“Chấp sự đại nhân, việc này người làm được chứ?.”
“Ha ha! Ngươi yên tâm, chỉ là giữ lại vài ngày, ta đương nhiên làm được.”
Gã Chấp Sự họ Đông sau khi cầm túi nhỏ từ tay hắn thì liền cười to mấy tiếng, sau cùng hai bên mỉm cười mới rời đi.
Hàn Tông phi kiếm từ Chấp Sự Đường rời đi, lần này hắn tới là nhờ một số chuyện. Mà chuyện này, chính là chủ ý muốn đoạt lấy cái pháp khí bảo giáp của nàng ta.
Hơn ai hết Hàn Tông hiểu được, nàng ta vay càng nhiều, số ngày càng tăng thì tiền lãi hàng ngày nàng ta phải chịu càng lớn. Mười phần trăm giá trị khoản vay, cũng tức hai trăm viên linh thạch cho mười ngày, đây không phải con số nhỏ.
Hắn muốn nàng ta không còn đường lui, phải tìm tới hắn nhờ giúp đỡ. Từ đó hắn có thể dụ dỗ cùng hăm dọa mà khiến cho nàng ta bán đứt món đồ, đây cũng là lý do hắn muốn tự cầm món đồ này. Về việc này chẳng khó gì, nàng ta không vay mượn được mới phải mang đồ đi cầm. Hắn chỉ việc làm cho thời gian người nhà nàng ta gửi đồ tới chậm lại vài hôm, từ đó số ngày tính lãi tăng lên. Một khi nàng ta không còn khả năng chi trả khoản nợ, đấy sẽ là lúc hắn ép giá.
Hắn vòng qua khu chợ dưới Nội Các Phong xem xét, hiện tại một ngày hắn phải ở đây ít nhất hai canh giờ. Ngoại trừ xem xét sổ sách, còn có xử lý một số tính huống ngoài ý muốn.
“Sư huynh, mặc dù không cần giấu giếm trước mặt ta như trước, nhưng sư huynh vẫn phải cẩn trọng một chút.”
Hàn Tông nhắc nhở gã sơ qua một chút rồi lại rời đi, hắn không muốn vừa hợp tác hôm trước hôm sau đã bại lộ.
“Lan Như Tiên khẳng định là sẽ cho người cật lực chú ý tới ta, như vậy dùng mẹo kia càng phải cẩn trọng hơn. Thật may còn có gã họ Mã này làm bình phong….”
Hàn Tông lúc này đang ngồi trong động phủ ngẫm nghĩ, hắn thật sự là đang có nhiều rắc rối. Rắc rối càng nhiều muốn giở mánh khóe ra càng khó, sơ sẩy một bước là thành cái đích ngắm của bọn họ ngay. Hắn biết lần trước làm ra loại chuyện kia, Lan Như Tiên tuy cho hắn dung thân nhưng nhất định sẽ còn đề phòng, nhìn chằm chằm vào hắn.
Việc Hàn Tông tham gia một chân vào vụ gian lận của gã họ Mã tiến triển cũng khá tốt. Tuy vậy để cho gã an tâm, không sinh lòng oán hận, Hàn Tông cố ý bỏ ra nhiều hơn, lại chỉ ăn ở mức bốn phần mười. Chung quy mà nói, gã họ Mã chỉ là con bài ngửa mà hắn giơ ra hòng che đậy cho con bài đang úp phía sau mà thôi.
Hàn Tông nhờ có số lượng lớn linh thạch vừa kiếm được thành ra thời gian tu luyện đột phá lên trung kỳ đã ngắn đi không ít. Tuy nhiên điều này cũng không thể làm quá nhanh được, căn bản là muốn nhanh cũng không thể nhanh được.
Trên cơ bản mà nói, mặc dù đã có linh thạch nhưng tốc độ hồi phục hay hấp thu linh khí trong linh thạch nhanh hay chậm lại còn tùy thuộc vào kinh mạch của tu giả. Điều này như đã biết, độ rộng dày của kinh mạch hoàn toàn phụ thuộc vào tư chất và thể chất. Do đó khi tu giả hấp thu linh khí ở một lượng lớn linh thạch cũng dẫn tới một dạng hiệu ứng, gọi là nút thắt cổ chai.
