“Mệnh tiểu thư, tất cả của cô là mười kim ngân!.”
“Đếm cho kỹ!.”
Cô gái móc từ túi trong người ra một nắm tiền xu thả xuống, lão chủ quầy vội vàng hứng lấy, bộ dáng hấp tấp…
“Đa tạ, lần sau Mệnh tiểu thư lại tới mua….”
Nhìn theo bóng dáng thiếu nữ vừa độ mười lăm, khuôn mặt nhợt nhạt cùng bộ quần áo rách rưới, gã chủ quầy không khỏi lắc đầu. Dù gì cũng là con gái của gia chủ cự đại một phương, ấy vậy mà không khác gì con ghẻ.
Phía đằng này thiếu nữ đã đi được một đoạn xa, trên tay trái nàng xách theo một cái lồng vịt, tay phải là một con mèo nhỏ. Chẳng qua bao lâu, thiếu nữ đi tới cửa sau một đình viện, sau đó giơ tay gõ cửa.
Cũng phải đợi thêm một lúc, cánh cửa mới từ từ mở ra, bên trong là một nam gia nô. Nhìn thấy người trước mắt, gã ta cất giọng phàn nàn:
“Mệnh tiểu thư, nếu cô rảnh rỗi không có gì làm thì xin ở yên một chỗ. Chúng ta cũng không phải nhàn nhã, suốt ngày chầu chực sẵn ở đây để mở cửa cho cô được!.”
Nàng ta không nói, tay xách lồng vịt bước qua người gã đi thẳng vào, trong cái nhìn khó chịu của gã. Nàng đi qua mấy đại trạch viện phủ, qua thêm vài nơi ở của đám gia nô. Lúc này tới trước một khu đất, nơi này chỉ có một căn nhà ọp ẹp bằng lợp bằng rơm rạ.
Sau khi thả đàn vịt vào góc vườn, lại buộc con mèo ở trước cửa, nàng mới đi vào trong nhà.
Chẳng qua bao lâu nàng ta lại đi ra một phía góc vườn, bẻ từng ngọn rau bỏ vào rổ. Sau đó đi tới một giếng nước gần đó múc nước, hóa ra nàng đang chuẩn bị bữa ăn trưa.
Chả mấy chốc nàng đã làm xong đồ ăn, tất cả đều đặt trên trước bàn gỗ chắp vá. Một bát cơm nhỏ, một đĩa rau, cùng với một ít đậu phụ.
Nàng bình thản ngồi gắp rau vào bát, bắt đầu dùng bữa, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ không có chút cảm xúc.
Qua độ nửa chén trà, nàng thu dọn lại đồ ăn, sau đó vác cuốc ra sau vườn xới đất, mỗi ngày nàng đều lặp đi lặp lại như vậy.
Cũng cách đó một khoảng xa, nơi này là đại trạch viện phủ Mệnh gia, một trong ba gia tộc lớn nhất Quảng Hà thành.
Ngồi trên đại vị là một lão giả đã ngoài bốn mươi, mày sắc mắt kiếm, uy nghiêm lẫm liệt. Ông ta là gia chủ Mệnh gia, Mệnh Tiêu Tai, một thân Ngưng Khí hậu kì.
Kế dưới đó, ba hàng ghế đầu đều anh em trai của ông ta, mỗi người đều lẫm liệt uy phong. Tiếp đến nữa mới là đến ba vị gia lão, thúc bá trong tộc của Mệnh Tiêu Tai.
“Các vị, ngày mai là ngày tổ chức đại điển khai linh cho con cháu trong tộc, hy vọng mọi người đều đã chuẩn bị tốt!.”
“Đại ca yên tâm, mọi việc chúng ta đều đã giải quyết ổn thỏa!.”
Đối với một gia tộc, cứ mỗi một năm đều sẽ tiến hành đại điển khai linh, nhằm tìm ra con em anh tài thế hệ mới.
Cái gọi là khai linh, cũng chính là xem ai đã mở ra linh căn, có được tư chất tu hành. Thật ra những ai có khả năng tiềm chất, bọn họ đều đã nắm rõ cả rồi, đây chỉ là đại điển nhằm biểu dương và phô trương mà thôi.
Bởi lẽ linh căn vốn là duyên tu hành, một khi mở ra không hề báo trước. Vì thế mỗi năm đều sẽ tiến hành kiểm tra một lần, thậm chí một số kẻ có tài nguyên, thường là mua sẵn hắc linh cầu trong nhà. Đây là đều là vì đề phòng, tránh cho bỏ lỡ thời cơ tốt.
Thường thì bảy tuổi mở ra linh căn đều là thiên ngộ trác tuyệt, tư chất thiên phẩm, Hàn Phong là một ví dụ.
Tám tuổi mở ra cũng là không kém, tư chất tiệm cận địa phẩm, đối với Mệnh gia đã là không có một người.
