Tất cả những chuyện phát sinh, nàng đều biết rõ. Kiếp trước bởi vì ngu ngốc tin rằng bản thân không có tư chất linh căn, nàng đã sống uổng phí rất nhiều năm tháng.
Tới khi đại loạn xảy ra, nàng rơi vào tay ma đạo, mới biết được chân tướng. Không còn sống trong u mê, một lòng chỉ cầu quay về báo thù.
Nhưng mà đời người không mấy suôn sẻ, trải qua rất nhiều thăng trầm tai kiếp, nàng đã không còn nghĩ tới nó nữa.
Con đường của nàng đi, chỉ một mục đích đó là vĩnh sinh. Trải qua ba trăm năm, thù hận chỉ làm cho nàng thêm đau khổ, báo thù rồi liệu có vui vẻ hay chăng.
Vào sinh ra tử, thân thể tàn tã, nàng vốn đã nhìn thấu thế sự đời này, tất cả chỉ là ở trong một con đường tranh đấu mà thôi.
Kiếp này một lòng truy cầu trường sinh, làm gì có thời gian mà để ý kẻ khác. Bọn họ chỉ cần không đi vào đường của nàng, chính nàng cũng lười quan tâm.
Nhưng hiện tại mà nói, bởi vì có kẻ lén ở sau bày trò, giở thủ đoạn phong ấn tư chất, tám năm liên tiếp nàng kiểm tra đều không có linh căn.
Đời người cũng thật trớ trêu, chỉ một cái tư chất Huyền phẩm, đối với Mệnh gia cũng đã là thiên tài bốn trăm năm khó cầu. Nếu như bọn họ biết được, một đứa con ghẻ như nàng lại có tư chất Thiên phẩm, dị Lôi linh căn, không biết là sẽ có sắc mặt gì đây.
Mệnh Tại Y sau khi quay về đã có kế hoạch riêng cho bản thân, kiếp trước không thể quay lại Mệnh gia, không biết kẻ nào hãm hại. Kiếp này làm lại, nàng tất nhiên đã có phòng bị.
Mặc dù đã biết đi đến đại điển kiểm tra tư chất, kết quả vẫn như kiếp trước, bị người ám toán không có linh căn. Nhưng Mệnh Tại Y vẫn đến, chính là để cho kẻ phía sau chủ quan.
Đây là lần cuối cùng nàng được tham gia đại điển, cũng tức là năm sau không còn được tham gia nữa. Đối với Mệnh Tại Y mà nói, đây là tấm bình phong tốt nhất để nàng chậm rãi phát triển.
Nàng có ưu thế trùng sinh, nhưng nhược điểm vẫn giống với kiếp trước, chính là không có thực lực. Có quá nhiều thủ đoạn chưa thể phát huy, đây là thời điểm tốt để giết nàng.
Tất nhiên ẩn nhẫn chỉ là phương án một, nếu như thất bại, nàng vẫn còn phương án khác. Công khai tư chất và linh căn bản thân, đưa tới một chấn động cực lớn cho Mệnh gia.
Nàng sẽ trở thành tâm điểm, Mệnh gia sẽ vì nàng không tiếc trả giá, khi đó cơ hội phát triển tốt hơn rất nhiều. Nhưng nàng xuất thân ma đạo, ma đạo độc hành, tư tưởng này đã khắc sâu trong đầu.
Hơn nữa ai có thể nói, một khi công khai thì không có nguy hiểm. Muốn sinh tồn trong đất trời này, quan trọng nhất vẫn là thực lực bản thân.
Dù sao Tru Thiên Môn không phải nơi thích hợp với kẻ ma đạo như nàng, hơn nữa kiếp này biết trước rất nhiều cơ duyên, còn sợ không phát triển nổi sao.
Ngoài mặt Mệnh Tại Y đóng cửa không ra, thỉnh thoảng sẽ thấy nàng thơ thẩn ngẩn ngơ. Kỳ thực nàng ta đã bắt đầu tu luyện tâm pháp, nhằm che giấu tu vi.
Mệnh Tại Y lúc này đã trở thành tu giả, kẻ hữu tâm có thể nhìn ra cảnh giới trong người nàng.
