Mấy ngày cũng đã trôi qua. Mọi người dường như đã chuẩn bị xong. Những căn nhà được đóng khóa cẩn thận. Trời bây giờ đã rất lạnh, bông tuyết đã bắt đầu rơi xuống báo hiệu thời điểm phải ra đi. nơi nàng từng sinh sống không lạnh như vậy,
cũng không có tuyết. Nàng có cảm giác như bị nhốt trong ngăn đá tủ lãnh
khổng lồ, lạnh và khô. Nàng không muốn di chuyển cũng không đủ sức di
chuyển dù trên người nàng đã được bao kín bằng mấy tấm lông thú.
Các nhân thú đã hóa thú để tự giữ ấm. Nhĩ Lạc cõng nàng trên lưng, ngay cả
mặt đất cũng lạnh buốt chỉ đi vài bước cũng đủ làm nàng tê cóng. Liếc
mắt nhìn giống cái 1, 2 cũng đang nằm trên lưng phu bọn họ, khuôn mặt
nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt càng làm nàng hiểu lí do bọn họ phải rời đi.
Bọn họ di chuyển về vùng có thời tiết ấm hơn. Phần lớn các con thú cũng di
chuyển về cùng ấm áp. Nên trên đường đi gặp rất ít những con mồi có thể
săn bắt, thức ăn ngày càng thiếu thốn. 2 ngày nay bọn họ gần như không
săn bắt được gì, số thịt săn được từ những ngày trước cũng sắp dùng hết.
Nghe Nhĩ Lạc nói mùa đông năm nay có vẻ khó khăn hơn những năm trước. Họ
chỉ mới đi được nửa đoạn đường. Có lẽ vì thiếu thức ăn, mấy ngày qua
tiếng gào gầm của động vật săn mồi cũng to lớn hơn và gần hơn.
Khứu giác của thú thường rất mạnh, nên không cần thiết chúng cũng không muốn liều mạng tấn công nhân thú đông đảo như vậy. Sắc mặt của giông cái 1
và 2 ngày càng kém.
Sắc trời đã tối dần, bọn họ đốt lửa sưởi ấm
người, thịt tươi gần như đã cạn kiệt, chỉ còn một ít để nhường cho các
giống cái. Nhiều nhân thú chấp nhận nhịn đói.
Nhật Tâm nàng cũng
đã nhìn thấy. Lấy ra một cái nồi đất lớn mà nàng đã tự nung từ mấy hôm
trước từ đất sét ven sông Nàng đổ đầy nước, bỏ thịt vào đun sôi. Sau khi dun một lát mớ thịt khô cũng nở mềm và chín nàng vớt thịt ra chia cho
các phu của mình.
Cuối cùng họ đã hiểu những hành động kì lạc của nàng trước kia thì ra là chuẩn bị cho lúc này. Bọn họ nhìn nàng cảm
thấy nàng thật kì diệu.
Thêm một tuần nữa đã trôi qua. Như mọi
lần Nhật Tâm ngủ vùi trên lưng Nhĩ Lạc. Bỗng cả đoàn dừng lại. Những
Nhân thú bắt đầu cất tiếng gầm, Nhĩ lạc cũng đột Nhiên dặt nàng xuống.
Mơ màng mở mắt, nàng nhận ra ngay có điều gì đó bất thường.
Cả đám nhân thú hương về một khe núi căng thẳng. giông cái 1,2 cũng được đặt xuống đất, họ thở mệt nhọc.
Trong khe núi cũng cất lên tiếng gầm to rõ. Một con rồng dài hơn 10 m, bước
ra, nó nhe nanh đe dọa. nó cào móng xuốt mặt đất rồi gầm rống. Nhân thú
thấy thế cũng cùng nhau cất tiếng gầm. Âm thanh vang dội đầy đe dọa như
đang thi đua với nhau.
Huyết Nhãn - chàng thỏ đứng sau đôi chân đã run lên, hắn sợ đến gần như không nhúc nhích nổi.
Có lẽ do áp lực căng thẳng, giống cái 2 bắt đầu chuyển dã. Những cơn co thắt kéo đến. Điều nhay khiến phu của nàng ta rất lo.