Chín tuổi trở ra, đa phần đều là tư chất huyền phẩm, số ít là hoàng phẩm, đặt trong Mệnh gia cũng là thiên tài vài trăm năm.
Mười tuổi trở ra, đại bộ phần đều là hoàng phẩm, tư chất bình thường.
Nhưng cũng là bình thường so với đám bên trên mà thôi. Ngay cả với những gia tộc lớn như Mệnh gia, mỗi năm có thể sản sinh ra vài ba đứa hoàng phẩm, đã là bội thu rồi.
Qua mười lăm năm tuổi, không mở ra được tư chất linh căn, đây cũng xem như là hết duyên với con đường tu giả.
Quảng Hà thành cư dân trăm vạn, mỗi mười năm cũng chỉ có mười suất đưa người tới Tru Thiên Môn tham dự khảo khí.
Thời gian này trong năm sẽ có vô số gia tộc lớn bé cử hành đại điển, lục tục kiểm tra tư chất linh căn.
Một đêm trôi qua, không ít những đứa trẻ mất ngủ, háo hức và lo lắng. Tương lai không chỉ của họ, còn của cả gia đình, có được một bước vinh quy hay không.
Cũng không chỉ có mỗi những gia đình có con em tham gia đại điển là háo hức, ngay cả kẻ ngoài cuộc đều là như vậy. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt cho bọn họ cá cược hay sao, đổi đời hoặc là tàn đời.
Sáng sớm, trên đường phố nhộn nhịp tấp nập, nhà nhà chăng đèn, nhà nhà kết hoa. Cũng không thiếu những kẻ ăn không ngồi rồi, bàn tán cá cược, mỗi gia tộc năm nay có bao nhiêu người mở ra tư chất linh căn.
Đại điển Mệnh gia long trọng bậc nhất đại thành, không khí vui mừng phấn khởi tràn ngập cả trong lẫn ngoài.
Trước một dải sân rộng, vô số người hướng về từ đường Mệnh gia quỳ bái. Đứng trên đài cao tất nhiên là Mệnh Tiêu Tai cùng đám gia lão, ông ta làm lễ ba quỳ chín vái, sau hướng xuống đám con cháu đọc bài lễ văn.
Gia lão bên trên cất lên giọng nói, ông ta bắt đầu đọc một bài tế văn dài dằng dặc, cả đám phía dưới cung kính lắng nghe.
Bất kể gia tộc hay tổ chức nào ở thế giới tu giả này cũng vậy, đây là lúc biểu dương công đức của các vị tiền nhân trong tộc. Mỗi lần như vậy, tư tưởng của bọn họ sẽ được truyền vào trong đầu những tên nhóc mới lớn.
Cái gọi là giác ngộ hi sinh, thật ra chỉ là một loại lời nói hoa mỹ, để cho những kẻ mới lớn, tầm mắt vẫn còn hạn hẹp này cố gắng cống hiến hết mình vì lợi ích gia tộc mà thôi.
Sau cùng, chết rồi cũng chỉ còn lại một tấm bia, trải qua thêm thời gian, lứa khác lên thay, vậy là mọi thứ sẽ dần đi vào quên lãng. Kẻ thật sự nhớ tới họ, suy cho cùng cũng chỉ có gia đình cha mẹ, vợ con họ mà thôi.
Cả đám phía dưới ngồi nghe tới nửa ngày, chân đã mềm nhũn, lúc này vị gia lão trên đài mới gấp lại tờ lễ văn....
“Tiếp sau đây là đại điển khai linh, Mệnh gia chúng ta sau này có phồn thịnh hay không, tất cả là nhờ vào các ngươi!.”
Một lời Mệnh Tiêu Tai nói ra, vô số tộc nhân phía dưới hưởng ứng cùng với chờ mong.
“Phương thành chủ, đại điển nho nhỏ để ngài phải đích thân tới xem, Mệnh gia vinh hạnh!.”
“Đâu có đâu có, Mệnh gia đều là anh kiệt tại Quảng Hà thành, ta đến xem cũng là để mở rộng tầm mắt!.”
Một lão giả mặc sắc phục tươi cười hoàn lễ, hai người nhìn nhau gật đầu rồi phân vị chủ khách mà ngồi. Hiển nhiên đây cũng là một dịp tốt để mời khách quý, tiện thời củng cố quan hệ.
Khi mà mọi người đã ngồi yên vào chỗ, một vị gia lão đi đến đài cao, cất giọng hô to:
“Đại điển khai linh bắt đầu! Người đầu tiên, Mệnh Khải Uy!.”
Một thiếu niên dáng vóc nhỏ bé, y phục hoa lệ, nghênh ngang bước lên đài cao. Dựa theo hướng dẫn của gia lão, thiếu niên đặt bàn tay nhỏ bé lên viên hắc tinh cầu.
