Cuộc đời mỗi một con người đều có sinh lão bệnh tử, đây là vòng quay của số mệnh, cho dù là tu giả cũng chưa chắc tránh khỏi.
Tu giả có thể nhờ vào năng lực, hấp thu linh khí thiên địa, có thể gia tăng thần thông, cảm nhận pháp tắc của đất trời. Từ đó mà thông thiên triệt địa, sống thọ cùng với đất trời, tuế nguyệt thăng trầm.
Nhưng trước đó tu giả vẫn là phải được thiên địa chấp thuận, bất kỳ một ai muốn như thế cũng đều phải như cá đi ngược dòng, vượt qua cổng trời.
Không làm được điều này, tu giả dù có thần thông hơn nữa thì tới một hạn mức nào đó cũng sẽ trở về với cát bụi.
“Tu giả gần như sẽ không mắc bệnh, vì thế chỉ là sinh, lão rồi tử. Ba huyệt kim khiếu này tên của chúng làm ta liên tưởng tới câu nhắn của Thanh Tử Dương. Lao Vi, Sinh Cơ và Trung Nhân…. Chẳng lẽ phải là Sinh Cơ, sau tới Trung Nhân và cuối cùng mới là Lao Vi?. “
Hàn Tông ngẫm nghĩ, càng nghĩ ánh mắt hắn càng thăng trầm, nghĩ theo hướng thì có một khả năng…
“Nếu ẩn ý của Thanh Tử Dương để lại là đúng nhằm vào điều này, vậy thì ta bị mắc mưu Tuấn Tập Sư rồi…”
Hàn Tông nhớ lại lúc gặp Thanh Tử Dương, nàng ta lúc đó trong mắt lóe lên một tia hoàng kim. Lúc ấy Hàn Tông chỉ nghĩ cô ta muốn nói cho hắn biết phải bảo trọng, không nghĩ tới việc cô ta…
“Trước đó ta đã tu luyện thể rồi, lúc ấy cô ta dùng cái nhìn kia tất nhiên sẽ biết được nguyên do. Như vậy cũng là nói, câu nhắn kia gửi cho ta chính là đang nhắc nhở ta luyện sai tâm pháp?.”
Hàn Tông ngẫm nghĩ rất lâu, hắn muốn kiểm chứng điều này là thật giả, chỉ còn cách đi gặp Tuấn Tập Sư mà thôi.
Chẳng qua bao lâu từ xa hắn đã nhìn thấy y vẫn ngồi lặng im tu hành trên tảng đá, Hàn Tông bình tĩnh đi tới.
“Bái kiến Tuấn Tập Sư.”
“Ngươi đã luyện xong tâm pháp rồi sao?.”
Gã vẫn bình thường nhắm mắt ngồi đó, dường như mọi thứ xung quanh đều không gây ảnh hưởng tới cảm quan của gã.
“Đệ tử vẫn chưa dám tu luyện do có vài chỗ không hiểu, nay cả gan mới dám tới mong Tập Sư chỉ giúp..”
“Ngươi vẫn chưa tu luyện sao?.”
Tuấn Tập Sư bấy giờ mới mở mắt nhìn hắn hỏi, Hàn Tông chắp tay thưa:
“Thưa vâng, đệ tử thường đọc điển tịch có nói, sinh tử đời người vốn dĩ là một vòng tròn luân hồi. Có sinh lão bệnh tử, mà tử rồi lại sinh, sau đó tiếp tục một vòng kiếp mới. Tu giả chúng ta không có bệnh, chỉ sinh, lão và tử, đệ tử nghĩ rằng ba huyệt Sinh Cơ, Lao Vi và Nhân Trung rất giống với ba giai đoạn trên. Tâm pháp có ghi Sinh bất do cơ, Nhân bất do quy, Lao bất do sanh. Cho nên đệ tử nghĩ là cần trùng kích kim khiếu Sinh Cơ trước… “
Hàn Tông một mạch nói ra quan điểm ba xạo của bản thân, điều này lại trái ngược với ghi chép kinh nghiệm của Tuấn Tập Sư. Gã ta cho rằng Lao Vi là cốt cách tam huyệt, đời người thăng trầm. Lúc trẻ thường hành động theo cảm tính, thường rơi vào tranh đấu thế sự. Trung tuổi lúc này đã có cái nhìn khái quát về thế sự nhân gian, có trưởng thành và kinh nghiệm từng trải.
