Nhân Thường

Chương 307: Chương 307: Mắt thấy tai nghe liệu đã thật?




“Nếu lịch sử lặp lại, Mệnh Thủy Nhược chắc chắn sẽ lại lấy Vận Kinh Hồng. Nói một cách khác, Vân Thái Chi nhất định sẽ vận dụng cách gì đó, để kịch cũ diễn lại….”

Mệnh Tại Y khi này vẫn ngồi trong gian phòng, nàng ta trầm tư suy tính.

Nếu bà ta có cách để Vận gia phải lấy Thủy Nhược, điều này có nghĩa nàng sẽ được gả cho Phương gia.

Nếu chuyện này là thật, vậy thì bà ra sẽ chiếm được lòng tin của Mệnh Tiêu Tai. Từ đó, việc nàng để cho ông ta nghi ngờ Vân gia trước kia, giờ sẽ trở thành công cốc.

Không chỉ có thế, Thủy Nhược là cháu ngoại Vân gia, gả cô ta cho tộc trưởng tương lai Vận gia, cái này với Vân gia có lợi lắm chứ.

Thế nhưng liệu Phương Thuấn có để yên?

“Có lẽ… còn nguyên nhân khác khiến ông ta khó lòng từ chối, một nguyên nhân mà ta chưa biết!”

Mệnh Tại Y thẳng thắn phân tích, lão ta không phá đám hôn sự này của Vận gia mới là lạ. Thế nhưng sẽ không lạ, nếu như lão ta cùng có được lợi ích lớn hơn.

Tiếp đó nàng nghĩ tới động cơ của Vân Thái Chi, bà ta muốn nàng làm dâu Phương gia sao? Chuyện này hơi khó tin, bởi trước đó bà ta là người đứng sau tung tin nàng thất tiết.

“Tức là Vân Thái Chi không muốn ta bị gả đi, thế nhưng đây lại là mâu thuẫn. Bà ta không muốn ta bị gả đi, vậy Phương gia sẽ ra về trắng tay sao?”

Chuyện này là không có khả năng, nhất là khi ngay cả Mệnh Tiêu Tai cũng không chịu nổi sức ép của Phương gia.

Với kinh lịch phong phú của mình, ba trăm năm lăn lộn, Mệnh Tại Y đã đoán ra phần nào kết cục.

Vân Thái Chi không muốn nàng rời đi, nhưng cũng không cản được hôn sự của Phương gia. Như vậy chỉ có một khả năng, đó là… ở rể!

Thế nhưng Phương Thuấn sẽ nghe sao? Đương nhiên sẽ nghe, nếu như lợi ích thu được đủ lớn để lấp đầy miệng ông ta!

Tuy rằng lợi ích ở đây là gì, nàng nhất thời chưa nghĩ ra. Thế nhưng nếu đã đoán ra phần nào toan tính này, Mệnh Tại Y đương nhiên sẽ tìm cách phá cục, đâu thể để bản thân làm quân cờ cho bà ta lợi dụng!

Một câu hỏi khác là, Vân Thái Chi dụng cách để nàng ở lại làm gì? Đừng nói là bởi vì Mệnh Tiêu Tai.

“Nguyên nhân có lẽ… nằm ở chính ta!”

Nàng vừa gật đầu cũng lại lắc đầu, không loại trừ việc phán đoán của bản thân là sai. Bởi cho dù nàng sống hai kiếp, thế nhưng kiếp trước là phàm nhân, biết quá ít chuyện liên quan.

Chỉ có một điều là bố cục bọn họ đã giăng ra, nàng có thể không bước vào sao? Tất nhiên là phải bước vào rồi!

Thế giới khắc nghiệt, không có thực lực sẽ không có công bằng, sẽ không có quyền lên tiếng. Nàng cho dù có nắm được ưu thế trùng sinh, chẳng qua hiện tại vẫn chỉ là Luyện Khí tầng bốn mà thôi.

Mưu kế chỉ đại biểu cho một loại ưu thế, mà trên đời này không có ưu thế nào tuyệt đối, mọi sự đều có thể xảy ra!

“Điều ngu ngốc nhất của người chơi cờ, đó chính là để cho quân cờ phản kháng, cắn ngược lại mình. Chung quy cũng là bởi quá ngu ngốc, đi tin tưởng thái quá vào chiến lực của bản thân!”

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Mệnh Tại Y mỉm cười. Nàng ta đặt một quân cờ lên bàn, sau đó chậm rãi đứng dậy, cất bước ra ngoài….

“Vân Thái Chi, bà còn chưa có tư cách chơi cờ với ta đâu!”

Tru Thiên Môn…

Trên quảng trường rộng lớn, Hàn Phong lúc này đang quỳ trên đài cao. Hai tay hắn bị trói, cả người bầm dập những vết thương.

