Mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là thật, câu này chủ yếu là để chỉ mấy kẻ không nhìn thấy “sự thật” và không nghe thấy “sự thật” mà thôi!
Trên đời này sự thật luôn chỉ có một, chỉ là ngươi có ở đúng vào lúc đó để chứng kiến, để nghe và nhìn thấy hay không mà thôi.
Khi Hàn Phong bị Khấu Vấn Tiên đánh ngất, Nguyễn Thanh Tâm đã rút kiếm lao đến, bật lại gã ta. Dù rằng trước đó khi tới, nàng và gã đã có bàn qua kế hoạch.
Sau khi về môn, cũng chính nàng cầu xin gia gia, nghĩ cách giải quyết chuyện này. Không có Nguyễn Tùy Thời cùng một số kẻ cao tầng cùng lên tiếng, Hàn Phong liệu có thoát khỏi đơn giản như vậy.
Thế nhưng sau tất cả, nàng lại không nói cho hắn biết. Tâm tư của nữ nhân, quả thật là không hiểu nổi.
Thanh Tử Dương lắc đầu đi ra khỏi đại điện, nàng bước đến bàn trà ngồi xuống. Bàn tay khẽ nhấc, nàng bình thản rót vào hai chén nhỏ.
Hương trà tỏa ngát, thơm dịu nhẹ cho lòng người thư thái, nàng vừa khẽ nhấp một ngụm, đã có giọng nói vội vang lên:
“Tử Dương tỷ, ta có thắc mắc….”
Hàn Phong vừa khập khiễng vội ra khỏi lầu các, hắn ngỡ tưởng Thanh Tử Dương đã đi xa rồi. Không ngờ nàng ta vẫn còn đang ung dung uống trà ở đây, sau cùng hắn đi tới, thấy trên bàn đã có một chén rót sẵn.
Nhận ra nàng ta biết mình đuổi theo, hắn lặng thở dài, hỏi:
“Hóa ra là tỷ đã biết ta đuổi theo, vậy…”
Thanh Tử Dương mỉm cười, ý vị nhìn hắn đáp:
“Ta biết đệ sẽ đuổi theo, cũng biết đệ muốn hỏi điều gì. Đúng! Trước khi đệ đi tới Viên gia, ta đã biết đệ sẽ ra tay cứu người!”
Nàng hạ chén trà nhỏ xuống bàn, sau đó tiếp lời:
“Không chỉ ta biết, ngay cả hai sư tôn của đệ cũng đoán ra điều đó. Cho nên trước giao cho Trình Duyệt Lan, sau lại cử Khấu Vấn Tiên và Thanh Tâm đi, đây đều là chủ ý của chúng ta!”
Lấy kiến thức và hiểu biết của mọi người, đương nhiên họ hiểu tính cách của Hàn Phong. Hắn là kẻ thương người vô tội, thấy cảnh diệt tộc sao có thể không ngăn cản chứ. . Truyện Bách Hợp
Ánh mắt Thanh Tử Dương nghiêm lại, sự tình đâu chỉ có thế. Ngay cả việc Hàn Phong nhận nhiệm vụ này, vốn đã là kế mẹo của kẻ “nào đó” rồi.
Ban đầu Thanh Tử Dương nghĩ rằng, đây là mẹo dụ rắn khỏi hang, nhằm cướp đồ trong túi hắn. Nhưng nàng lại không thể ngăn cản, bởi vì nàng từng nhìn rõ, hắn có một cơ duyên ở nơi đó.
Cuối cùng nàng mới nhận ra, cho dù không chặn đường cướp của, Hàn Phong vẫn sẽ tự nguyện mắc vào bẫy này.
Nhìn thì sợ trên đường đi có mai phục, thật ra chỉ cần hắn nhận nhiệm vụ này là đã trúng bẫy rồi.
Thế là nàng chỉ có thể gợi ý cho cha và Bạch Đằng Giang, sắp xếp để Trình Duyệt Lan bằng mọi giá ngăn cản hắn làm bậy. Sau lại cử hai người kia, chuẩn bị tiếp ứng.
Bởi vì nhiều nguyên nhân như vậy, mới có cơ sở để Hàn Phong thoát khỏi cái bẫy mà vẫn có được cơ duyên.