Mệnh Tại Y bước đầu là luyện Ẩn Linh Thuật, khiến người ngoài nhìn vào chỉ coi như phàm nhân mà thôi. Tâm pháp này là của sư tôn nàng truyền dạy, một trong những ma tu nổi danh khét tiếng.
Tất nhiên, muốn che giấu được tất cả, đồng nghĩa cảnh giới nàng cũng phải tăng theo. Bằng không với Luyện Khí tầng 1 mà nói, dù có là tâm pháp độc môn, Ngưng Khí sơ kỳ vẫn có thể nhìn rõ.
Ngoài ra còn có Tâm Độc Địa Kinh, đây là một tâm pháp độc công chân truyền, chỉ là hiện tại còn chưa có đủ tài nguyên để học.
So sánh với Hàn Phong một chút, hai người đều là tư chất thiên tài như nhau, hắn hơn nàng ở chỗ, thực lực lên cao thì tài nguyên miễn phí cũng tăng theo.
Mệnh Tại Y lại hơn ở chỗ sống hai kiếp, tuy không có tài nguyên nhưng kinh nghiệm và bí pháp lại có rất nhiều. Nếu như so sánh, Hàn Phong gần như ở cửa dưới, đây chính là sự khác biệt giữa thiên tài và kẻ trùng sinh.
Sau hơn mười ngày giả bộ ở trong nhà, trên cơ bản mà nói, Mệnh Tại Y đã sơ sơ hình thành căn cơ. Hiện tại nàng chính là đang thiếu tài nguyên, cần phải nghĩ cách tìm kiếm.
Sau khi dùng bữa, nàng lại đi tới chỗ quầy hàng mua thêm một đàn vịt khác. Bởi vì mọi người đều hay tin, không may ngôi nhà của nàng bị sét đánh, toàn bộ gia súc đều đã chết sạch.
Trong mắt một số người, số mệnh vị tiểu thư này cũng quá xui xẻo đi.
Sau khi đi chợ về, tới cửa sau gõ được hai lần, một tên nam gia nô đã vui vẻ chạy ra.
“Cô đã về rồi đấy à? Nào, lại đây lại đây….”
Gã gọi là Tiểu Thất Tử, một trong hai tên gia nô phụ trách canh tại cửa sau. Nhìn gã, nàng nhớ lại kiếp trước, chua chát và cay đắng.
Kiếp trước gã rất nhiệt tình giúp đỡ nàng, cũng bởi vì cô độc, cùng với tủi thân, nàng đã xiêu lòng.
Nữ nhân chính là như vậy, chỉ cần có ham muốn, không một ai có thể chịu được cuộc sống cô độc. Nhất là với Mệnh Tại Y, nàng bị gia đình ruồng bỏ, thiếu người quan tâm từ nhỏ.
Chỉ là gã ta cũng chẳng có gì tốt đẹp, đều là dạng nam nhân chơi qua đường mà thôi. Cái gì mà chỉ yêu mình nàng, mãi mãi như vậy, nữ nhân đúng là ngu ngốc khi tin vào lời đường mật.
Kiếp trước sau khi thỏa mãn, gã không những bỏ nàng lại còn tìm cách tống tiền, bởi dù sao nàng cũng mang danh nghĩa tiểu thư Mệnh gia.
Kiếp này thấu tỏ nhân sinh, gặp lại tình cũ nhưng lòng nàng đã lạnh rồi, rốt cục tình yêu chẳng là gì so với lợi ích. Khi đã chán rồi thì bày đặt lý do này nọ, hết duyên với chả hết phận mà thôi.
“Vô Ưu, mấy ngày qua ta đến tìm sao cô lại tránh mặt, mọi lần khi có chuyện buồn, cô hay tìm ta tâm sự cơ mà….”
Tiếu Thất Tử đối với thái độ này của nàng rất là ngoài ý muốn, miếng ăn đã sắp tới mồm rồi.
Mệnh Tại Y nhìn gã, ánh mắt nàng khiến cho gã chột dạ, chỉ nghe nàng lạnh nhạt nói:
“Ta đến tháng, không tiện gặp người ngoài….”
