“Các ngươi không sao cả chứ?.”
Trên bệ cao có hai dáng người đứng đó, một nữ nhân tuổi ngoài bốn mươi, người khác tuổi tác tương đồng. Đây không phải ai khác chính là Phượng Lai cùng với Vô Lai Giả, hai vị cao tầng môn phái cử tới tọa trấn.
Chỉ là khi bọn họ tới Bạch thành truyền tống cự ly dài thì gặp biến cố, nguyên do truyền tống đại trận tại Cổ thành đã bị hư hại. Để xác định được nguyên do, hai người đã chễ mất hai giờ. Cuối cùng phải di chuyển qua Vũ thành, truyền tống tới một đại thành khác tại Bát Linh Nguyên.
Chỉ là khi hai người tới thì mọi sự đã xong, lúc này nghe gã che mặt cùng Khả Vân Khuynh nói qua một lượt. Hai người đã nắm rõ tình huống, chỉ đành sắp xếp mọi thứ, an sinh lòng dân. Mặt khác cho người đi điều tra một số sự tình, cùng danh tính kẻ kia.
Bát Linh Nguyên là vùng đất nhạy cảm, phía tây tiếp giáp với thung lũng Tử Thần, ranh giới Tru Thiên Môn quản lý cũng dừng tại đây. Phía nam đi thẳng xuống dãy núi Linh Kiều, nơi tiếp với biển Nam Lưu. Địa hình nhiều đảo hoang, hỗn loạn và phức tạp, một số thế lực ẩn mình cư ngụ, rất khó điều tra.
Nhưng trước đó hai người cũng đã xem qua tình huống của Bích Ngọc và Hàn Tông, đoán biết sự tình. Bích Ngọc không sao, sau một ngày nàng ta đã tỉnh, sự việc thế nào Bích Ngọc báo cáo không sót một chữ.
“Thưa vâng, đa tạ nhị vị trưởng lão đã kịp thời ra tay….”
Hàn Tông và Bích Ngọc ở dưới cung kính hành lễ, thành thật trả lời. Phượng Lai vốn có địa vị phong chủ thứ chín, bởi vì vài sự tình, danh xưng của bà ta chỉ như bao trưởng lão bình thường khác.
Hàn Tông trước đó hôn mê cũng không biết, hắn đã bị hai người kiểm tra sạch sẽ qua một lượt. Bọn họ đều là đám cáo già, tất nhiên sau khi nghe Bích Ngọc thuật lại tính huống, trong lòng sẽ có nhiều nghi vấn.
Trong suốt quá trình Hàn Tông đều bị kẻ kia tìm cách bắt đi, trước đó nữa là bị cướp túi càn khôn. Có ngốc cũng đoán ra được, trên người hắn có thứ mà kẻ kia muốn lấy.
Chỉ là lục tung túi càn khôn của hắn, cả hai không phát hiện thứ gì đáng giá, ngay cả thân thể hắn cũng soát qua một lượt. Tất cả đều không có thứ gì khả nghi, hai người đã nghĩ tới một tình huống, đó là sưu hồn kiểm phách.
Nhưng làm như vậy Hàn Tông coi như vứt đi, hắn không chết cũng thành kẻ nửa điên nửa dại. Tất nhiên nếu hắn chỉ là một đệ tử bình thường, hai người sẽ không ngần ngại điều đó. Xử lý một tên đệ tử vô danh, với hai người là cực kì dễ dàng, dễ tới không thể dễ hơn.
Nhưng khác biệt ở chỗ, hắn có quan hệ với Thanh Tử Dương. Phượng Lai là phong chủ quản lý tin tình báo toàn bộ giới tu giả, điều tra những mối quan hệ của Hàn Tông với bà ta chỉ là chuyện nhỏ.
Thanh Tử Dương là phàm nhân nhưng với cao tầng như bọn họ lại kiêng kị nhiều hơn, bởi vì sao thì ai cũng biết. Với hai người mà nói, bớt một chuyện thì bớt đi rắc rối. Hơn nữa vấn đề này đem về môn phái, khi ấy sẽ có người tiếp tục điều tra, bọn họ vốn không cần phải tranh công giúp việc.
Suy cho cùng, lợi ích này là của cả môn phái, đối với cá nhân bọn họ gần như không có phần, hà tất phải cố đấm ăn xôi.