Thật là khó nghĩ, sớm ko sinh, muộn ko sinh, lại muốn sinh ngay vào lúc giao tranh thế này. Đội hình lập tức nhiễu loạn ngay khi giống cái 2 bắt đầu cất tiếng la. Mà nhiễu loạn ko ai khác là phu của nàng ta.
Con
rồng dường như cũng nhận ra. Ngay lập tức. nó hất cái đuôi lao tấn công
về phía bọn họ. Hai bên giao chiến rất dữ dội. Đám người họ đều lo đanh
nhau, bỏ lại sau lưng, là 3 giống cái, 2 con thỏ đang run lẩy bẩy.
Trong đó 1 giông cái thì đã ngất đi, một giống cái thì đang đau đẻ.
Nhật Tâm lúc này điên tiết nhìn 2 con thỏ đang run lẩy bẩy. Nhìn thấy Nhật
Tâm nổi điên thì 2 nhân thỏ bọn hắn lập tức hoàn hồn, quên luôn cả sợ
chết. Đây là sức mạnh của "sư tử hà đông" trong truyền thuyết đấy sao.
Nàng quát lớn "Bây giờ là lúc để sợ hãi sao? Còn không mau giúp em đun nước, tìm một cái vỏ dừa lớn về đây."
Theo hướng dẫn của Nhật Tâm, mặc cho đám Lạc Nhĩ đánh nhau với rồng bên
ngoài thì bọn họ bên trong tập trung lo "đỡ đẻ". Rất là biết phân chia
công việc.
Sau 2 tiếng sau, mùi máu đã nồng đượm trong không khí. Mùi máu của sản phụ, lẫn với mùi máu của cuộc giao tranh. Không khí vẫn lạnh và khô như thờ ơ tàn nhẫn. Lúc này con rồng đã bị giết. Nhân thú
cũng bị thương rất nặng. Cũng may không có người chết.
Hôm nay
lại thêm một ngày lao lực nữa của đám Nhật Tâm bọn họ hết đỡ đẻ rồi trị
thương. Cơ thể của Nhật Tâm đã bị vấy rất nhiều máu. Nhìn lại trong đám
nhân thú bị thương có kì lân và sư tử trắng. Bộ lông trăng của họ đã
nhuộm đỏ. Cảnh tượng khủng khiếp.
Sau khi lau rửa vết thương cho
kìa lân và sư tử trắng bọn họ. Nàng cẩn thận may lại vết thương. Nàng
chính là dùng xương của một loại cá kì lạ mà làm kim. Nhưng vết thương
của Kì Lân quá nặng nàng cũng ko biết hắn có qua khỏi hay không.
Trong đám hơi tàn hắn nắm lấy tay nàng " Nhật Tâm, hãy để ta gọi em là Nhật
Tâm có được không? Anh cầu xin em. Để nếu ta có chết cũng có thể làm phu của em. Làm ơn, đó là ước muốn cuối cùng của anh".
Nhật Tâm lạnh lùng "Sao lại phải khổ như vậy? Em đã nhiều phu lắm rồi. Dù có làm phu
của em thì em cũng chỉ đối xử tệ với anh thôi. Cuộc sống rất đáng quý,
anh nên trân trọng, còn nhiều giống cái khác đang chờ anh phía trước"
Kì Lân nhanh chóng cắt lời: " Anh biết. dù em đối xử tệ với anh cũng ko
sao, chỉ cần anh có thể ở bên em là tốt rồi. Anh không cần bất kì giống
cái nào khác, anh chỉ cần em thôi. Nhật tâm anh cầu xin em."
Nhật Tâm chau mày: "Nếu anh đã nói thư vậy thì hãy cố gắng mà sống tiếp cố
gắng mà lành vết thương, nếu anh có thể qua khỏi, sống khỏe mạnh thì em
đống ý, chứ em lấy xác chết về để làm gì? Em còn muốn anh sống để hầu hạ em, để em hành hạ anh có biết không"
Khóe miệng 2 người họ nhếch lên có ý cười.
Sư tử trắng chen ngang "Cả anh nữa nhé. Anh cũng muốn..."
Nhật tâm cắt ngang: "Chỉ cần có thể sống khỏe mạnh, em đống ý"