Tiểu Thất Tử nghe được lời này vui vẻ hẳn lên, bởi theo lý mà nói, nữ tử thường hay e ngại mấy chuyện này. Một khi nàng ta đã nói, hoặc là tin tưởng, hoặc là rất thân. Nghĩ như vậy, ý cười trên mặt gã càng đậm.
Nếu để Hàn Tông, người kiếp địa cầu mà đọc được suy nghĩ này của gã, hắn sẽ cười rụng răng mất.
Mệnh Tại Y chả mấy quan tâm, nàng ta nhìn gã hỏi:
“Thế nào rồi, ngươi đừng nói là không nghe lời ta, đi cá cược đấy chứ?.”
Mệnh Tại Y còn dây dưa với gã cũng chính là muốn lợi dụng điểm này, nàng đang bị kẻ khác để ý. Có một số việc bất tiện ra mặt, tìm kẻ giúp đỡ thì vẫn hơn.
Kẻ này nếu như đã có ý lấy lòng nàng, vậy thì tiện cho nàng lợi dụng ngược lại gã. Ba trăm năm thấu tỏ nhân sinh, nàng đã hiểu biết rõ ràng tính cách lòng người. Gã lại là hạng tham phú phụ bần, hay chơi lười làm.
Trước khi đại điển khai linh diễn ra, Mệnh Tại Y đã đưa cho gã một chút kim ngân đi đánh cược. Nàng là người trùng sinh, biết rõ kết quả nhất, đâu thể bỏ qua mối lợi này.
Tất nhiên chuyện này nàng không thể ra mặt, với vỏ bọc thùy mị và nhút nhát, nàng sao có thể cầm tiền đi đánh cược.
Thấy gã có vẻ lúng túng, nàng hiểu ý gã hẳn đã đi đánh cược theo lời nàng. Nhưng muốn ăn cả nên định nói dối đây mà, kiểu người thấy lợi trước mắt, nghĩ quá ngắn sẽ không thể làm được việc lớn.
“Hừ, số kim ngân đó có là gì, ta còn định chỉ cho ngươi vài mánh khác, nhưng ngươi không muốn thì thôi vậy!.”
Mệnh Tại Y hừ lạnh đứng dậy định rời đi, gã quả nhiên mắc câu, vội vàng kéo lại:
“Có có, ta đã đánh cược như theo lời cô, quả thật lãi rất nhiều, đây cô xem!.”
Gã lôi từ trong ngực ra một túi vải nhỏ, bên trong cũng phải tới hơn vạn kim ngân. Với số này đủ để gã đánh bạc cả tháng, chỉ là nghe thấy mối lợi lớn hơn, gã bấm bụng bỏ ra.
Mệnh Tại Y cũng không có cầm lấy số kim ngân này, nàng nhìn gã buông lời dụ dỗ:
“Nếu ngươi nghe lời ta, số này tự sẽ nhân lên gấp mười, thậm chí còn hơn nữa. Nhưng ngươi không được giấu ta, hoặc nói cho người khác biết, bằng không….”
“Ta biết ta biết… Tất cả ta đều nghe lời cô, nhưng mà… sao đột nhiên cô biết hay vậy?.”
Mệnh Tại Y hừ lạnh đáp:
“Ngươi quên thân phận ra rồi à? Hổ dù trụi lông thì vẫn là hổ, trước sau gì ta cũng quay lại địa vị ta nên có. Ngươi muốn đổi đời, cứ làm tốt việc ta giao là được!.”
Mệnh Tại Y vừa nói, bàn tay xếp lại nếp nhăn trên cổ áo cho gã, đôi môi nàng mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh tanh.
Tất cả gã đều không nhìn ra khác thường, bởi vì trong đầu gã đã tràn ngập tư tưởng lợi ích rồi. Đúng như lời cô ta nói, dù gì cô ta cũng là con gái của gia chủ, ông ta đâu thể bỏ mặc không lo.
Mọi người đều xa lánh và lạnh nhạt với Mệnh Tại Y, chỉ có gã là nhìn ra lợi ích này, quả nhiên tham thì làm liều.
Mệnh Tại Y đi xa, ánh mắt dần trở lên lạnh lẽo, kiếp trước như vậy, kiếp này cũng thế, nàng đã lạnh tâm rồi.
“Người xưa bến cũ vẫn còn đó
Chỉ là lòng ta đã lạnh co.”
….