Nhân Thường

Chương 309: Chương 309: Đường đời muôn nẻo gian nan!




Ở một chỗ khác tại Tru Thiên Môn, nơi đám đông vây quanh một lôi đài. Lúc này trận đấu có vẻ đã gần về cuối, đám đông xôn xao.

Trên đài, một gã thiếu niên đang nhếch miệng cười khàn, mặt vênh lên trời. Khuôn mặt gã tiêu sái, lại có nét tà mị, cùng một đôi mắt sắc lạnh.

Hiển nhiên với bộ dáng này, gã đang là kẻ chiếm ưu thế. Nhưng rồi, giống như đã chơi chán, gã nhìn về một phía cất giọng:

“Chấp sự sư thúc, người có thể thông báo kết quả được rồi đấy!”

Đứng ở nơi gần đó, một lão giả tuổi chừng thất tuần đang quan sát. Lão nhìn về phía kẻ trên đài còn lại, lúc này vẫn đang nằm vật ra đất, không gượng dậy nổi.

Khuôn mặt hắn thâm tím, khóe miệng rỉ máu, quần áo te tua, cả người bầm dập. Hắn ta đang cố chút sức lực, miễn cưỡng đứng dậy. Thế nhưng, dường như đã sức cùng lực kiệt, muốn gượng cũng khó.

Trong tháng, đây đã lần thứ bốn lão thấy cảnh này. Khi lão thở dài, chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên có giọng nói yếu ớt cắt ngang:

“Ta… ta còn chưa... thua đâu!”

Toàn trường im lặng, thì ra kẻ nói chính là tên nam tử bị đánh bại kia. Hắn dùng hai khửu tay chống xuống đất, từ từ gượng dậy.

Đám đông xôn xao, có kẻ lắc đầu, lại có người cười khẩy chế nhạo. Nhìn đã như chó chết thế kia, có đứng được dậy cũng đánh đấm gì nữa chứ. Đúng là ngu ngốc, nhận thua đi có phải hơn không.

Thế nhưng khó trách, chỉ cần chưa nhận thua hoặc còn sức phản kháng, vậy thì trận đấu vẫn phải tiếp tục.

Gã thiếu niên nọ liếc nhìn tới, ánh mắt sắc lạnh híp lại. Chỉ là tới khi thấy hắn ta thật sự đứng lên được, giọng điệu gã có chút ngạc nhiên:

“Bị ta đánh cho tới như vậy rồi vẫn còn đứng được dậy, cứng đầu như ngươi cũng là hiếm gặp đấy!”

Bên này hắn vừa đứng dậy được, hai chân đã lảo đảo, phải gắng sức lắm mới không ngã xuống. Chẳng qua khi nghe thấy lời gã ta, hắn lại nhổ toẹt một bãi xuống đất, thờ ơ cất lời:

“Ta chiến đấu trận này không bởi vì bản thân ta, còn vì cả thanh danh của Lan hội. Người có thể chết chứ không thể chịu nhục…”

“Thôi ngươi im mồm đi!”

Chátttt…. hự..

Hắn chưa kịp nói hết câu, gã thiếu niên đã không chịu nổi hét lên một tiếng, lao tới song phi cho hắn một cước.

Một cước này mang theo uy lực đủ mạnh, đạp trúng vào ngực, khiến cho hắn phun máu bay ra khỏi lôi đài.

“Hừ… ngu dốt!”

Gã thiếu niên thu lại quyền cước, sau đó nghênh ngang xuống đài, cùng một đám đông rời đi.

Mà kẻ bị đá văng khỏi lôi đài lúc này đã mất đi ý thức, rơi vào hôn mê. Hắn không phải ai khác, đúng là Hàn Tông.

Chuyện là sau khi Hàn Tông bị rất nhiều kẻ chạy đến khiêu chiến, tu vi mạnh yếu đủ cả. Mà mục đích của bọn họ, ấy là bên thua phải đóng cửa hàng nghỉ bán ba ngày.

Hàn Tông đâu có ngu, tự tiện quyết định ắt sẽ ảnh hưởng tới doanh số bán hàng của Lan hội. Tới lúc đó lỗ nhiều hơn lãi, ai bù cho hắn đây.

Ban đầu Hàn Tông từ chối hết thảy, chẳng thèm quan tâm.

