Nhân Thường

Chương 202: Chương 202: Giấu đầu lòi đuôi




“Phượng phong chủ, bà thấy thế nào?.”

Đám người Hàn Tông và Bích Ngọc rời đi không lâu, lúc này trong gian điện chỉ còn Vô Lai Giả và Phượng Lai. Ông ta trầm tư một hồi, sau đó nhìn về phía Phượng Lai mở lời hỏi trước.

So về địa vị, ông ta và Phượng Lai cũng không kém cạnh gì nhau, ông ta là trưởng lão quản chế Hộ Pháp Đường. Tất cả những công việc hàng ngày của đám hộ pháp đều một tay ông ta chỉ đạo, địa vị không kém phong chủ một phong là bao.

So về bè phái, ông ta đứng ở phía đối nghịch với Phượng Lai, mỗi bên lại có tâm tư riêng. Cũng bởi như vậy khi trước môn chủ Tả Vân Long mới cử cả hai người cùng đi, ông ta chủ ý làm ra cân bằng đôi bên.

Cử người của một phe đi, lợi ích môn phái có thể bị ảnh hưởng, dẫn tới lén lút bỏ túi riêng mà không biết. Hành động này của Tả Vân Long chính là để hai người vừa tiếp nhận lại vừa chú ý lẫn nhau, không ai có lợi ích riêng. Nhìn chung Tả Vân Long có thể tại vị môn chủ đời này của Tru Thiên Môn, thật cũng không phải tay vừa.

“Không biết nữa, bí ẩn của di chỉ này chỉ có các vị thái thượng trưởng lão mới rõ ràng, chúng ta vẫn không nên đoán bừa thì hơn….”

Phượng Lai ở bên lạnh nhạt nói ra, bà ta dù có biết chắc chắn cũng sẽ không nói rồi. Mà ngay cả bà ta cũng không biết mục đích thật sự, môn phái vì sao lại cho người ẩn tàng để ý ở nơi hẻo lánh này. Nhà tù chứa những bí ẩn gì, thời gian đã quá lâu, Phượng Lai không dám đoán bậy.

Nhìn tình hình trước mắt, mọi thứ ở đây hỗn loạn đều do một tay Ám Hồn Điện gây ra, mà mục đích lại là khu di chỉ hoang phế bí ẩn này.

Phượng Lai là phong chủ quản lý tình báo, bà ta đương nhiên biết, cao tầng môn phái cũng có lệnh tìm kiếm khu di chỉ này từ lâu. Ban đầu tất cả đều nghĩ là tìm mỏ linh thạch ngũ hành, nhưng tường nào mà chắn được gió. Tin tức lộ ra, không ít cao tầng đều biết, mục đích chính là do thám một di chỉ bí ẩn ở đây.

Lại nói Ám Hồn Điện cũng là một tổ chức bí ẩn, thực lực của nó vẫn còn ở trong bóng tối, chưa hề lộ diện quá nhiều. Nhưng chắc chắn là quy mô không nhỏ, thậm chí có thể phần nào so tay được với Tru Thiên Môn. Mục đích của Ám Hồn Điện lần này là khu vực di chỉ ở đây, hiển nhiên cũng đã có trù bị từ lâu.

Hai người mặc nhiên không nói thêm lời nào, quả nhiên lời trên chỉ là thủ tục xã giao cho có mà thôi. Tiếp đến mới là vấn đề hai người cần phải quan tâm, đấy là cục diện nơi này.

Từ tư liệu điều tra mà thấy, mỏ linh thạch này Đoạn gia đã khai thác khá lâu, số lượng sẽ không ít. Vậy thì số lượng đó hiện đang ở đâu, trong tay Cổ Tử hay là đám người Đoạn gia bỏ trốn.

Tin tức thông cáo ra bên ngoài xóa bỏ tội danh cho đám người Đoạn gia, đây chỉ là thủ đoạn che mắt thiên hạ. Một khi bọn chúng thò đầu ra ngoài ánh sáng, chắc chắn sẽ bị hốt gọn cả mẻ. Lúc đó là có thể biết được tung tích số linh thạch ấy, bọn chúng có giữ hay không, tất nhiên cái này là phải âm thầm mà làm.

