Tại một vùng đất rộng lớn, nơi có những đồi núi mọc đầy cỏ dại. Vùng đất quanh năm không tuyết, khí hậu ôn hòa thật là thơ mộng.
Thật ra đây chỉ là vẻ bên ngoài, đằng sau những thứ đẹp đẽ, đều ẩn dấu đầy xấu xa và vẩn đục.
Phía dưới dải đất bằng, một ngôi làng nhỏ đang phát ra những tiếng bạo loạn.
“Trừ mấy lão già, phụ nữ và trẻ nhỏ, còn lại bắt hết đi cho ta. Đem chúng đến công trường xây dựng!.”
“Vâng, thưa đại nhân!.”
Đứng đầu đám gia binh là một gã thanh niên, hắn cao bốn thước hơn. Thân hình hơi béo, cùng với mái tóc xoăn dài, người hắn mặc một bộ da thú, đường nét tỉ mỉ.
Khuôn mặt hắn lúc nào cũng đầy nét khó chịu, ánh mắt tà dị, nhìn đã biết không phải người tốt. Chốc chốc hắn lại chỉ tay, ra lệnh cho đám thủ hạ:
“Tên đó quá gầy, làm được cái mẹ gì? Đứa kia nữa, ngươi không thấy nó vẫn còn quá nhỏ à?.”
Vừa chỉnh được một đám, hắn lại hướng về đám khác quát mắng:
“Còn đám các ngươi nữa, nhanh nhanh cái chân lên. Tất cả nghe cho kỹ, để chậm tiến độ, coi chừng lãnh chúa(1) lấy mạng các ngươi!.”
(1) Một số từ ngữ đặc thù, mong các bạn đừng thắc mắc. Truyện ở dị giới nên sẽ lai tạp rất nhiều văn hóa khác nhau, không có một quy chuẩn nào rõ ràng.
Hắn còn đang chỉ đông mắng tây chưa được mấy câu, một viên đá chợt từ đâu ném tới. Nhưng với kỹ năng của hắn, viên đá mảy may không thể chạm vào người.
“Là đứa nào làm? Mau mang nó tới đây!.”
Hắn nổi giận nhìn bốn phía quát to, thì ra là một tên thiếu niên nấp ở đằng xa, trên tay nó vẫn đang cầm vài viên đá khác. Đám gia binh nhanh chóng tóm được nó, chả mấy chốc mà bị áp tải tới chỗ hắn…
“Người vừa ném ta là ngươi?.”
Đứng trước câu hỏi của hắn, cùng với bộ dáng dữ tợn lạnh lùng. Tên thiếu niên không chút sợ hãi, lại còn nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, liên tục trách mắng:
“Ngươi là tên khốn, cả làng đã cưu mang, cứu ngươi từ trên núi xuống. Vậy mà khi khỏe rồi, ngươi lại đi làm tay sai cho lãnh chúa. Ngươi mang đám người xấu tới đây hãm hại dân làng, đồ lấy oán báo ân….”
Đứa nhóc mười bốn tuổi oán độc trách mắng, nước mắt của nó tuôn rơi, đỏ ửng cả vành mắt. Chỉ là ngay lúc đó, một bàn tay túm lấy cổ áo của nó kéo lại, thanh âm hắn lạnh nhạt tới vô tình:
“Ngươi có biết các ngươi khác với chúng ta ở điểm nào không? Là ngây thơ. Đó chính là lý do các ngươi luôn luôn thiệt thòi, luôn luôn thất bại.”
Hắn một bên vừa dùng khăn lau mặt, một bên cười khẩy nhìn thằng nhóc nói tiếp:
“Mỗi khi ăn phải thiệt thòi, cảm thấy khó chịu đúng không? Nhưng các ngươi lại không dám đứng lên phản kháng, lấy lại thứ đáng thuộc về mình. Đó là ngu ngốc của các ngươi, vẫn còn hi vọng thế giới công bằng, rằng họ sẽ nổi lòng trắc ẩn sao?.”
Từng lời nói của hắn làm cho tên nhóc vừa khó hiểu lại vừa tức tối, đây là một phạm trù vượt xa tầm hiểu biết của một thiếu niên nhỏ tuổi như nó rồi.
Hắn định nói tiếp thì lúc này nghe tiếng động, từ đằng xa một người cưỡi thú chạy tới. Con thú này thân hổ, đầu lại giống lạc đà, chạy nhanh hơn ngựa.
“Đại nhân, lãnh chúa vừa trở về, ngài ấy triệu kiến đại nhân!.”
