Nhờ có cô ta giúp đỡ, sau mươi ngày thì Hàn Tông cũng bình phục, dẫu là chưa ở vào trạng mạnh nhất.
Với lý do chẳng có kẻ thù nào chờ ngươi khỏi hẳn mới bắt đầu ra tay, Hàn Tông lập tức phải nhảy vào rèn luyện.
Trải qua tiếp gần một tháng rèn rũa, Hàn Tông theo đà mà mạnh lên khá nhiều. Từ việc xem xét địa hình để phán đoán, cho tới ứng biến khi gặp hiểm cảnh cũng tốt lên trông thấy.
Hắn dựa vào những hiểm nguy lần trước và lần này đúc kết ra được vài điều hữu ích, tất nhiên công lao của Bành Tập Sư là không nhỏ. Song song bên cạnh đó vẫn còn có nhiều thứ phải cố gắng, chỉ khi rơi vào hoàn cảnh đặc thù mới biết điểm yếu của bản thân.
Hàn Tông cũng biết đúng như lời cô ta nói, Thủy Quang Di Ảnh Kiếm tuy là sát chiêu của hắn lại cũng là điểm chí mạng chết người. Cánh tay của hắn không thể chịu quá ba phần mười linh lực dồn nén, quá hơn sẽ dẫn tới gãy xương, hỏng tay.
Còn nữa nếu như hai bên giao thủ, hắn dùng chiêu này quá mức mà đối thủ lại né được, vậy thì khác gì gậy ông đập lưng ông. Biết được điểm này, hắn lại cành mong muốn đi theo con đường luyện thể hơn.
Hàn Tông trong một lần tìm Bích Nhãn Huyết Thù cấp 1 cao giai thì bị nó mai phục mà cắn cho một nhát, hắn sùi bọt mép giãy đành đạch bị nó giăng tơ cuốn cho như xác ướp. Thật may là còn có Bành Tập Sư ở sau ra tay, không thì hắn giờ đã là cái xác khô rồi.
Trong quá trình rèn luyện, hắn cũng đã may mắn thu thập được gần hết tài liệu cần có. Thấy đã ổn thỏa, bấy giờ hai người mới bắt đầu khởi hành trở về.
Tập Sư là một chức vụ trong môn, vì thế đi qua truyền tống trận sẽ không bị mất phí như Hàn Tông. Lần này nhờ có cô ta, Hàn Tông không phải mất một tháng phi kiếm nữa, nhưng tính ra vẫn về muộn hơn dự kiến mấy ngày.
Cô ta để hắn đi tới Nội Các Phong bàn giao, còn bản thân liền đi đến một nơi khác.
Chẳng qua bao lâu, Bành Gia Liêm đã tới trước một vườn hoa, nhìn thấy thiếu nữ đang bận rộn chăm bón.
Bành Gia Liêm hừ một tiếng rồi đi tới chỗ bàn đá với lấy ly trà uống cạn, sau mới mở lời:
“Hắn đã về tới nơi còn đủ chân đủ tay, giao dịch của chúng ta bao giờ thì bắt đầu?.”
Thiếu nữ sau khi tưới nước xong xuôi mới quay lại, nàng đi tới đối diện ngồi xuống mỉm cười:
“Lần này cực khổ cho Liêm tỷ tỷ rồi, còn về giao dịch như đã hứa đương nhiên có thể bắt đầu tùy lúc theo ý tỷ tỷ.”
“Ta nói này Tử Dương, muội tâm tính tốt như vậy sao lại quen với nó làm gì? Nhìn từ trên xuống dưới chẳng có điểm nào tốt cả, nhất là ánh mắt hắn, đấy không phải ánh mắt của kẻ quân tử.”
Thanh Tử Dương nghe vậy vẫn thản nhiên mỉm cười:
“Muội muốn hắn trở thành người tốt, chuyện này tỷ đừng xem vào, cứ dạy hắn như lời muội là được.”