Dễ hiểu mà nói thì giống như nước trong chai đổ ra vậy, chúng sẽ nghẽn tại cổ của chai nước. Từ đó cho dù chai nước có to thế nào thì lượng nước đổ ra ngoài luôn ở mức tối đa đường kính to hoặc bé của cổ chai. Việc hấp thụ linh khí cũng như vậy, linh thạch dù có chất đống bên cạnh thì lượng linh khí đi qua kinh mạch vẫn không nhiều hơn.
Chung quy mà nói, do có ít tạp chất nên nó chỉ nhanh hơn so với hấp thu linh khí trong thiên địa mà thôi. Với kinh mạch tư chất Địa phẩm của Hàn Tông, tối đa một ngày chỉ có thể hấp thụ năm mươi viên. Nhưng cũng đừng coi đó là ít, bởi nếu tính theo năm tháng, số lượng sẽ là vô cùng khổng lồ. Một tháng là một nghìn năm trăm viên, một năm là gần hai mươi nghìn viên, cho dù là Luân Đằng Vân cũng không có kham nổi mức như vậy.
Bình thường với chu cấp của Thanh Tử Dương, Hàn Tông bình quân tối đa cũng chỉ bốn viên một ngày.
“Hiện tại một ngày mười viên là quá ít, thời gian ta ở đây đã tính bằng tháng, do đó ta nhất định phải dùng tối đa, một ngày năm mươi viên. Tối đa một hoặc hai tháng nữa bước vào trung kỳ, mặt khác còn phải nghĩ cách mua vài món giáp, đan dược, phù và tâm pháp….”
Hắn đang ở trong môn phái lớn nhất, đây là điểm mà các tán tu không thể so bì, bởi đơn giản mà nói. Ở đây chỉ cần có đủ linh thạch, muốn thứ gì có thứ đó, không hề mất công đi tìm. Do đó đây là cơ hội lớn để hắn chuẩn bị yếu phẩm cho bước đường ngày sau, vấn đề còn lại chỉ là linh thạch mà thôi.
Hàn Tông cứ thâm trầm trong cảm xúc và tính toán, hắn đã mất thái độ bình thường khi trước. Từ lúc Hàn Tông gặp Thanh Y, hắn đã xác định được vài điều, do đó nơi này đã càng không thể ở lâu.
Hàn Tông vẫn duy trì chế độ ăn thịt yêu thú mỗi ngày một bữa, hắn vẫn vác đá luyện tập hàng ngày. Tính thêm cả thời gian dành cho Lan hội, hắn chẳng ngủ hơn bốn tiếng một ngày.
“Đêm nay trăng thanh gió mát, thích hợp đột phá kim khiếu Lao Vi…”
Hàn Tông dựa lưng vào cây Triều Tây, hắn nhìn ánh trăng treo đằng đông, lòng dâng lên quyết tâm.
Hắn mỗi ngày trùng kích một chút, tới nay đã gọi là gần tương đối có thể nắm chắc được rồi. Ngồi khoanh chân trong động phủ, hắn ăn vào một viên Hộ Tâm đan và Trùng Khiếu đan, sau đó bắt đầu vận khởi linh lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mồ hôi hắn theo đó chảy xuống một nhiều hơn, đường gân trên mặt càng nổi lên thấy rõ. Miệng hắn ngậm một bối giẻ, từng tiếng kêu hừ hừ phát ra trong căn phòng...
Không biết bao lâu bất chợt hắn ngửa mặt hét lên một tiếng thật to, theo âm thanh của hắn một tiếng “bụp” nhẹ nhàng vang lên. Hàn Tông sùi bọt mép vật ra đất quằn quại, hắn hít thở liên tục từng cơn, đâu đó trong ánh mắt lại hiện lên tia vui mừng.
Cuối cùng thì huyệt Lao Vi, một trong ba bộ huyệt đầu cũng đã trùng kích thành công. Kết quả này khiến hắn vui lên được phần nào, theo đó hắn cũng nhận ra, cơn đau này biên độ đã giảm xuống. Ngẫm nghĩ một lúc, Hàn Tông đoán một khi cơn đau trở lên nhẹ hơn, chỉ có hai kết quả. Một là cơ thể của hắn đã có thể chịu được những cơn đau như vậy, và hai là người đó đã từng phải chịu một cơn đau lớn hơn.