Thế nhưng bọ họ bám dai như đỉa, tới khi mang cả thanh danh Lan hội ra bêu rếu, Hàn Tông bắt đầu cảm thấy không ổn rồi.

Thanh danh của một hội không thể để ô nhục, đây cả bộ mặt của rất nhiều người, ảnh hưởng tới lợi ích nhóm. Quả nhiên chẳng chờ bao lâu, Lan Như Tiên đã mò tới, nàng ta bắt hắn phải đồng ý chiến vài trận.

Đứng giữa việc bị ăn đòn và bị Lan hội đá, Hàn Tông làm gì còn có lựa chọn nào khác, hắn phải đồng ý thôi.

Nhưng đây cũng là một mẹo của hắn, nhằm giảm bớt trách nhiệm…

Như dự liệu, khi này Lan Như Tiên đứng ở đằng xa quan sát, hai con mắt của nàng ta tóe lửa.

Mỗi lần Hàn Tông thua, cửa hàng Lan hội sẽ phải đóng cửa ba ngày.

Một tháng đóng cửa mười hai ngày, vậy thì còn kinh doanh lời lãi con mẹ gì nữa, bảo sao Lan Như Tiên không cười ra nước mắt cho được.

“Khốn kiếp… cứ đánh là thua, không có thắng nổi trận nào. Lão đại, hắn phế vật tới không thể tin nổi?”

Gã áo đen đứng bên cạnh tức tối, nhưng lại chẳng thể làm gì được. Cả đám hội nhóm ở nội môn hạch tâm này, giờ đã coi Hàn Tông như con gà béo, tranh nhau tới thịt rồi.

“Khốn nạn thật, giờ thì ta đã hiểu rồi!”

Lan Như Tiên sau vài lần quan sát, khi này nàng ta mới nhận ra, ẩn ý của Hàn Tông.

Nàng bởi vì bảo toàn thanh danh Lan hội, mới chạy tới ra lệnh cho hắn nghênh chiến.

Thế nhưng đây lại là rơi vào mẹo của hắn, bởi dù hắn có đánh thắng hay thua, thì vẫn là đang nghe theo lệnh của nàng. Chứ hắn ta đâu có tự ý quyết định, cho nên có thua cũng chẳng ai có cớ gì trách hắn.

Đã thế, ngoài mặt hắn lại còn lòi ra cái bộ dáng ta vì Lan hội quyết không chịu nhục, ai mà không biết còn tưởng hắn trượng nghĩa lắm. Lan Như Tiên càng nghĩ... nàng càng buồn nôn.

Nhưng lúc này Lan Như Tiên dù đã hiểu, nàng cũng khó mà xử lý. Không cho hắn thi đấu, mấy hội nhóm kia sẽ lại bêu rếu hội nhóm của nàng. Mà để hắn đấu…

Lan Như Tiên nhìn hắn nằm một đống trên đất, khóe miệng giật giật, giọng lạnh tanh nói:

“Đưa hắn về dược đường chạy chữa đi, chuyện này từ từ bàn tính!”

Nói rồi Lan Như Tiên quay lưng rời đi, cả tháng nay nàng nhìn cảnh này tới phát ngán rồi.

Về phần Hàn Tông, nửa ngày sau hắn đã có thể xuống giường, chỉ là gãy tay mà thôi. Nói tới nguy hiểm tính mạng, hắn đã lường đến cả rồi!

Thi đấu kiểu này, hắn phải có ra điều kiện mới dám lên đài. Dù sao cũng phải cảnh giác, nhỡ có kẻ “lỡ tay” thật thì xong rồi.

Nhất là sư tôn và sư huynh của hắn đang núp ở sau, có thể nhảy ra bổ cho một kiếm bất cứ lúc nào.

Đã mấy tháng trôi qua bọn họ không có động tĩnh gì, điều này làm hắn càng thêm cảnh giác. Ở đây càng lâu, nguy hiểm càng lớn. Nếu không bởi vì lời cảnh báo của Thanh Tử Dương, hắn đã tìm cách chuồn đi.

“Nói đến tìm cách, trước mắt thật có một rắc rối lớn đây….”

Hàn Tông lại trầm tư suy tính, cứ thế này cũng không ổn, đây không phải kế lâu dài. Lâu dần, Lan Như Tiên ắt sẽ nhận ra, nàng ta chắc chắn sẽ không ngồi yên mà xem hắn làm trò.