Bành Gia Liêm cũng biết khó khuyên nên không nói nữa, nàng uống xong ly trà rồi đứng dậy đáp:
“Tùy muội, làm hại muội thì hắn còn chưa có khả năng, nhưng tiêm nhiễm tư tưởng vào đầu muội thì có thể, muội nên cẩn trọng. Việc giao dịch để sau khi ta giảng giải tâm pháp luyện thể cho hắn đã, rồi khi đó chúng ta bắt đầu cũng không muộn.
Bành Gia Liêm đi được một đoạn như nghĩ ra điều gì rồi lại nói tiếp:
“Nhiệm vụ lần này hắn nhận ta cũng không biết do ai đằng sau, có rất nhiều kẻ nghe nói hai người quen nhau thì đều ganh ghét. Muội muốn tốt cho hắn thì nên giữ khoảng cách một chút…”
“Muội biết rồi, tỷ tỷ đi thong thả.”
Bành Gia Liêm cũng không có nói thêm cái gì mà rời đi luôn, chỉ còn lại Thanh Tử Dương đang vuốt tóc trầm tư.
Lại nói tới Hàn Tông, hắn vừa tới Nội Các Phong bàn giao nhiệm vụ, cũng không hiểu thế nào mà trên đường đi gặp vài ánh mắt không mấy thân thiện.
Với bản tính của hắn thì tất nhiên cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn nhanh chóng bàn giao rồi tới gặp nàng ta mà thôi.
Qua tới nửa canh giờ chờ đợi bàn xong xuôi, hắn nhận được phần thưởng thì phải giao lại một phần mười. Đây cũng là quy định của môn phái, hiểu đại loại giống như là phí trung gian vậy.
Nuôi hàng vạn tên như thế, cũng không phải là hai hay ba mỏ linh thạch là có thể đủ, đạo lý “lấy nó nuôi nó” vẫn là thích hợp nhất.
Hàn Tông thích loại hình thức này, ở địa cầu của hắn còn một dạng mô hình khác nữa, đó là “lấy nó nuôi mình“.
Hàn Tông vừa ra khỏi Nội Các Phong định phi kiếm bay đi thì hắn gặp phải một nữ nhân. Nàng này tướng mạo tuyệt sắc, nhất là làn tóc xanh kia, ai gặp một lần cũng nhất định có ấn tượng sâu sắc.
Nàng ta đi tới trước mặt Hàn Tông mỉm cười:
“Cậu là Nguyên Văn?.”
Hàn Tông lúc này đang ngây ra, hắn nhìn nàng ta thật là cảm giác rất giống với đầu hắn gặp Thanh Tử Dương.
Thấy hắn không trả lời, nàng vẫn mỉm cười nói tiếp:
“Không cần phải ngạc nhiên, Thanh Tử Dương là dì của ta.”
Hàn Tông bấy giờ mới tỉnh người vội chắp tay chào:
“Bái kiến Hộ Hình Đường đại nhân.”
Thì ra kẻ tới chính là Thanh Y, chưởng quản Hình Đường trên Chánh Pháp Phong.
Dựa theo kiến thức của Hàn Tông thì hắn biết Tru Thiên Môn có chín ngọn phong lớn, trong đó tám phong tương ứng với tám nghiệp chính trong môn. Một phong còn lại chính là Chánh Pháp Phong, nơi chưởng quản Pháp và Hình trong môn.
Thấy hắn bộ dáng lúng túng, nàng càng lấy làm thú vị, vẫn cười nói:
“Không cần phải câu lệ như vậy, dù danh cao hơn thì ta cũng chỉ là phàm nhân. Cứ gọi Thanh Y là được.”
“Đệ tử không dám.”
Hàn Tông chưa từng tiếp xúc với nàng ta, nhưng để cho hắn có cảm giác như vậy thì cũng tuyệt không đơn giản.
Vô số kẻ đi ngang qua, thấy nữ tử mỉm cười trước một kẻ xấu xí thì khinh bỉ, có kẻ con tỏ thái độ ra mặt. Hàn Tông không để ý mà chắp tay chào, miệng nói đôi ba câu với nàng ta rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thanh Y lẩm bẩm:
“Sao lại có cảm giác quen vậy nhỉ….”