Nhưng tất cả chuyện này nên giấu Hàn Phong, hiện còn chưa phải lúc thích hợp nói cho hắn biết.
Về phía Hàn Phong, hắn nhìn Thanh Tử Dương tới há mồm, chẳng nói được lời nào. Thì ra bọn họ đã biết trước tất cả, hắn lại ngu ngơ đi tin vào quyết định của mình.
Hắn cứ ngỡ bản thân không nghe lời bọn bọ sẽ thất vọng lắm, thì ra....
“Đệ đang thắc mắc, vì sao chúng ta biết lại không ngăn cản đệ đi đến đó, còn làm ra nhiều việc. Đệ nghĩ là chúng ta muốn xem đệ đi diễn kịch sao? Thật ra không phải!”
Thanh Tử Dương hôm nay đến đây, đúng là muốn giải thích điều này. Ngoài trừ cơ duyên ra, còn một nguyên nhân khác, buộc hắn phải tới đó...
Thanh Tử Dương đứng dậy, nàng bước đến bên giàn hoa Tử Đằng, giọng nhẹ khẽ nói:
“Tu giả cũng như người phàm, thậm chí có là thần hay tiên, tất cả đều không thoát ra khỏi cái gọi là thất tình lục dục, chính tà thiện ác. Đệ cho dù có là thiên tài ngàn năm, điểm thiếu sót nhất vẫn là kinh nghiệm nhân sinh. Thứ này không thể truyền dạy, chỉ có thể tự mình trải qua sóng gió, mới có thể học nghiệm được!”
Hàn Phong lại thêm một phen bất ngờ, hóa ra đây mới là nguyên nhân chính, bọn họ để hắn tới đó. Thế nhưng cái giá…
“Tử Dương tỷ, một người làm quan cả họ được nhờ, một kẻ có tội chín họ lưu vong, liệu có đáng…”
Chỉ một bài học, lại trả giá bằng biết bao sinh mạng, liệu có đáng không…
“Đáng hay không chẳng ai có thể nói chính xác được, có biết cũng không làm được gì. Haiz... Người ở thế gian này vì duyên mà sinh, hết duyên thì mất, rồi sẽ lại chuyển qua duyên khác. Là duyên phúc hay duyên họa, tất cả đều vận hành theo quy luật của đất trời, ấy là luân hồi nhân quả!”
Thanh Tử Dương thở dài, thế giới cường giả vi tôn, không có thực lực, lời nói chính nghĩa cái gì cũng chỉ là đạo đức giả mà thôi, ngay cả nàng cũng vậy.
Con đường của thiện luôn gian truân hơn ác, luôn phải đứng giữa những lựa chọn. Cứu hay không cứu, giết hay không giết, bỏ hay không bỏ, đáng hay không đáng...
Cổ nhân thường nói, có tình luôn phiền não hơn vô tình!
Hàn Phong trầm tư, thật ra hắn hiểu dù hắn có tới hay không, Viên gia vẫn không thoát khỏi số mệnh. Chẳng qua, tình huống lại rơi vào trúng đầu hắn, tâm lý quá sức chịu đựng!
Hai người rơi vào trầm tư rất lâu, mãi tới khi Thanh Tử Dương đứng dậy định rời đi, Hàn Phong mới bình thản lên tiếng:
“Tử Dương tỷ, người có con mắt thấu thiên triệt địa. Người có thể nói cho ta biết, Tu tiên thật sự là cần tình, tu đến hạnh phúc? Hay là vô tình, tu đến vô ưu?”
Thanh Tử Dương quay lại nhìn hắn, nàng không ngạc nhiên với câu hỏi này.
Từng có đôi mắt thấu tỏ, nàng biết mỗi một thế giới đều có quy tắc khác biệt. Từ đó những lý giải, hay định hình nhân sinh, cái nhìn về mọi mặt cũng khác nhau.
Nàng tiến lên hai bước, không vội trả lời hắn, chỉ chậm rãi cảm thán:
“Xưa nay người đời thường nói, tu chính là sửa. Sửa ở đây là sửa bản tâm, sửa chính mình. Vì sao lại cần sửa? Nhân vô thập toàn, là người vốn dĩ đều có khuyết. Vậy nên phải sửa, sửa tính cách, sửa tâm, sửa thân. Có vấn đề ở đâu thì sửa ở đó, đây là con đường trải dài vô tận.”