Lòng trung thành của một người nhiều hay ít lại ảnh hưởng bởi rất nhiều yếu tố khác nhau, cùng với những biến cố phát sinh khi trưởng thành.
Thông thường, người trẻ có lòng trung thành lớn hơn so với người đứng tuổi. Càng trải đời nhiều, kinh nghiệm càng nhiều, khi đó người ta sẽ có cái nhìn thấu đáo hơn.
Một khi đã có đủ kiến thức, hiểu biết cùng kinh nghiệm, góc nhìn của họ cũng sẽ rộng hơn. Không còn bị ảnh hưởng bởi tư tưởng của môn phái, quyết định của họ cũng mang tính lợi ích cá nhân nhiều hơn.
Tất nhiên đây chỉ là cảm quan thuần túy, mọi tình huống luôn không có cái gọi là tuyệt đối, tất cả đều có xác xuất.
“Mọi chuyện ở đây đã tương đối ổn thỏa, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát hồi môn!.”
Vô Lai Giả ở bên nhìn cả hai nói ra, ông ta không khỏi nhìn về phía Hàn Tông nhiều hơn. Kẻ này có thái độ của tiểu nhân thích bợ đỡ, ánh mắt kia tuy ngay thẳng nhưng ẩn chứa sát cơ. Rõ ràng là một tên không ra gì, chuyên ăn bám lợi dụng kẻ khác mà tiến thân, hai người càng nghĩ càng khó hiểu mối quan hệ này…
Với ánh nhìn của hai kẻ lão làng như họ, Hàn Tông có cảm giác mình đang trần chuồng đứng trước mặt người ta. Hắn không khỏi run khẽ trong lòng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
So với ánh nhìn thấu tỏ vạn vật của Thanh Tử Dương thì bọn họ không là gì, nhưng khác ở chỗ, uy áp từ hai người tỏa ra, khiến cho hắn cảm thấy áp lực khó thở.
Sau khi hắn cũng kể sơ qua một lượt, tình huống không khác với lời Bích Ngọc, bọn hắn đã được rời đi.
“Sư huynh thật sự có nhiều thủ đoạn, sư muội đúng là còn phải học thêm nhiều…”
“Ta thì lại muốn vô ưu vô lo như sư muội, mọi thứ bình yên trôi qua thật là tốt….”
Hàn Tông hai tay kẹp nạng, cả người quấn băng chi chít, trông cực kì phế vật.
Hai người đứng trên đình viện nói chuyện phiếm vài câu, đúng là khi mọi chuyện đi qua, có rất nhiều thứ để nghĩ lại.
Việc khởi động ba chiếc lệnh bài, khiến cho cả một góc lớn Bát Linh Nguyên sụp đổ đã khiến Bích Ngọc hoảng hốt rất nhiều. Sinh linh chôn theo nhiều vô số kể, với Bích Ngọc mà nói, có thể coi là một cú sốc.
Nhưng nhờ có sự an ủi của Khả Vân Khuynh và nhiều người, nàng cũng không có tự kỉ quá lâu. Tu giả chính là như vậy, muốn đi lên phải biết chấp nhận sự thật tàn khốc, mà sự thật thì không bao giờ xảy ra theo đúng ý mình.
Trong tình huống sinh tử khoảnh khắc, ai có thể nói hành động đó là sai, đạo lý chỉ đúng khi mọi sự đã rồi. Cuộc sống luôn theo ý mình, thì đã không có nhiều người hối hận đến vậy.
Hai người đều trầm tư vào quá khứ, nghĩ lại những biến cố của lần này….
Bích Ngọc nhớ đoạn thời gian đầu, khi mà nàng quay về báo lại sự tình cùng quyết định của mình. Lúc đó sư tôn đã đưa cho nàng một túi càn khôn, bên trong có vài tấm phù lặt vặt. Bích Ngọc tất nhiên là vui vẻ nhận lấy, không phải nàng thiếu, mà đây đại biểu món quà đầu tiên của sư tôn dành cho nàng.
Bên trong là vài tấm phù, mà túi của nàng lại có không ít, nàng cũng không nghĩ đến sẽ phải dùng làm gì nhiều. Chỉ hời hợt lướt qua rồi cất đi, không mấy bận tâm.
Tới khi đến đây gặp phải nhiều trắc trở, Bích Ngọc dùng gần hết phù trong túi, khi này nàng mới nhận ra bên dưới cùng chiếc túi còn có vật khác. Nó có hình dạng một con ốc nhỏ, trên đường vân khắc vài hình văn tự cổ ngữ, lấp lánh ẩn hiện.