Hàn Tông không quá ngạc nhiên nhận ra, lần bị rút phách kiểm hồn khi ấy, rõ ràng là còn đau đớn hơn lần này nhiều. Xem ra, lần hung hiểm ấy cũng không phải là không có thu hoạch.
Thời gian lúc này đã tờ mờ gần sáng, Hàn Tông lại cố ngồi điều tức một chút.
Theo huyệt Lao Vi được trùng kích, hắn cảm nhận bản thân đã mạnh lên không ít, nhưng mà tự nhiên hắn lại sinh ra cảm giác không đúng.
Cảm giác cho hắn thấy, rõ ràng là không có mạnh hơn bao nhiêu, điều này khiến hắn khó hiểu. Rất nhanh Hàn Tông bèn nghỉ ngơi hai ngày sau đó phi kiếm tới Thánh Thể Phong kiểm chứng, và quả đúng như hắn dự đoán.
Bình thường hắn có thể cõng đá nặng hơn ngàn cân lên núi, theo đó tu vi đang tăng lên từng ngày. Lại đã trùng kích ba huyệt khiếu khi trước, hắn đã có thể nâng tới một ngàn năm trăm cân. Nhưng mà hôm nay số cân tăng lên tới mức chịu đựng chỉ thêm một chút, đây rõ ràng là có vấn đề.
Từ lúc trùng kích kim khiếu Lao Vi tới nay đã hơn một tháng, điều này chứng tỏ để trùng kích được nó rất khó. Ấy vậy thể lực chỉ tăng có một chút ít, đây là vì sao?
Hàn Tông mang nghi hoặc này chìm vào suy tư, hắn tới bên gốc cây ngồi xuống rồi lấy ra hai cái ngọc thạch ra xem. Tâm pháp luyện thể có ghi, kim khiếu Lao Vi như vân, như, nguyệt, sơn, bộ, ảnh, pháp, khứu, hạ, thổ…
Hàn Tông ban đầu không hiểu mấy cổ ngữ này, hắn đi tới Bí Các Phong tra điển tịch cùng so sánh với tâm đắc của Tuấn Tập Sư. Trong đó kinh nghiệm của Tuấn Tập Sư cho rằng, khiếu là huyệt vị của gân, cơ, mạch, cốt. Chỉ cần trùng kích thành công, cũng giống như đột phá cảnh giới, đổi thai hoán cốt. Tu giả từ đó có thể lực hơn, bền bỉ hơn, mạnh mẽ hơn, chịu đựng giỏi hơn.
Theo đó huyệt Nhân Trung, Sinh Cơ và Lao Vi là ba bộ huyệt lớn nhất, tâm pháp lưu chuyển linh khí trùng kích từng huyệt vị một. Mỗi một lần trùng kích lên, biên độ đau đớn cũng theo đó tăng lên, nhưng mỗi lần như vậy thể lực cũng tăng theo cấp số nhân.
“Ta trùng kích có vấn đề chăng, hay là do chưa đúng thao tác, chưa đủ lượng linh lực. Hoặc có thể là thể tích kim khiếu này còn chưa đủ mở rộng theo yêu cầu…”
Hàng loạt nghi vấn cứ theo đó mà xoay vòng khiến cho Hàn Tông đau đầu suy nghĩ.
“Giá mà có Thanh Tử Dương ở đây thì tốt…”
Hàn Tông không tìm ra được nguyên nhân, hắn lại thở dài nghĩ tới nàng ta. Đúng là những lúc thế này, chỉ cần có nàng ta, mọi chuyện sẽ giải quyết dễ dàng.
“Không nghĩ tới cái tâm pháp nho nhỏ này cũng khiến ta đau đầu đến vậy, rõ ràng khó hơn những gì Bành Tập Sư nói.”
“Nhân Trung, Lao Vi và Sinh Cơ, mới chỉ đột phá có một cái. Tiếp đến nhà Nhân…”
“Khoan đã…”
Hàn Tông không tìm ra lý do, hắn ngồi nghĩ tới việc có hay là mới chỉ trùng kích một kim khiếu cho nên mới như vậy. Khi hắn đang lẩm bẩm nghĩ tới hai kim khiếu còn lại, bống nhiên tên của ba kim khiếu này lại khiến hắn liên tưởng tới câu cuối của Thanh Tử Dương gửi cho hắn.
Phải chăng là….