Nhưng khi tới độ tuổi nhất định ta mới hiểu được nhân thường thế thái, nhìn rõ được thế tục, tranh đấu tuổi trẻ bồng bột, từ đó ngộ ra được chân lý. Gã vì vậy mà nêu ra quan điểm, huyệt Lao Vi mới là gốc rễ của đời người. Hàn Tông cũng vì nghe theo điểm này mà tiến hành trùng kích huyệt Lao Vi trước.
“Ngộ tính là thiên tư riêng biệt của mỗi người, nếu chỉ nhờ vào kẻ khác giúp đỡ cho dù là thiên tài thì tương lai ngày sau cũng chỉ tới Vương cảnh. Do đó ta đưa cho ngươi kinh nghiệm của ta mà không phải là bài giải, ngươi chỉ nên lấy đó để tham khảo mà thôi. “
“Ngươi giỏi lắm ngộ tính rất tốt, có thể hiểu được dụng ý của ta trong đó. Với bản lĩnh này tin rằng ngươi rất nhanh sẽ tu luyện thành công Minh Đồng Da Sắt. Thứ ta đưa cho ngươi cũng là kinh nghiệm, nhưng phần lớn là trải nghiệm lần đầu ta học bộ tâm pháp này. Đây mới mà lời giải khi ta luyện thành nó, cầm lấy đi. “
Gã một hơi nói ra hai câu, sau rút ra một miếng ngọc thạch ném về phía hắn, gật đầu mấy cái. Hàn Tông bắt lấy, bộ dáng vui mừng, sau hai người bàn luận thêm vài câu Hàn Tông mới cung kính tạ ơn rời đi.
“Không nghĩ ra, hắn lại có ngộ tính cao như vậy…. Thanh Y, mặc dù thất bại nhưng giao kèo này vẫn tính nhé.”
Hàn Tông lúc này đang ngồi trong động phủ, bàn tay hắn siết chặt, từng chút bụi phấn qua kẽ tay hắn rơi xuống…
“Hóa ra ta bị lừa lâu nay mà không biết, đúng thật là… trên đời này chả có gì đáng tin cả.”
Từ lời nói của Tuấn Tập Sư hắn đã biết mình bị lừa. Khi đó gã đưa cho miếng ngọc thạch, hắn thấy dễ dàng còn tưởng là do Thanh Tử Dương ở sau giúp đỡ. Không ngờ được đây lại là ám mưu của Tuấn Tập Sư, gã lại còn trước mặt văn vở nói là thử thách.
Nếu như không có lời nhắc của Thanh Tử Dương, Hàn Tông nhất định là sẽ lại một lần nữa tin tưởng gã nói thử thách là thật.
“Một lần thất tín vạn lần bất tin, dù lần này gã nói thật ta cũng chẳng tin nữa.”
Hàn Tông bị một vố thế này đúng là tởn tới già, hắn còn dám tin nữa sao?
Việc luyện sai tâm pháp này thật ra vốn dĩ không chỉ có mình Hàn Tông, trên cơ bản mà nói có rất rất nhiều người như vậy.
Dễ hiểu mà nói thì tâm pháp giống như một bài văn, còn tu giả phải là người diễn giải nó. Tất nhiên sẽ không có nhiều người giải ra giống nhau, đa phần mỗi người mỗi ý. Từ đó mà suy ra, số người luyện tâm pháp sai lệch có tới tám phần mười.
