sao ngươi không nói?" Lục Nhi nghịch ngợm cười một tiếng, nói: "Bị giật mình sao?"

"Không có, không có." Vệ Khiêm cố trấn định, mắt nhìn loạn xạ trên mặt đất.

"Nhưng mà bộ dáng của ngươi giống như rất sợ nha!" Lục Nhi nói.

Vệ Khiêm vội vàng ngẩng đầu lên, nói: "Ta không sợ, ta chỉ rất kinh ngạc, các ngươi nguyên là cường đạo nhưng dáng dấp cũng vô cùng. . . . . . Lịch sự."

"Cái này kêu là lịch sự bại hoại!" Một giọng nói tự động gia nhập nói chuyện.

Lục Nhi quay đầu nhìn lại, thấy là độc nhãn hải tặc, lập tức xụ mặt xuống, quát: "Ai cho ngươi nói chuyện?!"

“Ta nói hay không cũng không cần ai cho phép.” Độc nhãn hải tặc khoanh chân ngồi vào bên cạnh Vệ Khiêm, làm mặt lơ hỏi: "Các ngươi đang nói cái gì? Cũng cho ta nghe một chút."

"Da dầy!" Lục Nhi xoay đầu sang bên kia không để ý tới hắn.

Thấy Lục Nhi không để ý tới tên kia, Vệ Khiêm không rõ chân tướng cũng nghiêng đầu nhìn hướng khác.

Độc nhãn hải tặc buồn cười, cười khan hai tiếng phẫn nộ nhìn mặt đất. Ngồi ghé vào trên gốc cây khô, nhìn biển rộng mất hồn. Nếu như Tiểu hoàng tử còn ở nhân thế, chắc cũng lớn giống như bọn họ vậy. Đoán chừng cũng là một chủ nhân yêu mỹ nhân không thương giang sơn. (chính xác ^^)

*

"Sợ nước sao?"

"Không sợ. . . . . . Ưm. . . . . ." Mộ Dung Vân Thư che miệng lại, nuốt nước bọt mấy cái.

"Thế nào? Không thoải mái sao?" Sở Trường Ca khẩn trương hỏi.

Mộ Dung Vân Thư lắc đầu nói: "Không có, chắc là tại trên biển một thời gian quá dài, hiện tại vừa nhìn thấy nước liền ghê tởm."

". . . . . . Trên mặt đất nán lại lâu như vậy, sao lại không đồng nhất nhìn thấy bùn đất liền ghê tởm?" Sở Trường Ca trêu trọc.

"Ghê tởm vài chục năm, từ từ cũng không còn ghê tởm." Mộ Dung Vân Thư nghiêm trang nói.

Sở Trường Ca buồn cười, dắt tay của nàng đứng lên, lại hỏi "Thật không sợ nước?"

"Không sợ." Mộ Dung Vân Thư rất muốn hiểu rõ hắn hỏi cái này có ý gì.

Sở Trường Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, lôi kéo nàng hướng biển mà đi.

Nước biển thật lạnh, Mộ Dung Vân Thư lại tuyệt không cảm thấy lạnh, đi theo hắn từ từ hướng xuống biển. Nước biển bao phủ đầu gối, lực đạo sóng biển càng lúc càng lớn, thật giống như muốn cuốn nàng đi, rốt cuộc không nhịn được kinh hô một tiếng, ôm lấy hắn thật chặt, hay chân không yên, cả thân thể gần như dán chặt trên người hắn.

Sở Trường Ca thấy thế vô cùng khoái trá cười lên ha hả, nói: "Không phải là không sợ sao?"

Mộ Dung Vân Thư vùi đầu ở trong lòng hắn giả vờ cả giận nói: "Chàng cố ý phải không?"

"Đúng vậy" Sở Trường Ca thú nhận không kiêng kỵ.

Hắn trả lời nhanh như vậy, thẳng thắn như vậy, bảo nàng tiếp tục thế nào? Mộ Dung Vân Thư vừa bực mình vừa buồn cười, muốn dùng vũ lực giải quyết vấn đề, vừa lỏng tay một cái, thân thể liền không vững vàng, lập tức lại lần nữa ôm chặt hắn, so với trước kia còn chặt hơn, sợ bị nước biển cuốn đi.