Hắn nghe được lời này thì hai mắt sáng lên, bàn tay rời khỏi cổ áo tên nhóc, miệng thì cười dài vui vẻ:
“Ha ha, cuối cùng thì lãnh chúa cũng trở về! Tốt lắm, ta phải quay về gấp. Chuyện ở đây giao lại cho đám các ngươi…”
Hắn rời đi được vài bước thì dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tên thiếu niên mang theo lời lạnh nhạt:
“Cho nó đến công trường gia nhập với đám tội binh kia đi! Ha ha… Sự thật tàn khốc sẽ làm nó bớt đi ngây thơ và ngu ngốc, xem như đây là ơn nghĩa cứu mạng ta trả lại các ngươi, chúng ta từ đây không còn vướng bận!.”
Nói rồi hắn nhảy lên lưng con thú, nhanh chóng chạy về phía đường lớn, một lúc chỉ còn nhìn thấy bụi khói….
Tất cả mọi thứ vừa phát sinh đều là mộng cảnh, một cái mộng cảnh của Hàn Phong. Hắn biết bản thân mình nhập mộng, nhưng lại không thể thoát ra, chỉ có thể theo dõi hết diễn biến trong mộng.
Trong mộng cảnh này, kẻ bị thiếu niên chửi vô ơn kia tuy có tính cách hơi khác, nhưng bộ dáng lại cực kì giống hắn. Còn hắn lúc này chỉ là một người ngoài, chỉ có thể nhìn theo diễn biến mà không thể làm gì.
Hàn Phong nghe hết tất cả, hắn tức tối trong lòng, kia mà cũng gọi là trả ơn à? Nếu như có thể, hắn thật muốn một chưởng đánh chết tên vô lại, tiểu nhân bỉ ổi kia…
Phân cảnh hắn nhìn thấy tiếp theo, lúc này là ở trên một quảng trường rộng lớn, bốn bên đầy rẫy những quan binh.
Trên quảng trường chính là đứa bé đã chửi rủa kia, chỉ khác là lúc này thời gian đã thay đổi đôi chút. Đứa bé ngày nào giờ đã lớn mạnh, bừng bừng khí chất.
Nhưng… nó lại đang bị chói chặt, quỳ trên đài cao, bên cạnh còn có một đám như vậy, và một tên đao phủ.
Phía bên dưới, dân chúng đông đúc đứng xem, có người lắc đầu, lại có người ủ rũ tiếc thương.
Xa xa nơi đài cao, một thiếu nữ với khuôn mặt thích thú, nhưng giọng nói cất lên lại đầy vẻ lạnh lùng:
“Hành hình đi, sau đó treo xác chúng nó trước cửa thành, làm gương cho đám dân đen!.”
“Vâng, thưa lãnh chúa!.”
Ba hồi trống vang lên, tên đao phủ từ từ bước đến, chỉ là trên gương mặt thiếu niên không có gì sợ hãi. Gã chỉ tràn đầy tiếc nuối, thời gian đúng là đã cho gã thấy được sự thật tàn khốc.
Gã không còn ngây thơ như ngày nào, mà bắt đầu kích động lòng dân, âm thầm phản kháng lại lãnh chúa. Tất nhiên năng lực quá yếu, trận nổi loạn nhanh chóng bị dẹp, gã cùng với đồng bọn đang sắp sửa về chầu tiên tổ…
“Ngươi vẫn ngu ngốc như ngày nào nhỉ?.”
Đột nhiên trong tai gã vang lên giọng nói, chính là giọng nói của kẻ mấy năm trước đã đưa hắn vào trại công trường. Gã ngước nhìn hắn, bộ dạng hắn vẫn vậy, vẫn cái kiểu khinh khỉnh đó…
Hắn bước từng bước đến trước người, sau đó ngồi xuống nhìn thẳng vào mặt tên nhóc. Lại liếc cả đám đang quỳ bên cạnh, cười khẩy mà nói tiếp:
“Mặc dù các ngươi đã không còn ngây thơ tin người như trước, nhưng mà sự ngu ngốc thì vẫn còn rất nhiều. Ngu ngốc khi nghĩ rằng phàm nhân có thể đấu lại tu giả… không biết vận dụng cái đầu, thật là uổng phí hết công sức của ta.”
Gã đang tuyệt vọng, nghe được lời này không khỏi nhìn kỹ hắn hơn một chút, lời ý tứ này…
“Tuy nhiên, thứ ta muốn nhìn thấy thì đã thấy, rốt cục các ngươi cũng đã có can đảm chống lại áp bức của lãnh chúa….”
“Ngươi…”
Không chờ gã mở lời, hắn đứng dậy nhìn về phía dân chúng, bộ dáng thờ ơ cùng với lạnh nhạt. Sau lại nhìn về phía đài cao, nơi vị nữ lãnh chúa cũng đang nghi hoặc nhìn xuống..