Cũng vì lợi ích này, vụ án Nguyên Quang trước đó tuyệt nhiên không hề có ai nhắc tới. Chung quy, so với giá trị số linh thạch ngũ hành kia, Nguyên Quang không là gì cả.

Mặt khác nhanh chóng bắt được Cổ Tử, khai thác được nhiều thông tin trên người ông ta là tốt nhất. Hành động của Khả Vân Khuynh thả cho ông ta đi, hai người cũng không có lời nào trách mắng.

Một việc nữa là khai thông tới hầm mỏ cũng cần triển khai nhanh chóng, trữ lượng còn lại đâu thể bỏ qua. Tiếp đến là báo về môn phái, điều người tới thay phiên trấn giữ. Bởi tất cả đều hiểu, dù hai người có bưng bít thế nào cũng khó tránh được tới tai không ít người.

Linh thạch ngũ hành với phần lớn người đang mắc kẹt bình cảnh hay thế lực nhỏ mà nói, giá trị cực cao. Không quản lý tốt, địa tặc sẽ mọc lên như nấm sau mưa, mà kẻ nơi khác nghe tin cũng sẽ ùn ùn kéo tới.

Vấn đề nằm chỗ, trong đó hẳn sẽ có không ít thế lực thù địch trà trộn vào, thừa cơ hội mà gây náo loạn, hòng kích động dân chúng…

Lúc mà hai người còn đang bàn luận, tại phía trên một khu rừng đổ nát, tạo thành vô số địa vực lớn nhỏ. Hư không nhẹ nhàng dao động, bóng dáng một người từ từ hiện ra.

Ông lão này mặc một bộ xiêm y màu bã trầu, đầu quấn khăn xếp, dáng vẻ đã ngoài tám mươi. Bộ dáng này dường như đã sắp gần đất xa trời tới nơi rồi, chỉ là đôi mắt của ông ta lại vô cùng linh hoạt.

Ông ta nhìn xuống mảnh đất dưới chân, ánh mắt sâu thẳm như nhìn xuyên thấu qua từng tầng lớp đất. Như đã nhìn thấu tất cả, ông ta thu hồi, tầm mắt quét ngang đường chân trời…

“Haizz…. Bao nhiêu năm rồi kẻ này vẫn còn chưa chết, phải chăng điều này có liên quan tới Bích Ba Yểm Nguyệt Chú? Ta… phải quay về Thiên Cung một chuyến….”

Lời vừa dứt, thân ảnh lão ta đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ vang vẳng đâu đây tiếng thở dài….

Thế gian tuế nguyệt thăng trầm

Người đi nhầm bước thì về âm ti.

Vầng thái dương nhô cao, một ngày mới lại đến, trên trời từng áng mây dập dìu, đàn chim chao nghiêng. Phía dưới đại thành, một đám đông đang vây quanh hai người trên quảng trường rộng lớn…

“Bắt đầu đi!.”

Giọng nói của Vô Lai Giả thầm thấp mà uy nghiêm, ông ta cùng với Phượng Lai từ từ đi tới pháp trận. Tiếp đến còn có Bích Ngọc và Hàn Tông, kế đó là một vài thân ảnh khác theo sau.

Với thân phận đặc thù, hai người đều không thể ở đây quá lâu, rất nhiều sự vụ còn đang chờ họ.

Khả Vân Khuynh không đi cùng, trước khi môn phái cử người tới tiếp quản, tạm thời nơi này sẽ do nàng ta trấn giữ. Hàn Tông nhìn lại Cổ thành, ánh mắt hắn hướng nơi xa xa, nơi này để lại cho hắn thật nhiều sâu sắc.