Sau một lúc lâu hắn phi kiếm tới gian nhà tranh để gặp Thanh Tử Dương, nàng ta lúc này hình như còn đang thưởng trà.
Thấy hắn tới, nàng rót thêm một ly trà rồi nói:
“Bành Tập Sư là do ta nhờ tới giúp, tỷ ấy huấn luyện ngươi cũng là do ta.”
Hàn Tông vốn đã quen với cái kiểu nhìn mặt đoán ý của nàng ta, hắn nhấp một ly trà rồi hỏi:
“Cô bói ra là ta sẽ gặp nạn à?.”
“Không phải bói mà là đoán, đầu tiên ta thấy nhiệm vụ ngươi nhận có chút gì đó ý tứ. Tiếp theo đó ta định tìm ngươi bàn lại thì nghe nói ngươi đã đi rồi, sau lại tình cờ nghe được Thường Xuân cũng đi. Tưởng rằng cô ta muốn trả đũa nhưng sau đó ta lại phát hiện Lâm Lân Thao cũng tới đó làm nhiệm vụ. Quá nhiều trùng hợp, còn ra sao thì ngươi đã trải nghiệm cả rồi.”
Hàn Tông trầm ngâm nhìn cô ta không nói, sau mới mở lời, ánh mắt nheo lại:
“Cô… còn gì giấu ta đúng không?.”
Thấy nàng ta mỉm cười không nói, hắn cũng thôi không lắm mồm, lại hỏi câu khác:
“Cô bảo có chút ý tứ, thế nhiệm vụ ta nhận là ai đề ra vậy?.”
“Về điều này thì ta không điều tra được.”
“Sao cô không dùng con mắt ấy mà nhìn?.”
“Vì sao ta phải nhìn?.”
Hàn Tông á khẩu, đúng thật, nàng ta chả có nghĩa vụ gì phải giúp hằn điều tra cả. Hàn Tông cũng thầm giật mình, hắn… tại sao lại hỏi như vậy?.
“Ta... chẳng lẽ ta đã mất cảnh giác với cô ta rồi sao, hay là…”
Hàn Tông miên man suy tư, Thanh Tử Dương bấy giờ mới nói tiếp:
“Chính vì không biết ai làm nên mới có chút ý tứ, ta đoán nếu như Lâm Lân Thao làm, vậy thì có thể y đang nghi ngờ thủ phạm là ngươi. Còn…”
Thanh Tử Dương định nói còn một người nữa nhưng lời vừa ra lại không nói được, Hàn Tông không để ý tiếp lời:
“Y đã nghi ngờ ta rồi…”
Tiếp đó Hàn Tông mang những gì kinh lịch qua kể lại một lượt, cái gì hắn cũng kể.
Tới khi hắn kể về nơi chũng của Tam Liên Hoàng Sơn thì thấy nàng ta sắc mặt hơi khác, hắn cũng không dừng lại mà kể tiếp.
Xong xuôi một lượt, Thanh Tử Dương bấy giờ mới đánh giá:
“Ngươi vẫn còn may mắn, về chuyện những đồng môn kia bị họa xuống theo, cũng không cần báo cáo lên trên. Việc đó để ta, hiện tại ngươi còn việc khác.”
Thấy nàng ta kiên quyết lạ, hắn không hỏi nữa. Mọi việc đã rõ, hắn muốn biết tiếp theo nàng ta dự tính làm gì.
“Qua lần này ta cũng thấy ngươi còn thiếu sót rất nhiều. Về chiêu thức kia ngươi nên cẩn trọng, tiếp đến là mặt trinh sát. Tránh cho sau này ra ngoài một mình gặp tình huống tương tự, mấy ngày nữa ta dẫn ngươi tới một nơi.”
Hàn Tông gật đầu, xong xuôi hắn phi kiếm về động phủ, lòng vẫn còn thắc mắc, nàng ta rõ ràng là biết gì đó mà hắn không biết.
...