Lại nói về lúc kiếm quang của Hàn Tông vụt ngang qua Diễm Ảnh Kiếm Hỏa của Thường Xuân. Đúng lúc đó xuất hiện hai khối đá to, chúng chắn lấy đường đi của hai quang ảnh.
Hỏa kiếm diễm ảnh đập vào tảng đá sau cả hai đều cùng tiêu tan thành bụi phấn mà rơi xuống. Ánh kiếm lam quang cũng vậy, nó đâm vào tảng đá nổ ầm rồi cùng vỡ vụn mà tiêu tán.
Hàn Tông văng đi rơi bịch xuống đất hộc máu, cơn đau ở tay truyền đến để hắn nhăn nhó. Thường Xuân cũng va vào cành cây rớt xuống, váy áo rách tả tơi, nơi khóe miệng tràn máu. Mặc thế nhìn nàng vẫn ổn hơn hắn nhiều.
Hai người cũng cố gượng dậy cảnh giác xem là kẻ nào vừa phá chiêu của họ, Hàn Tông còn nhanh tay móc ra mấy viên đan dược chữa thương nhét vào miệng.
Chỉ thấy kẻ tới là một nhóm người gồm ba nam hai nữ, Thường Xuân ngước tới thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa dùng ít đan trị thương xong lảo đảo đi tới chỗ đám người, lại chưa biết nên mở lời thế nào.
“Ba chúng ta ngoài là đồng môn còn là môn hạ với nhau, xem hai người đệ muội vừa làm ra cái trò gì kìa?.”
Nhìn hai người đi tới, Lâm Lân Thao trầm giọng buông lời trách cứ, gã lúc này đang lấy tư cách ngũ sư huynh ra mà răn dạy.
“Lâm sư huynh, là hắn ép muội trước, hắn dùng sát chiêu với muội.”
Thường Xuân không chút để ý mà chỉ mặt kể tội, vừa mất mặt vừa không chiếm được tiện nghi, xem ra là lần này nàng chịu ủy khuất rất lớn.
Hàn Tông nghe vậy thì không nói, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lân Thao xem y định nói gì. Bọn người xung quanh cũng không nói, bộ dáng đang xem kịch hay.
Lâm Lân Thao trầm đi, y nhìn thấy ánh mắt hững hờ của hắn cũng chẳng để tâm, lại nhìn Thường Xuân mà nói tiếp:
“Ta là thấy khác đấy, nếu như không phải sư muội ép hắn thì đâu đến nỗi này. Sư muội lên Ngưng Khí trước sư đệ một năm, ai mạnh ai yếu nhìn là đã biết. Nếu như đây là đang ở trong môn, các đệ không bị phạt nặng mới là lạ.”
Thường Xuân nghe vậy cảm thấy tức tối, nàng chỉ mặt y mà cãi:
“Còn không phải do sư huynh khích ta sao, hiện tại lại ở đây nói lời giả trắng bôi đen. Ta… ta sẽ về mách lại cho sư tôn nghe.”
Nàng hừ lạnh rồi đi khỏi, mà Lâm Lân Thao nghe vậy sắc mặt cả kinh nói với theo:
“Ta chỉ nói lần trước hai đệ muội so đấu giống như là đang đùa giỡn thôi mà, là tự muội đùng đùng bỏ đi tìm hắn đấy chứ. Ta như vậy là có lỗi sao….”
Thường Xuân không nghe lảo đảo rời đi, hai nữ tử kia nhìn sâu vào Hàn Tông một cái rồi cất bước đuổi theo. Chỉ có nam tử kim bào là mỉm cười, mà nam tử lục bào vẫn bộ dáng như trước.
Thấy cả đám đi đủ xa, Lâm Lân Thao bước lại gần Hàn Tông mà nói:
“Tính ra thì chuyện này cũng là do sư huynh sơ suất, ta quên mất sư muội nhà mình rất nóng tính. Nguyên sư đệ bị thương nặng như vậy, hay là về cùng…”
“Hắn còn có việc chưa đi được đâu, còn ngươi thì về trước với đám kia đi.”
Lời y chưa kịp hết câu, tay cũng vừa chạm vạt áo Hàn Tông bỗng từ sau màn cây có một giọng nói vọng ra. Tới khi ánh sáng chiếu qua bóng người, hai kẻ mới giật mình.
“Bái kiến Tập Sư.”
Hàn Tông cùng Lâm Lân Thao chắp tay, hóa ra người vừa tới chính là Bành Tập Sư, Bành Gia Liêm.
“Còn chưa đi?.”
Lâm Lân Thao thấy sắc mặt Bành Tập Sư lạnh lùng thì chợt dạ vâng, sau qua nói với Hàn Tông đôi câu rồi cũng đuổi theo đám người.