Công pháp giải thích thì đơn giản hơn, chúng vốn dĩ chỉ như một bài luyện kiếm mà thôi. Kẻ nào luyện thuần tay, nhanh tay, điêu luyện hơn sẽ là kẻ giỏi hơn. Nói dễ hình dung là vậy nhưng nên biết không phải cứ luyện lâu là sẽ giỏi, còn nhiều yếu tố khác. Tỉ như thế, đứng, cách, thức, thực lực… cho nên không phải ai tập cả đời cũng sẽ giỏi. Nhưng chung quy xét về một khía cạnh nào đó, chúng tương đối dễ hơn tâm pháp.
Tâm pháp nằm ở chỗ huyền diệu, cần người tập có ngộ tính cao hơn là dùng thể lực thi triển, do đó cũng khó hơn luyện công pháp rất nhiều. Nhiều người sẽ hỏi vì sao lại không viết ra lời giải, lại bắt kẻ khác phải suy diễn, phải diễn giải và cần thiên tư ngộ tính cao. Như vậy chẳng phải rất mất thời gian, mất công sức, thậm chí mất luôn cả tương lai hay sao?
Đây là một câu hỏi hay, nhưng cũng là một câu hỏi ngớ ngẩn.
Có thể nói rằng lên tới Hoàng cảnh, thứ như linh thạch đã bắt đầu có ít tác dụng hơn trong tu luyện của tu giả. Ở cảnh giới có thể sơ sơ cảm nhận được pháp tắc thiên địa, tất nhiên phải dựa vào cảm ngộ của mỗi người rồi. Tâm cảnh tăng cao mới có thể đột phá được cảnh giới cao hơn.
Không có lý giải riêng, sẽ không thể có tâm cảnh từ đó sẽ không thể cảm nhận được pháp tắc của thiên địa, cũng sẽ mãi mãi không bước được vào Hoàng cảnh.
Cảnh giới thấp hơn có thể nhờ người chỉ giúp, nhưng cảnh giới cao hơn thì chỉ có kẻ đó mới có thể vượt qua. Chưa kể cơ địa mỗi người mỗi khác, kinh nghiệm của người này lại chưa chắc đã hợp với người kia.
Hơn nữa không có máu mủ ruột già, ai mà lại muốn chia sẻ tâm đắc để cho kẻ khác hơn mình? Thế gian có rất nhiều màu sắc, không phải ai sinh ra cũng đứng ở ô màu hồng.
Như đã nói chỉ là tham khảo mà thôi, cho nên Hàn Tông đi nhầm bước cũng là rất bình thường. Từ đây có thể thấy tâm pháp không chỉ hiếm mà còn tu luyện khó hơn công pháp. Số kẻ dùng cả đời để thể ngộ mà không thành cũng nhiều như sao trên trời vậy.
“Có loại tâm pháp luyện sai sẽ mãi mắc kẹt ở bình cảnh ấy, có loại không ngộ ra cũng sẽ không thể tiến thêm. Có loại luyện sai sẽ bạo thể, hay tẩu hỏa nhập ma mà chết, cũng có loại luyện sai nên chẳng tăng thêm được chút uy lực nào...”
Tâm pháp có rất nhiều kiểu tu, từ luyện tinh thần tĩnh khí cho tới huyệt vị, có luyện đan dẫn linh lực cũng có đảo lộn huyệt vị, thay đổi kinh mạch. Tùy vào nặng nhẹ thâm sâu, từ đó ảnh hưởng do luyện sai mang lại cũng sẽ khác nhau.
Hàn Tông thật may chỉ là tâm pháp luyện thể, có ảnh hưởng cũng chỉ là liên quan tới thể lực của hắn. Hoặc là hắn sẽ bị yếu đi thấy rõ, hoặc không có tác dụng, hoặc quanh năm đau ốm….