Trước mặt Hàn Phong là một tên đệ tử, gã ta tay cầm Lôi Tiên, liên tục đánh vào người hắn. Mỗi một lần đánh vào, lôi điện truyền qua, khiến cho cả cơ thể rung lên vì đau.

Hắn hự trong miệng vài tiếng, chốc chốc khóe miệng lại rỉ ra máu tươi. Roi điện đánh xuống, rách da toác thịt, xuyên thấu tim gan.

“Chỉ vô tình thất trách, thế mà lại bị trận đòn đau thế này, mặt mũi sau này còn đâu…”

Đám đệ tử ở dưới nhìn lên, có người xót xa, lên tiếng than thở...

Nhưng có người thương xót cũng lại có người oán trách, cảm thấy chưa đủ.

Quả nhiên lời này vừa thốt ra, lại có kẻ hừ lạnh, sắc mặt không tốt mà nghĩ thầm:

“Vô tình ư? cố ý thì có! Không chỉ thế, lại ngang nhiên ngăn cản các huynh đệ đồng môn tiêu diệt ma đạo, bị phạt thế này đã quá nhẹ rồi!”

Thế nhưng lời này gã chỉ dám nghĩ trong lòng, thân cô sức yếu, lời nói ra miệng có thể hại chết bản thân đấy!

Sự thể chính là, Hàn Phong bởi vì không nghe lệnh Trình Duyệt Lan, dẫn đến thiệt hại rất lớn. Đồng môn rơi vào phục kích, tử thương thảm trọng. Ngay cả Trình Duyệt Lan cũng đã bị phế một tay, chiến lực đại giảm.

Tội trạng như vậy, một trận đòn trước mặt toàn thể môn phái này, vẫn là quá nhẹ rồi.

Bình thường, đương nhiên sẽ là tội chết khó tha, thế nhưng hắn có chỗ dựa, lại là thiên tài ngàn năm hiếm có.

Người thì đã chết rồi, thế cho nên môn phái sẽ không làm quá, giết hắn để mà làm gương đâu.

Cho nên tội danh của hắn khi công bố ra ngoài, cũng đã được bưng bít, làm nhẹ đi không ít. Bởi vì nếu không như vậy, lần sau lại có kẻ khác bắt chước, vậy thì loạn quá.

Đặt ra môn quy là để duy trì công bằng cho toàn thể đệ tử trong môn phái, không ai được phép công khai vi phạm!

Người biết sâu xa chuyện này thì ít, lại không dám mở lời, kẻ ngu ngơ nghe vào tin đồn thì nhiều.

Thế nên người xưa mới có câu, cho dù mắt thấy tai nghe, liệu chắc gì đã là sự thật?!

Hàn Phong chịu được hơn trăm roi thì ngất, hắn được đưa về Đoán Định Phong chữa trị, tới ba ngày sau mới tỉnh lại.

Hắn ngồi trên giường, hai mắt vô thần, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Thật ra hắn đang nhớ lại, khoảnh khắc khi đó, chịu một chiêu của Khấu Vấn Tiên.

Đúng là trên đời này vốn không có chuyện cứ cố gắng là sẽ thành công, thiên tài cũng không ngoại lệ.

Hàn Phong không đỡ nổi một chiêu đó, hắn đã thất bại hoàn toàn. Khi ấy đứng nhìn Viên gia bị diệt, lòng hắn ngổn ngang khó chịu. Sau cùng vẫn là không nhịn nổi, chạy lên tương cứu.

Thế nhưng đứng trước Khấu Vấn Tiên, hắn có thể sao. Hàn Phong bị gã đánh ngất, sau đó đưa về trên môn. Sự thật này, đây mới là nguyên nhân chân chính, khiến cho hắn có bộ dạng như bây giờ.

“Phong! Huynh nên nghỉ ngơi nhiều hơn!”

Còn đang thất thần, một thân ảnh váy hồng nhẹ bước đi vào, nàng là Nguyễn Thanh Tâm.

“Tại sao?”

Hàn Phong nhìn nàng ta, hắn không trả lời, lại bình lặng hỏi tới một câu.

Nguyễn Thanh Tâm hiểu ý, khi ấy nàng không giúp hắn. Đối với người hắn tin tưởng như nàng, đây là sự đả kích lớn.

Nhưng Thanh Tâm chỉ cười nhạt, giọng điệu thản nhiên đáp:

“Hai ta có thể ngăn cản được Khấu Vấn Tiên sao? Ha ha… Sau đó ta sẽ giống như huynh, bị phạt đánh tới ngất. Ta không như huynh, nếu biết trước không làm được vậy thì… ta nhất định sẽ không làm!”

Thấy Hàn Phong không nói, nàng hiểu hắn đang trách mình. Hắn không cần nàng phải ra tay, cái hắn cần là sự tin tưởng. Nhưng ở trong mắt nàng, hắn lại không nhìn thấy.