Quả nhiên hai ngày sau Lan Như Tiên mò đến, sau khi hỏi han qua lại tình cảnh. Nàng ta bắt đầu ngửa bài, cả người ẩn hiện sát ý, lạnh giọng mà hỏi:

“Nguyên Văn, ta đã biết được mấy cái trò vặt của ngươi rồi. Ngươi… vẫn còn định diễn kịch, nghĩ là ta không làm được gì sao?”

Hàn Tông bộ dáng nghiêm túc, nhìn nàng ta phân bua:

“Lan sư tỷ, người cũng phải biết chiến lực của ta chứ. Nếu ta có thể đánh thắng bọn họ, việc gì phải vất vả vẽ rắn thêm chân nữa!”

Quả thật hắn nói cũng có phần đúng, những kẻ đến khiêu chiến đều là anh tài đồng lứa. Lấy như Bách Lý Bất Hối, gã ta cảnh giới thấp hơn nhưng là kẻ có thể chiến đấu vượt cấp.

Đám người kia đâu phải kẻ ngốc, bọn họ đã tính toán cả rồi. Chiêu mộ vài kẻ có chiến lực vượt trội, lại có linh căn khắc hệ Hàn Tông, bảo hắn muốn thắng còn khó hơn đi chết!

Lan Như Tiên biết chứ, chẳng qua nàng ta không cam chịu trận như vậy. Nàng ta cố ý đến đây làm khó hắn, chủ yếu là muốn....

Thế là nàng ta ngoài mặt làm ra bộ dáng quyết không bỏ qua, tức giận đổ thừa cho Hàn Tông:

“Hừ… chung quy việc này là do ngươi mà ra, không giải quyết ổn thỏa, ta sẽ trừ lợi ích của ngươi mỗi tháng!”

Lan Như Tiên cầm lên chén rượu uống một ngụm, sau dường như thấy còn chưa đủ, nàng ta vung tay nói thêm:

“Hàn Tông, ngươi đừng nghĩ bỏ Lan hội thì có thể sang Song Tượng dễ dàng. Ta để ngươi biết, Luân Đằng Vân từng ngỏ lời muốn hợp tác với ta, ra sức chèn ép ngươi. Điều này chứng minh cái gì, hẳn ngươi phải hiểu rõ!”

Hàn Tông trầm tư, việc này hắn không có ngạc nhiên. Trước đó từng cho Luân Đằng Vân ăn mướp đắng hai lần, gã ta không hận thì mới lạ.

Hàn Tông biết ngoài mặt y muốn chiêu mộ, kì thực cũng là đang cắt đi đường rút lui của mình. Hắn có tài, thế nhưng người tài ở đâu chả có, cái bọn họ cần là kẻ biết nghe lệnh mà thôi.

Làm căng, đến lúc ấy hắn không có đất phát triển kiếm ăn, lấy tài nguyên ở đâu mà tu luyện. Đây cũng là nguyên do, hắn phải cố bám ở lại Lan hội.

Nhưng Hàn Tông cũng biết một điều, Lan Như Tiên đang dọa mình, nếu không nàng ta đã đồng ý điều kiện của Luân Đằng Vân từ lâu rồi.

“Lan sư tỷ, có một chuyện sư tỷ cũng phải biết, ấy là mục tiêu chính của bọn họ không phải ta. Hạ hết đám người tài xung quanh tỷ, cơ ngơi Lan hội này cũng sẽ sụp đổ ngay thôi!”

Hàn Tông và Lan Như Tiên đều hiểu điều đó, chẳng qua nàng ta đâu phải hạng dễ dọa thế. Chỉ thấy khóe miệng nàng ta nhếch lên, cười âm hiểm mà gằn:

“Ngươi nghĩ rằng Lan hội dễ sụp đổ như vậy sao? Ngươi còn không biết, chúng ta có thể đứng đầu hội nhóm nhiều năm, thật ra tài năng cá nhân chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi!”

Nói xong nàng ta nhìn hắn cười khẩy, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Nghĩ là chỉ cần có tài năng và cố gắng, là có thể làm được hết vạn sự trên đời sao?

Mặt Hàn Tông đen ngòm, hắn mà không hiểu lời nàng ta nói thì coi như sống uổng hai kiếp rồi. Nàng ta nói không sai chút nào, tài năng và cố gắng chỉ là một phần cần có để bước tới thành công mà thôi.