“Cũng may ta mới chỉ đi được một phần ba, đi thêm một chút nữa thì khó mà quay đầu. Đừng nói là luyện thể xong tăng thêm lực phòng thủ, có khi trái gió trở trời xương cốt đau nhức, đi lại khó khăn cũng là có khả năng…”
Hàn Tông luyện từ trên xuống dưới, bảo sao mới luyện mà đau đớn hắn phải chịu lại lớn như vậy, đây cũng xem như một bài học dành cho hắn. Một phần nguyên nhân chính là muốn nhanh chóng luyện thành, nhanh chóng tăng thực lực mà quên rằng dục túc bất đạt.
Nếu như không có miếng ngọc thạch kinh nghiệm của Tuấn Tập Sư, Hàn Tông khẳng định là sẽ rất khó luyện sai. Đây chính là cái gọi bị lừa từ kẻ khác, bị kẻ khác dắt đi mà không biết lại cho rằng là mình đang đúng.
Khi không có ai giúp đỡ, bản thân thường sẽ phải cố gắng vượt qua, từ đó trước tiên phải xác định đúng sai, mỗi bước đi đều cẩn thận suy xét. Nhưng khi có người giúp đỡ đưa ra một hướng đi khác, lúc này bản thân sẽ như đứng trước một ngã ba vậy. Chọn đi về hướng nào lại phụ thuộc vào trọng lượng của kẻ giúp và sự lười biếng, cùng thời gian của bản thân. Đây chính là cái gọi bị nhiễm mà không biết, lại cho nó là đúng đắn, là chân lý.
Cũng có thể gọi là bị tiêm nhiễm tư tưởng, bởi trên thực tế mà nói ngươi chính là đang nghĩ và làm theo quan điểm của kẻ khác.
Nhận định quan điểm của kẻ đó là chính xác, trong một thời gian dài không phát hiện ra, ngươi chắc chắn vẫn sẽ sống trong quan điểm của kẻ đó.
Hàn Tông sợ nhất chính là bị nhiễm tư tưởng của kẻ khác mà không hay, sống không có chính kiến của bản thân. Cũng giống như việc tin vào tín ngưỡng một cách vô điều kiện vậy, đây cũng là một dạng trầm mê bất ngộ.
Chúng ta gọi là con người mà không phải con vật, ấy là bản thân chúng ta có suy nghĩ, có tư duy và ngộ tính của mỗi cá thể đơn lẻ. Tin vào thứ gì đó vô điều kiện, có khác gì dâng hiến bản thân, dâng hiến sinh mạng và tâm trí một cách mù quáng.
Nói khó nghe một chút, chính là không thể làm chủ được bản thân và sinh mạng của chính mình. Như vậy có khác gì mấy con chuột đang chờ thử thuốc, so với con vật bình thường còn chẳng bằng. (1)
“Huyệt vị đã bị trùng kích thành hình thì không thể bắt đầu lại, nhưng mà cũng không thể luyện tiếp theo đó được. Ta phải tìm Bành Tập Sư một chuyến, hi vọng có phát sinh chuyển biến tốt hơn.”
Nói rồi hắn lại phi kiếm tới Thánh Thể Phong…
…
(1) tác giả thường phân tích theo hướng tiêu cực hoặc âm mưu, ở đây không có cái gọi là lương thiện. Bạn đọc có thể nói là mình đang đảo trắng thay đen, nhưng mà mình là đang viết truyện về một kẻ ác, một thế giới tràn ngập toan tính. Vì lẽ đó, vốn dĩ không có cái gọi là chính nghĩa hay lương thiện ở đây.
Các bạn mới lần đầu đọc thể loại hắc văn xin chú ý cân nhắc, chỉ nên xem như một bộ truyện giải trí.
Suy cho cùng mà nói, chữ viết và lời nói có thể tạo ra tiền bạc nhưng cũng có thể hại người đấy ạ. Vạn vật tốt xấu đều có hai mặt.