Tầm mắt hắn trở lên mờ ảo, sau dần hắn nhắm đôi mắt lại, không còn nhìn nữa. Không chỉ hắn, mọi người ở trong pháp trận cũng đều như vậy, bởi pháp trận đã được khởi động…

Hàn Tông và Bích Ngọc vừa đứng vững, mọi thứ xung quanh hiện rõ trở lại, nhưng ngay sau đó lại là một màn trắng xóa nữa khiến cho hắn ong ong cái đầu.

Thì ra vừa truyền thống về đến Bạch thành, cả đám lại truyền tống tiếp tới thẳng trong môn.

Hàn Tông lần đầu đứng tại quảng trường đài cao trong môn phái, nơi này rộng lớn tới hoa lệ, khó có lời nào hình dung. Nhìn sơ sơ cũng có tới cả trăm cái pháp trận truyền thần lớn nhỏ, không những thế còn rất đa dạng chủng loại.

“Được rồi, các ngươi tự mình trở về đi. Nhớ kỹ, lời nào nên nói lời nào không, tránh cho ta không báo trước!.”

Phượng Lai nhìn bọn hắn rồi nói một câu, tiếp đó cả hai phiêu phù, thân ảnh dần tan biến. Nhiệm vụ bản thân đã xong, hai người liền đi tới Nghị Sự Các báo cáo tình hình. Chỉ là vừa đi không bao xa, hai người chợt khựng lại, trong mắt lóe lên tinh mang, cùng nhìn về hướng trước đó…

“Đây là đồ của sư huynh, hiện ta trả lại!.”

Sau khi Bích Ngọc và Hàn Tông từ trong cảm giác u mê thoát ra, cả hai vẫn còn chưa quen với loại hình truyền thân di hình cự ly xa thế này.

Xác định mọi thứ ổn thỏa, đúng lúc này Bích Ngọc lấy ra một vòng tay nhỏ đưa cho Hàn Tông.

Hàn Tông gật đầu cầm lấy, hắn nhỏ máu nhận chủ rồi nhanh chóng triển khai tinh thần dò xét bên trong, hiển nhiên mọi thứ vẫn còn.

Thì ra khi còn ở trong di chỉ, ngay sau lúc Bích Ngọc đưa ấn ký truyền tống cho Hàn Tông, hắn đã nảy sinh ý định này.

Hắn sợ rằng ra ngoài, bằng thủ đoạn nào đó Thường Nguyệt Tử Tiên sẽ lại một lần nữa cướp đi túi càn khôn của hắn. Nên Hàn Tông đã đưa vội cho Bích Ngọc cầm hộ, hắn không chỉ cất kỹ mà còn tính thêm cả một bước này.

Cũng thật may mắn, nhờ có thủ đoạn này, hai người Phượng Lai và Vô Lai Giả khi khám xét người hắn mới không tìm thấy gì.

Bích Ngọc thì khác, nàng được Khả Vân Khuynh tự mình chăm sóc, tất nhiên sẽ không có ai chú ý. Bởi mọi hành động của Thường Nguyệt Tử Tiên, đều đã khiến cho tất cả chú ý hết vào trên người hắn rồi.

Mà thứ này cũng không xa lạ, chính là vòng tay không gian Thanh Tử Dương đã cho, nó lại không giống túi càn khôn bình thường. Thứ này có thể ẩn vào trong thân thể chủ nhân, Khả Vân Khuynh kiểm tra tuy có thể biết, nhưng muốn lấy thì không dễ vậy đâu.

Chung quy vẫn là Khả Vân Khuynh không đáng lo ngại, nàng ta không có lý do gì phải cướp đồ của sư muội mình cả. Cho nên nó vẫn còn an toàn trong tay Bích Ngọc, mà hiện giờ vật đã về tay chủ.

Vấn đề với Hàn Tông may mắn ở một điểm, đó là hai người kia đều không nghĩ tới một mẹo này của hắn. Bọn họ tuy cáo già nhưng cũng có lúc sai lầm, thiên địa khuyết, nhân vô thập toàn. Cho dù là bất cứ ai cũng vậy, đều sẽ có lúc sai lầm.