“Lãnh chúa, từ trước khi ta đến cho tới giờ, cô tại vị cũng đã được hai mươi năm rồi nhỉ? Cảm giác trên cao thế nào?.”
Trước câu hỏi vô lễ của hắn, nàng giơ tay ngăn cản đám thủ hạ, chỉ mỉm cười thú vị nhìn xuống đáp lời:
“Ngươi có hứng thú?.”
“À ừm…. có một chút!.”
“Ngươi chắc chứ? Cái giá phải trả không rẻ đâu!.”
Không quan tâm tới câu hỏi của nữ lãnh chúa, hắn mỉm cười rồi nói tiếp. Nhưng mà những lời này, lại là dành cho gã thanh niên đang quỳ trên đất:
“Ta chỉ là một lữ khách không may lạc tới nơi này, ta có thể mang đến hi vọng, cũng có thể mang tới tuyệt vọng, các ngươi đừng quên điều đó. Thứ các ngươi cần không phải là một kẻ đứng lên bảo vệ các ngươi, mà là sự can đảm tự trong lòng các ngươi. Hãy nhỡ cho kỹ, nếu các ngươi chấp nhận buông xuôi, may mắn sẽ không bao giờ đến lần thứ hai.”
Hắn vừa nói vừa bước đi, chỉ là lương theo lời nói, cả quảng trường chấn động kịch liệt. Ngay cả vị lãnh chúa kiêu ngạo kia cũng tràn đầy khinh sợ cùng bất ngờ, bởi vì khí thế áp bức từ người hắn tỏa ra….
“Ngươi... cũng là tu giả….”
Đúng lúc này mộng cảnh kết thúc, Hàn Phong tỉnh lại từ trong giấc mộng. Hắn nhìn quanh một vòng, hóa ra bản thân đang tu luyện, lại vô thức bị áp chế nhập mộng.
Xung quanh nơi này là một hang động ngầm, từng nhũ băng tinh lam ngọc lấp lánh trong suốt tỏa ra hàn khí. Đây là động băng lam linh ngàn năm, một nơi đặc thù hiếm thấy.
Không chỉ hắn vô thức nhập mộng, bên cạnh hắn cũng có vài người khác đang bị như vậy. Đây có thể nói là tác dụng phụ khi tu hành ở một số nơi đặc thù, khó mà lý giải.
Hàn Phong thở dài một hơi, hắn nhớ lại mộng cảnh khi nãy, không khỏi có chút bồn chồn. Đây có thể là mộng cảnh, cũng có thể là điềm báo, thế giới này tràn ngập kỳ diệu.
Hắn nhớ lại hành động của kẻ đó, hóa ra kẻ đó cũng không hề xấu xa.
Hắn ta không trực tiếp giúp đỡ dân làng, mà lại dạy cho họ cách chống lại cái ác. Chẳng qua cách thức của tên đó, tuy có hiệu quả nhưng mà rườm rà cùng cái giá phải trả cũng quá lớn rồi.
Hàn Phong đủ hiểu biết, một phần nào hắn cũng đồng tình với tên đó. Trong thế giới tu giả ngập tràn tranh đấu này, thực lực chính là vi tôn.
Những nơi dân chúng bị áp bức có rất nhiều, mỗi lần như vậy phải cần tới bao nhiêu người cứu giúp đây?. Giúp một lần, không ai giúp được mãi mãi, tất cả đều phải tự thân mà làm lấy.
“Giấc mộng này khiến cho ta cảm thấy, chỉ một mình ta thì quá nhỏ bé, vốn không thể làm hết được. Muốn diệt trừ cái ác, ta phải mạnh hơn nó. Không chỉ vậy, ta còn phải thủ đoạn hơn nó….”
Hàn Phong vô thức nắm chặt tay, mặc dù cách làm khác nhau, nhưng đều là để diệt cái ác. Hắn chính là muốn thế giới này tràn ngập hạnh phúc, không có người nào phải chịu thiệt thòi cả…
“Phải rồi, ta suýt nữa thì quên mất việc của Thanh Tử Dương tỷ….”
Hàn Phong nhớ ra, hắn nhẹ nhàng tách lấy một viên đá lam linh nhỏ, cẩn thận đút vào túi. Thứ này là băng tinh ngàn năm, tác dụng đặc thù, ngoài ra không có nhiều tính đa dụng cho lắm.
Mặc dù không biết viên đá băng tinh này dùng là gì, nhưng đã đáp ứng một việc với nàng ta, hắn vẫn là làm.
Xong xuôi tất thảy, hắn đang định ra ngoài tìm gặp Thanh Y, đột nhiên dị biến phát sinh….
…