Bích Ngọc tất nhiên là biết thứ này, ấn ký định phương trận. Có nó trong tay, chỉ cần Cổ Truyền Pháp Trận gần đó khởi động, nàng tất nhiên là sẽ thoát khỏi hiểm cảnh trong chớp mắt.
Thật ra Bích Ngọc cũng không biết, đây là trù tính của Kiếm Nhất Tâm. Trước đó Thanh Tử Dương gặp ông muốn giao dịch, trong đó có một điều, nàng ta muốn chỉ định khảo hạch lần này của Bích Ngọc.
Ông ta ban đầu không hiểu mục đích của Thanh Tử Dương, nhưng ông biết nàng ta hẳn cũng không tự nhiên mà làm vậy. Tới khi ông ta biết được nơi mà nàng ta muốn chỉ định, Kiếm Nhất Tâm lại càng cảm thấy có vấn đề.
Bát Linh Nguyên là một khu vực có ẩn tàng mà môn phái đã để ý từ lâu, Kiếm Nhất Tâm thuộc hạch tâm cao tầng, ông ta tất nhiên là biết chuyện này. Tiếp đến ông ta lại nhận một tin khác, ấy là người mà Bích Ngọc đề cử tham gia lần này, chính là kẻ đang rộ tin đồn có quan hệ mập mờ với Thanh Tử Dương.
Nhiều chuyện trùng hợp, lúc này ông ta nghi ngờ khảo hạch do nàng ta chỉ định, chắc tám phần liên quan tới kẻ này.
Nàng ta không dùng điều kiện giao dịch để ông thu nhận hắn, lại làm ra chuyện rườm rà này. Kiếm Nhất Tâm cũng tính tới khả năng, nàng ta muốn danh chính ngôn thuận để hắn lập công. Tới lúc đó trăm phương nhìn vào, khiến cho ông bắt buộc phải thu nhận hắn.
Ông ta lấn cấn, vẫn nghĩ mọi sự không đơn giản như vậy, vì lẽ đó mới trù tính bước sau, âm thầm đưa ấn ký pháp trận cho Bích Ngọc, sau đó lại cử Khả Vân Khuynh đi theo. Dù sao, riêng việc chỉ định khảo hạch này của hai người là bí mật, một khi có vấn đề, ông ta là người chịu sào đầu tiên.
Kiếm Nhất Tâm nhận định Thanh Tử Dương nàng ta nổi tiếng thiện tâm, nhưng nàng ta cũng chỉ là phàm nhân. Tu giả tranh đấu khắc nghiệt, nàng ta quanh năm ở trong môn, sao có thể thấu hiểu tỏ tường hết được.
Hàn Tông và Bích Ngọc nhờ có hai miếng ấn ký pháp trận mà thoát thân trong gang tấc, hai người nghĩ lại đều mừng thầm may mắn không thôi..
Bích Ngọc càng thêm vui mừng, người ân sư này nàng đã không hề nhận sai. Còn Hàn Tông lại nghĩ tu giả cao tầng thật không đơn giản, cao thâm mạt trắc, tính toán tỉ mỉ. Tu giả đạt tới cấp bậc càng cao, thủ đoạn hậu chước lại càng đáng sợ, so ra những mẹo của hắn chỉ là trò trẻ con.
Kiếm Nhất Tâm mà nghe được lời này, quả thật sẽ uất ức không nhỏ, ông ta cũng là bị người ta cho vào tròng mà thôi.
Về điểm này mà nói, đối với ba người đều là may mắn, gặp dữ hóa lành. Nhưng đối với kẻ sau màn như Thanh Tử Dương mà nói, chỉ sợ tất cả đã được nàng ta trù bị trước, đã tính toán và nắm rõ trong lòng bàn tay hết rồi.
Nhìn lại Thường Nguyệt Tử Tiên, nàng ta thất bại toàn diện, cũng bởi vì không tính ra được có một biến số như vậy.
Thanh Tử Dương cũng bởi tài hoa như thế, người đời sau vẫn còn lưu truyền lại bốn câu quẻ bói về nàng…
“Thiên hạ nhất đẳng tuyệt giai nhân
Trù tính bát phương diệu muôn phần
Thông thiên pháp nhãn vạn sự lường
Trời thương đất xót kiếp phàm nhân.”
….