“Tu cũng có trăm ngàn lối tu, không nhất thiết phải ngồi thiền thì mới là tu! Bản thân chúng ta đang dần phát triển từng ngày, phấn đấu để sống tốt hơn quá khứ. Đây cũng là một cách tu...”
“Tất cả chúng ta đều bị thất tình lục dục, thiện ác căn quả làm phiền. Vậy nên phải tu, cũng là sửa chữa cái thân và cái tâm, loại bỏ nghiệp quả của chúng ta.”
“Thế nhưng đó là tu tâm, cũng chỉ là một phần của đạo mà thôi, không bao hàm tất cả. Tu giả và phàm nhân có căn nguyên trú định khác nhau, đương nhiên tu cũng khác nhau!”
“Đây cũng là lý do, phàm nhân tu tâm, tu giả tu đạo. Cùng là đạo chung cội nguồn nhưng căn nguyên khác nhau, kết quả liền khác nhau. Phàm chỉ có thể tu thân tâm, tu nhân sinh, tu an lạc, mãi không thể trường tồn.
(1) thế giới tiên hiệp, tiên phàm cách biệt, cho nên đạo của phàm và tiên sẽ có lý giải khác nhau, xin đừng hiểu lầm!
Thanh Tử Dương khi này mới nói tới tu của tu giả, khác biệt với phàm:
“Tu giả ở trong thế giới này thì khác, vốn dĩ không giống phàm nhân. Mục đích chính yếu tu hành của tu giả thì ai cũng biết, không phải tu tâm, mà là tu mệnh. Chính là cảnh giới thọ nguyên, theo đuổi vĩnh hằng, trở nên mạnh nhất, vạn thiên độc tôn.”
“Mỗi giáo phái tuy có triết lí và cách tu khác nhau, thế nhưng tất cả đều quy về đạo, đấy đó làm gốc.”
“Thiên địa phân chia cảnh giới, tu giả chúng ta vì nó mà trở nên long đong lận đận. Chém chém giết giết, người trước dẵm người sau, lừa gạt lẫn nhau mà đi lên. Cũng chính vì lẽ đó, tu giả chúng ta đối với dục vọng nhân quả, lại càng nhiều hơn người thường rất nhiều. Đạo của tu giả, mới cùng phàm nhân khác biệt như vậy!”
Nhưng cho dù là tu giả hay thần tiên cao siêu, tất cả đều có gốc là phàm căn. Bởi vì như thế, tất cả mới đều có thất tình lục dục, căn quả thiện ác, không có khác biệt!
Nói chung, chỉ cần không thể thoát ra khỏi nhân quả luân hồi, tình căn lục dục, vậy thì tiên hay phàm, tâm tính vốn dĩ đều là như nhau!
Thanh Tử Dương giảng qua một lượt, cuối cùng nàng nhìn hắn nói:
“Đường đời muôn lối, đại đạo vô vàn. Mỗi người đều có một hướng đi và lý tưởng riêng, mục đích truy cầu khác nhau. Nhưng sau cùng vẫn quy về một điểm, đó là cảnh giới, là thọ nguyên, là sức mạnh. Vô tình hay hữu tình, chẳng qua cũng chỉ là một phương pháp tu giả chọn để tu hành mà thôi!”
Thanh Tử Dương bình thản, nói lời sau cùng:
“Đệ muốn vô tình hay hữu tình, muốn hạnh phúc hay vô ưu, hãy nhìn vào chân tâm của đệ. Đệ thiếu thứ gì, cần thứ gì, bỏ thứ gì. Khi ấy, đệ sẽ tự có câu trả lời thỏa đáng cho chính mình!”
Hắn muốn tu đến hạnh phúc, là hạnh phúc của bản thân hắn, hay là hạnh phúc của cả thế gian?
Hắn muốn tu đến vô ưu, là vô ưu của bản thân, hay cả thế gian vô ưu?
Vô tình là không cần tình cảm, vô ưu là không bị tình cảm làm phiền, đây là hai khái niệm giác ngộ khác nhau. Hắn là hiện có thể hiểu sao?
Thanh Tử Dương hiểu, câu trả lời của người khác dù có hoàn hảo tới mấy, cũng không bằng bản thân mình tự đi tìm đáp án!