Hàn Tông khi tỉnh lại mặc dù không biết bản thân đã bị lục soát, nhưng mà hắn biết vì hành động trước đó của Thường Nguyệt Tử Tiên, hẳn sẽ có người để mắt tới hắn. Hắn được chứng kiến thủ đoạn của sư tôn Bích Ngọc, cho nên càng cẩn thận trước hai người Phượng Lai và Vô Lai Giả.

Do đó khi gặp Bích Ngọc hắn mới đánh mắt âm thầm ra ám hiệu, để cho nàng ta giữ hộ thêm một khoảng thời gian. Chờ khi về tới trong môn là tạm ổn, bởi vì trong môn phái quy định rất rõ ràng.

Ở đây mọi thủ đoạn liên quan tới thần thức đều không được phép triển khai, tránh cho ảnh hưởng lẫn nhau. Đây là điều tối kị, thậm chí phần lớn lãnh địa trong môn đều có pháp trận thủ hộ, tránh cho thần thức kẻ khác nhìn lén.

Nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu mà không biết, quy định này thực tế chỉ áp dụng đối với đám đệ tử cấp thấp như bọn hắn mà thôi. Đối với đám cường giả như bọn người Phượng Lai, chỉ có thực lực mới áp chế được họ.

Đây cũng là nỗi lo canh cánh trong lòng hắn, tu tiên vô tình, mang ngọc có tội.

Hắn vốn định để Bích Ngọc cầm hộ một thời gian, chờ tới khi mọi thứ lắng xuống, hắn cảm thấy an toàn thì lấy lại.

Nhưng hắn là kẻ không dễ tin tưởng người khác, hắn không tin Bích Ngọc sẽ không tò mò mà mở ra xem. Mặc dù hắn không biết vật đó tác dụng ra sao, nhưng Thường Nguyệt Tử Tiên dùng mọi thủ đoạn để lấy nó, hiển nhiên không hề tầm thường.

Mặt khác qua một thời gian yên ổn, Bích Ngọc hẳn sẽ thông suốt chuyện này. Từ những manh mối đã có, nàng ta sẽ sớm nhận ra nhiều điểm bất thường. Cho nên đây mới là lý do chính, khiến cho hắn không thể để ở chỗ Bích Ngọc quá lâu.

Hàn Tông rơi vào tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ đành đi bước nào tính bước đó. Và điều hắn lo ngại đã đúng, khi mà hành động Bích Ngọc đưa đồ cho hắn đã bị Vô Lai Giả và Phượng Lai chú ý.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng còn chưa có động thái tiếp theo, chỉ nghe bên tai vọng đến một giọng nói uy nghiêm:

“Hai vị, hãy mau tới Nghị Sự Các, thái thượng trưởng lão muốn biết sự tình!.”

Cả hai nhận ra, đây là giọng nói của môn chủ Tả Vân Long. Cũng là không thể làm trái lệnh, Phượng Lai bèn rút ra một tấm phù tin kích phát. Phù tin trong chớp mắt hóa thành dải quang ảnh bay về một hướng, lúc này cả hai mới nhanh chóng rời đi.

Lại nói Hàn Tông trên đường trở về động phủ, hắn thương tích đầy mình chưa khỏi. Thường xuyên ho nặng, tức ngực khó thở, khí lực cảnh giới cũng giảm xuống rất nhiều. Lần này với hắn là một tai kiếp lớn, nguy hiểm trùng trùng. Chỉ mong với công lao của hắn và Bích Ngọc lần này, sẽ bù đắp được phần nào, không lỗ quá nhiều.

Hắn lê cái thân tàn ma dại mà phi kiếm bay đi, lòng thầm tính toán được mất. Chỉ khi về gần tới động phủ, Hàn Tông lúc này mới nhận ra. Phía trước cửa động phủ của hắn, một thân xam y nữ tử đang đứng đó, ưu nhã thanh đạm.

Người này không ai khác, lại chính là Thanh Tử Dương…..

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.