Hiện tại để mà nói, lợi ích ở khu chợ rất lớn, không ai mà không muốn nhúng tay. Vậy mà chỉ có đám nhóc bọn hắn tranh nhau, sao đám cao tầng lại không giành?

Cao tầng có thể sẽ ngại mặt mũi, thế nhưng bọn họ nào chịu để yên. Âm thầm lặng lẽ khống chế, để cho con cháu mình hưởng. Đâu có chuyện để cho người ngoài nhảy vào nhúng chàm, húp lợi ích dễ dàng như vậy.

Dễ như vậy, Hàn Tông đã tự mình mở cửa hàng rồi, đâu cần một nắng hai sương đi làm công cho Lan hội!

Đây cũng là nguyên nhân những hội nhóm ở nội môn này, đều có thể một tay che trời bao nhiêu năm nay. Những kẻ đứng đầu hội nhóm, ai cũng là môn đồ chân truyền, con cháu đích hệ cao tầng trong môn phái cả đấy!

Hàn Tông nhìn Lan Như Tiên nghĩ bụng, chỉ là nàng ta mang cả lời này ra dọa, ắt cũng có điểm khó khăn. Hắn ngẫm nghĩ đôi chút, hai mắt híp lại, sau bày ra bộ dáng giả ngu để dò hỏi:

“Ồ? Vậy sao sư tỷ không bắt tay với Song Tượng? Tới lúc ấy nước sông không phạm nước giếng, mỗi kẻ đều có lợi ích, hợp tác lâu dài! Thay vì đến chút giận lên đầu ta, hợp tác chẳng phải là cách giải quyết tốt nhất sao?”

Quả nhiên Lan Như Tiên trúng kế, nàng ta nhìn hắn lạnh giọng mà khinh thường:

“Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao? Trên đời này, bất kể nơi nào có người thì sẽ có tranh đoạt, cho dù là người trong một gia đình đi chăng nữa. Ở môn phái này càng không ngoại lệ, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý ở đời. Người không có thực lực sẽ không đáng được coi trọng, bằng không chúng ta cần gì phải tranh giành?”

Hàn Tông mỉm cười, nụ cười của hắn làm cho Lan Như Tiên giật mình, cảm giác giống như mình vừa lỡ lời, để lộ ra điểm yếu.

Quả nhiên Hàn Tông đoán đúng, hắn cười khan mà thưa:

“Lan sư tỷ, nói như vậy thì Lan hội không đến phút cuối, tỷ sẽ không nhờ sự trợ giúp của “người thân” đúng không? Bởi vì cho dù là người nhà, cũng không ai muốn con cháu của mình yếu đuối, suốt ngày dựa dẫm nhờ trợ giúp cả. Trên đời này, kẻ thất bại không đáng được coi trọng....”

Càng nói về cuối, giọng hắn như moi hết ruột gan của nàng ta ra ngoài:

“Cho nên... từ nãy tới giờ sư tỷ uy hiếp ta, thật ra chỉ là muốn ta nghĩ cách giải quyết chuyện này mà thôi!”

Hai mắt Lan Như Tiên tóe lửa, mất đi phong phạm nữ nhân kiều mị thường ngày. Nàng chửi thầm con mẹ nó, thằng khốn này... đánh giá thấp hắn rồi.

Sau cùng hết cách, nàng chơi bài ngửa, nói thẳng:

“Hừ… Nếu ngươi đã biết vậy ta cũng không giấu, đúng là như vậy. Chúng ta tuy rằng địa vị khác biệt, thế nhưng đều cùng hưởng chung một lợi ích. Lan hội có quả ăn, các ngươi cũng có phần. Lan hội giải tán, các ngươi chết đói. Các ngươi nên hiểu một điều, đây là dạng lợi ích phụ thuộc. Chúng ta có thể không cần các ngươi, nhưng các ngươi cần chúng ta!”

Lời này không sai, thân đi làm công ăn lương, ai cần ai chỉ nhìn là biết. Lời vừa dứt, nàng ta lạnh lùng nhìn hắn chốt thêm câu cuối:

“Một khi ta đã hết cách buộc phải nhờ tới người sau lưng giúp đỡ, đến lúc đó những kẻ thừa thãi ắt sẽ bị loại bỏ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.