Quả nhiên Hàn Phong im lặng không nói, tuy hắn cảm thấy thật khó hiểu nhưng nghe ra lại có vẻ cao siêu lắm!
Hắn cũng chưa từng thấy nàng ta nói nhiều như vậy, bản chất của tu hành vốn là nói ít hiểu nhiều. Chẳng qua, kiến thức nàng ta nói đến bao hàm quá nhiều, nhất thời hắn bị chìm đắm vào đó, khó mà nhận ra.
Bên này Thanh Tử Dương thở dài trong lòng, cảnh giới của hắn còn thấp, chưa chạm được tới rìa của đạo căn, nhiều cái khó hiểu cũng là đương nhiên. Chờ tới khi tiến vào Vương cảnh đỉnh phong, nửa bước tiên phàm, hắn sẽ hiểu thôi.
Thanh Tử Dương tuy biết vẫn nói ra, nàng cố gắng nói nhiều thêm một chút. Bởi vì không nói, nàng sợ sẽ không còn lần sau! Sau cùng nàng rời đi, chỉ vang vọng lại bên tai hắn vài lời:
“Hàn Phong, đệ muốn cứu được hết người vô tội trong thiên hạ, đệ cần phải cứu được chính mình trước. Thiện và ác của mỗi người đều là một vòng tuần hoàn, luân chuyển từ kiếp này qua kiếp khác. Chỉ khi đệ cứu được chính mình, dứt bỏ thiện ác nghiệp báo, mới có thể chân chính cứu độ được người khác!”
Khi mà Hàn Phong còn đang thẫn thờ, lúc này ở một chỗ khác tại Tru Thiên Môn. Nơi này cây cối tốt um, quanh năm bốn mùa hoa nở, là nơi duy nhất ở Tru Thiên Môn có thể nhìn thấy tuyết rơi.
Trước đại điện một nữ tử váy trắng tinh ngần, cao xa tựa tiên đứng đó. Tháng ba, trời đã vào cuối đông, nơi này vẫn còn có bông tuyết bay bay.
Khuôn mặt nàng thanh kiều ngọc lệ, chẳng nhiễm khói lửa nhân gian, đúng là Thiên Linh Âm. Mãi hồi lâu sau, khóe miệng nàng ta mới nhếch lên…
“Khá lắm Thanh Tử Dương, như vậy mới thật sự là thú vị….”
Thì ra, nàng ta chính là nguyên do, khiến cho Hàn Phong gặp nạn.
Nàng biết Hàn Phong lụy tình, là kẻ khẳng khái chính nghĩa. Do dó mượn nhờ cơ hội này, bày mưu phá hỏng đạo tâm, khiến cho tâm hắn rối loạn.
Ngày sau vì tâm trí không kiên, con đường bước vào Hoàng cảnh thật sẽ gian nan.
Chỉ là không ngờ, Thanh Tử Dương lại mượn nhờ cơ hội này, luyện tâm cho hắn.
“Mưu cao kế sâu, gặp kẻ tài
Một chiêu phá giải, hóa hung tai
Biến hiểm thành an, trong gang tấc
Nữ nhân thiên hạ, có mấy ai?”
Nhưng Thiên Linh Âm cũng có thu hoạch, ít ra thì vẫn biết là đang đi đúng hướng, suy đoán về con mắt kia đã có thêm phần chắc chắn.
Bàn về cảnh giới, nàng ta chỉ là phàm nhân, Thiên Linh Âm đã tới Thần cảnh, cấp độ xưa nay hiếm có. Một ánh mắt liếc qua, có thể sinh sát trăm vạn phàm nhân!
Nhưng bàn về trí huệ ngộ đạo, quả thật Thiên Linh Âm còn chưa có cửa, để ngồi chung mâm với nàng ta. Ngay cả lão tổ Tru Thiên Môn, cũng còn phải nhiều lần mời nàng ta đến giảng giải.
Nhưng như vậy thì đã sao, đường dài mới biết ngựa tốt, quá trình không bằng kết quả.
Nàng ta chỉ là phàm nhân, có thể chọi được với cường giả đỉnh phong của thế giới này sao?
“Hừ… Sau cùng, vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ, nằm lẫn trong dòng sông thời gian mà thôi!”
….