Bành Tập Sư nhìn Hàn Tông lắc đầu rồi lại gật, miệng hé ra buông lời:
“Tình cảm tỷ đệ của các ngươi đúng là thâm sâu như đại dương, cao như núi lớn, tới cả tỉ thí giao lưu mà cũng tận tâm như vậy.”
Hàn Tông cười khổ nhếch miệng đáp:
“Đã để Tập Sư chê cười rồi, không biết là Tập Sư…”
“Ta là tiện đường đi ngang.”
Hàn Tông nghi hoặc trong lòng, xem đúng là cô ta đã tới trước đó rồi, vậy mà còn ung dung nhìn hắn với Thường Xuân tử chiến.
Nhìn thấy sắc mặt thắc mắc tợn của hắn, Bành Tập Sư không để ý buông tiếp một câu nữa:
“Nghe nói là Lâm Tuyệt Cảnh mất tích cùng lần đi ra ngoài với các ngươi, chắc không phải tên Lâm Lân Thao này đang nghi ngờ các ngươi đấy chứ?.”
“Đệ tử không biết, mà chắc không phải Tập Sư vô tình đi ngang qua đây đấy chứ? Người kiểu như Tập Sư…. Aaa.. hự… “
Hàn Tông vội chuyển đề tài, nói tới đoạn kia thì liền bị cô ta cho một cước vào mông.
“Hừ… Muốn gãy nốt tay phải à? Có chuyện gì để sau nói.”
Nói đoạn cô ta đi trước hắn theo sau, Hàn Tông nhìn mà càng thêm khẳng định. Bành Tập Sư không phải là dạng ăn không ngồi rồi, không có lợi nhất định không làm.
Nhưng vì sao cô ta lại ở đây, không lẽ…
Hai người cứ thế rời đi, đi được một đoạn thì Hàn Tông ngã ra đất ngất luôn. Lần này chiến đấu cam go, số linh lực còn lại chỉ đủ một phần phòng ngừa để chạy.
Tu giả chiến đấu không như người thường, ngoài bị nội thương còn ảnh hưởng tới kinh mạch. Có rất nhiều kẻ sau khi trải qua sinh tử chiến, kinh mạch hay thậm chí là đan điền khí hải cũng vỡ, không cách nào hồi phục.
Hàn Tông nội thương không ít, ngón tay lệch vị, xương gãy vài chỗ, không thể nói là nhẹ được. Hắn đã cố sức chịu đựng nãy giờ mà không dám kêu, nhưng một khi tới giới hạn thì cũng ngất như ai thôi.
Qua hai ngày tĩnh dưỡng thì hắn cũng tỉnh, hai chân có thể đi đứng còn vài chỗ thì phải băng bó. Xương gãy muốn lành lại nhanh cũng phải mấy ngày, không có đan dược đặc trị thì mấy tháng cũng có.
Bành Tập Sư đưa hắn đến một hang động của dã thú gần đó, hắn đoán có vẻ như cô ta còn muốn ở lại.
“Kinh nghiệm ra ngoài của ngươi vẫn còn kém lắm, nhất là đi một mình. Điều cơ bản nhất của các ngươi là phải có thuốc trị thương, chứ không phải là mang theo nhiều Phù…”
Qua thêm một ngày để cho hắn điều khí dưỡng thân, bình ổn tâm trạng, Bành Tập Sư mới bắt đầu giảng giải một chút kinh nghiệm.
Thấy hắn bình tĩnh tiếp thu cô ta cũng gật gù hài lòng, qua thêm chút nữa Hàn Tông bắt đầu dò hỏi:
“Nhiệm vụ đệ tử nhận chắc không phải là Tập Sư cố ý đưa ra, sau đó đi theo kiểm nghiệm khảo hạch đấy chứ?.”
Bành Tập Sư hừ lạnh đáp lời:
“Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ, ta rảnh vậy sao? Biết rõ rồi vẫn còn lằng nhằng.”
Hàn Tông đoạn hiểu đoạn không, cô ta là đang đánh trống lảng hay sao?. Hắn lại thêm chú ý hơn vào cô gái này, ngoài hơi dữ ra cũng đẹp đấy chứ.
Bành Tập Sư nghe nói mới ngoài hai mươi, cảnh giới không rõ. Cô ta chuyên mặc y phục trong thì dài ngoài lại ngắn, bộ váy cam thêu hoa lan chấm đất. Tóc búi trâm cài trạm hoa thược dược, lại buộc thêm một dải ruy băng vải đỏ. (1)
(1) Tác giả rất kém về khoản tả cái đẹp của phụ nữ và trang phục. Bạn đọc nếu như khó tưởng tượng quá, có thể tìm trên google với từ khóa “trang phục Việt thời phong kiến” cho dễ nhé. Tks.
Hắn chỉ biết ba mươi tuổi không tới Hợp Linh và bốn mươi lăm không tới Vương cảnh, thì tức là phải rời khỏi môn phái.