Sở Trường Ca đem cằm chống ở trên vai nàng buồn cười, cười một lúc lâu, mới than nhẹ bên tai nàng: "Cảm giác có mỹ nhân ôm ấp yêu thương, quả nhiên không tệ."

Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, chợt ý thức được, quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn, thật chặt, như sợ mất đi.

Thì ra là hắn dùng trăm phương ngàn kế, là muốn nàng chủ động ôm hắn.

Nghĩ thế, hai cánh tay Mộ Dung Vân Thư lại càng ôm chặt vài phần, trong lòng bởi vì hắn mà đau lòng không dứt, ngoài miệng lại cười trêu nói: "Muốn mỹ nhân ôm ấp yêu thương không phải quá đơn giản sao, ít hôm nữa rời Tây Sơn mang đủ bạc hướng thanh lâu ngồi xuống, bảo đảm để cho chàng ôm đủ."

Sở Trường Ca cố nén nụ cười trong lồng ngực, theo lời của nàng nói: "Đáng tiếc nơi này là hoang đảo, không có thanh lâu, nếu không phu nhân mở một cái đi?"

"Thiếp muốn mở nhưng cũng phải có cô nương cho thiếp mở nha." Mộ Dung Vân Thư tiếc hận vô hạn nói.

Sở Trường Ca cười nói: "Không sao, có phu nhân ở đây, không sợ không chống đỡ được. Cho dù thật chống đỡ không được, còn có vi phu ở đây."

"Chàng định giả gái ở thanh lâu bán rẻ tiếng cười?"

". . . . . ."

Thấy Sở Trường Ca không nói nên lời, Mộ Dung Vân Thư vô cùng vui vẻ buồn cười mấy tiếng, chuyển lưng dựa vào hắn, hai tay hắn vẫn ôm chật quanh hông nàng, nhìn nơi trời nước quyện vào nhau, nói: "Ánh nắng chiều thật đẹp"

"Ừ." Sở Trường Ca cũng giương mắt nhìn về phía chân trời, lần đầu cảm thấy mặt trời lặn trên biển đẹp như vậy.

Đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, hạnh phúc chính là cùng Sở Trường Ca an tĩnh gắn bó, bất cứ lúc nào, chỗ nào.

Ngày hôm nay nhớ tới trước kia, dường như đã mấy kiếp. Cho đến giờ phút này nàng còn chưa dám tin tưởng mình một lần nữa lại được ở trong ngực của hắn. Chân chân thực thực cảm thụ ấm áp sau lưng truyền tới, làm người ta lưu luyến mãi không thôi.

Nhìn lên trời, Mộ Dung Vân Thư ngây ngốc cong khóe môi, không nhịn được cười, nhưng rồi lại không biết cười cái gì.

Lúc này, Sở Trường Ca đột nhiên hỏi: "Có phải một chút nàng cũng không nghĩ đến ta hay không?"

Mộ Dung Vân Thư ngẩn người một chút, sau đó nghiêm trang nói: "Ừ. Không có. Sao chàng phát hiện được?"

"Người nàng toàn thịt." Sở Trường Ca buồn bã nói. Mặc dù có thịt là chuyện tốt, nhưng bọn hắn ly biệt lâu như vậy, hắn tương tư thành hoạ cả người gầy đi một vòng lớn, nàng lại ngược lại. . . . . . bảo hắn làm sao mà chịu nổi!

"Toàn thịt sao?" Mộ Dung Vân Thư ngắt cánh tay của mình, "Không có nha."

"Nơi này." Sở Trường Ca đưa tay đến trên bụng Mộ Dung Vân Thư.

Cảm nhận được trên bụng truyền tới xúc cảm, Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, trầm mặc thật lâu rồi ném ra một quả đạn khói, "Đó không phải là thịt, mà là con trai của chàng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.