Nguyễn Thanh Tâm vẫn cười, có những sự thật mà không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hắn đã không “nhìn” ra, nàng cũng lười giải thích!

“Đây là đan dược trị thương của gia gia, chữa trị rất tốt cho dạng thương thế lôi hệ gây ra! Huynh nghỉ ngơi an dưỡng, vài ngày sau ta lại đến!”

Nguyễn Thanh Tâm không giải thích thêm, nàng ta đưa đến một vật, sau quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Thanh Tâm rời đi, lần đầu tiên Hàn Phong cảm thấy… nàng không có tình cảm với hắn thật?

Hắn bắt đầu cảm thấy hoài nghi, nghi ngờ thứ mà hắn từng tin tưởng là của mình. Hôn sự này, chẳng lẽ giống như bọn họ nói, chỉ là một cuộc giao dịch thôi sao?

Hàn Phong không muốn nghĩ tới tình huống này, hắn với nàng ở với nhau từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hắn lại chẳng hiểu nổi tính cách của nàng, khi thì nhiệt tình, lúc lại lạnh lùng vô tâm.

“Người ngoài nói Thanh Tâm thích đệ, chẳng qua là vì lợi ích tương lai mà thôi. Đệ tin lời nói đó sao?”

Còn đang nghĩ tới chuyện này, bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên. Hàn Phong giật mình nhìn lên, hóa ra người đến là…

“Tử Dương tỷ…”

Thanh Tử Dương đi tới, nàng ta khẽ đặt chút hoa quả lên bàn, sau mới quay lại nhìn hắn, mỉm cười khẽ nói:

“Con người thật lạ, càng thích một người thì lại càng dành hết thời gian nâng niu, coi trọng người đó. Thế nhưng cũng lại cho phép bản thân tin tưởng lời nói xấu của người ngoài hơn là tin vào người đó. Hoài nghi, thanh danh, ích kỷ, lợi ích, ghen tuông… để rồi cuối cùng lại tự tay từ bỏ người mình yêu thương!”

Hàn Phong cười trừ, tỷ ấy có con mắt chánh pháp, chẳng ai giấu nổi điều gì. Nhưng hắn lại thấy nàng ta lắc đầu nói tiếp:

“Đệ quen Thanh Tâm đã hơn mười năm, vậy mà vẫn không hiểu tính cách muội ấy, lại vì lời người ngoài, nghi kị muội ấy sao?”

Hàn Phong thở ra, ngay từ đầu cuộc hôn nhân này đã mang tính giao dịch, bảo hắn không hoài nghi cũng khó. Vì Hàn gia hắn chấp nhận, thế nhưng trải qua thời gian bên nhau, hắn đã thật có tình cảm với Thanh Tâm rồi.

Con người mà, một khi nảy sinh tình cảm với người khác, thứ họ khát khao truy cầu sẽ nhiều hơn trước gấp bội.

Ai cũng muốn trong mắt đối phương, bản thân mình là duy nhất. Càng như vậy, họ lại càng muốn đòi hỏi ở đối phương nhiều hơn!

Giống như không thể che giấu được nữa, hắn thở hắt ra rồi nói:

“Tử Dương tỷ à, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu…”

Hàn Phong vừa nói tới đấy, đã bị nàng ta mỉm cười lắc đầu, giơ tay ngắt lời. Sau Thanh Tử Dương đặt xuống một lọ nhỏ, khẽ nói:

“Khi đệ gặp nguy nan, không thấy muội ấy đến giúp đỡ. Khi đệ đưa ra quyết định, không thấy muội ấy đồng lòng phân ưu. Khi đệ buồn, không thấy muội ấy an ủi. Khi đệ cần, không thấy muội ấy xuất hiện. Vì thế mà đệ nghi ngờ, tình cảm muội ấy dành cho mình?”

Hàn Phong lặng lẽ quay đầu, lẩn trốn ánh mắt. Từng lời Thanh Tử Dương nói, đúng là đáp án mà hắn muốn biết.

Thanh Tử Dương lắc đầu, con người là thế, càng yêu thích lại càng dễ hoài nghi. Những thứ này dần che đi tầm mắt của bọn họ, là những vết nứt, tiền đề cho một mối quan hệ dần dẫn đến đổ vỡ.

Nếu có thể chia sẻ mọi chuyện với nhau, tất đã không xảy ra hiểu lầm. Sau cùng nàng thở ra một hơi, quay người rời đi, chỉ để lại một câu cho Hàn Phong:

“Nếu đệ đã muốn biết, tại sao lại không đi tìm hiểu? Thế giới này mắt thấy tai nghe chưa hẳn đã là sự thật, có một số chuyện phải dùng tâm để mà cảm nhận.”

Lý trí và con tim, hai thứ này phải đồng hành cùng với nhau, thừa thiếu một cái cũng không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.