Hai mươi hai tuổi là giới hạn của Ngưng Khí nhưng sao ba mươi lại là giới hạn của Hợp Linh? Khoảng cách chỉ có tám năm, phải biết lên cao sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Đây có thể coi là mẹo của tông môn, khi bé thường là dựa vào tư chất để phát triển, vì thế khâu loại bỏ cũng sơ sài. Nhưng mà đến Ngưng Khí tức là tới tuổi trưởng thành, lúc này ngoài trừ tư chất còn phải để ý tới năng lực của mỗi kẻ.
Năng lực thực chất lại chia ra thành năng lực cá nhân và thế lực phía sau.
Tám năm chính là mốc thời gian thích hợp nhất để biết được kẻ nào mới thật sự là hạc trong bầy gà, anh tài trong đám người. Cũng chính là xem kẻ nào lên được Ngưng Khí sớm hơn thì kẻ đó có lợi.
Chỉ một điểm này thôi cũng đủ thấy nội môn khắc nghiệt rồi, đa phần là sẽ không qua được khảo hạch. Khi đó sẽ có một số kẻ vẫn muốn ở lại, mà muốn ở lại thì phải làm việc.
Tập Sư là một chức vụ chuyên trách dạy dỗ đệ tử ở một số Phong, Hàn Tông theo lẽ đó mà tính ra, có lẽ cô gái này cũng không phải là ít tuổi như lời đồn. Còn bao nhiêu thì hắn không dám hỏi.
Thấy hắn ngây ra nhìn mình, Bành Tập Sư tát cho hắn một cái rồi hỏi:
“Ngươi… làm thế nào mà quen được nàng ta?.”
“Ý Tập Sư là ai…”
Hàn Tông không hiểu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của cô ta thì hắn đột nhiên cũng đoán ra là ai.
Thấy biểu hiện của hắn đã nghĩ ra, Bành Tập Sư làm như không để ý mà nói bâng quơ:
“Tốt nhất là ngươi nên tránh xa nàng ta ra.”
Hàn Tông miệng dạ nhưng lòng lại trầm đi, hắn muốn tránh nhưng không được đấy, chẳng phải là bây giờ hắn cũng đang muốn rời đi hay sao. Không cần Bành Tập Sư nhắc nhở, Hàn Tông cũng biết rây vào nàng ta sớm muộn cũng có rắc rối.
“Ngươi bị thương, nếu như theo ta về ngay bây giờ mà gặp phải yêu thú bậc cao. Ta cũng chỉ đành bỏ ngươi lại mà chạy, vì thế chi bằng về sớm. Tiện ở nơi thích hợp thế này, ta quyết định ở lại dạy ngươi thêm vài kỹ năng sống.”
“Vậy… trong thời gian này, mong Tập Sư hãy chiếu cố lấy đệ tử.”
“Yên tâm, không chết được đâu.”
Hàn Tông nhận ra ý của cô ta nên gật đầu đáp ứng, dẫu thế lòng hắn vẫn thắc mắc nhiều cái.
Nội tâm hắn tự nhiên lại sinh ra cảm giác, đây giống như là đang cột nhà để chuẩn bị đón bão lớn vậy….
“Cô gái này quen nàng ta?.”
Hắn cũng không khó để nhận ra, nếu Bành Tập Sư cô ta không tự nhiên mà tới đây vì hắn, vậy thì chỉ có nàng ta là nguyên nhân thích hợp nhất.
Vừa nãy Lâm Lân Thao chưa vội rời đi, chẳng lẽ là có ý mượn gió bẻ măng, nếu vậy thì còn may là gặp được Bành Tập Sư.
Nhưng nghĩ tới đây Hàn Tông lại thêm lạnh lẽo, lẽ nào nàng ta lại có thể biết rõ sự tình mà cử Bành Tập Sư tới?.
“Chẳng lẽ nàng ta đã đoán ra ta muốn rời đi? Không! Ý nghĩ này chỉ mới lóe lên khi ta gặp Lâm Lân Thao mà thôi. Nàng ta làm sao mà biết được…”
Hàn Tông cứ thế suy nghĩ trong đầu, hắn cũng biết dù là không phải thì có Bành Tập Sư ở đây, hắn cũng không trốn đi nổi nữa rồi.
Thấy hắn có vẻ đăm chiêu, Bành Tập Sư gõ gõ vào đầu hắn rồi hỏi:
“Khi trước chiêu cuối ngươi tên gọi là gì?.”
“Là Thủy Quang Di Ảnh Kiếm.”
Cô ta trầm ngâm một lúc rồi nói một câu khiến hắn giật mình…
“Ngươi không nên lạm dụng nó nhiều, tuy là sát chiêu của ngươi nhưng cũng chính là điểm chí mạng của ngươi đấy…”