Từ trong sâu thẳm, viên linh cầu lóe lên tinh quang, một màu vàng đất sáng lên rực rỡ. Không chỉ Mệnh Tiêu Tai, vô số gia lão nhìn thấy cũng đều đồng loạt đứng lên trong lòng kích động, niềm vui hiện ra mặt.
Vị gia lão kia cũng là bộ dáng như vậy, ông ta vỗ vỗ bả vai thiếu niên phấn khởi hô to:
“Mệnh Khải Uy, chín tuổi sáu tháng, tư chất Huyền phẩm, linh căn hệ Thổ!.”
Phía dưới vô số tiếng hò reo, cùng với rất nhiều ánh mắt hâm mộ của thiếu nữ, náo động cả một góc thành. Nhìn thấy cả đám thiếu niên phía dưới sục sôi ý chí, bên trên một đám gia lão mỉm cười.
“Chúc mừng Mệnh gia, có thiên tài này Mệnh gia không muốn quật khởi cũng khó. Sau này Quảng Hà thành, trông cậy vào Mệnh gia các vị….”
Phương thành chủ trong lòng man mác ý vị, nhưng mà ngoài mặt biểu lộ mừng rỡ, khen nấy khen để.
“Nào dám nào dám, chuyện đó vẫn còn xa vời lắm, Phương thành chủ đã quá lời rồi…”
Miệng thì nói vậy nhưng ai cũng nhìn ra ý cười trên mặt Mệnh Tiêu Tai, ông ta đã cười không khép được miệng nữa rồi.
Đây là chính là thiên tài, lần cuối cùng Mệnh gia có kẻ tư chất Huyền phẩm đã là chuyện của bốn trăm năm trước. Số mạng thiếu niên này cũng đã được chú định sẵn, tương lai đi vào Tru Thiên Môn.
Người đầu tiên đi lên, mục đích mang đến uy vũ, tạo lên nhiệt huyết cho nhiều người.
“Người thứ hai, Mệnh Tranh Tranh!.”
Lần này là một thiếu nữ nhỏ nhắn bước lên, cô bé có làn da tái nhợt cùng bộ y phục nhăn nheo. Hiển nhiên gia cảnh tầm thường, nàng ta run run bước từng bước lên đài cao.
Trước cái nhìn của tất cả tộc nhân, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác lúng túng, mồ hôi lấm tấm.
“Mệnh Tranh Tranh, mười tuổi lẻ hai tháng, tư chất Hoàng phẩm, linh căn Thổ hệ!.”
Mặc dù thiếu nữ đã biết trước bản thân có linh căn, đi lên là thứ tự sắp đặt của gia tộc bên trên. Nhưng đứng trước bao nhiêu tầm mắt kẻ ao ước, vẫn là run rẩy hồi lâu.
Hiển nhiên, lại thêm vô số tiếng hò reo kích động từ đám đông tộc nhân. Khi nãy nếu là đại biểu cho đám thiếu gia, thì cô bé này chính là đại biểu cho tầng lớp thấp kém. Vô số những phụ gia, người hầu cùng đám trẻ nhỏ nhìn lên, biểu cảm hâm mộ vô cùng.
Trong bầu không khí tưng bừng đó, chỉ có một người là vẫn thờ ơ, nàng ta không mấy quan tâm. Ánh mắt như có như không nhìn về bốn phía, bộ dáng chẳng có gì thú vị.
Đại điển khai linh vẫn diễn ra long trọng, rất nhanh sau đó là người thứ năm rồi thứ bảy, tất nhiên phần nhiều đều là không có tư chất linh căn.
Nhưng mà nhìn chung Mệnh gia năm nay bội thu thật lớn, chỉ riêng đứa nhóc Mệnh Khải Uy cũng đủ để cao tầng thỏa mãn.
Số người kiểm tra tư chất linh căn của Mệnh gia cũng chỉ có mười lăm đứa trẻ, rất nhanh đã sắp đến người cuối cùng.
“Người tiếp theo, Mệnh Vô Ưu!.”
Lời của gia lão vừa cất lên, toàn trường không khỏi im lặng, Mệnh Tiêu Tai cũng dừng lại nụ cười. Phía dưới rất nhanh nổi lên những tiếng bàn tán xôn xao, vô số ánh mắt chú mục về một hướng.
Từ cuối dòng người đi lên một thân ảnh, nàng ta đi tới đâu, hai bên lùi lại tới đó. Mọi người nhìn nàng không ngừng chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
“Biết trước kết quả vẫn còn cố đến làm gì….”
“Phải đấy, mười lăm tuổi mới mở ra tư chất và linh căn, chuyện này còn khó tin hơn heo biết leo cây nữa kìa….”
“Ha ha… Biết đâu được, người ta chó ngáp phải ruồi thì sao? Lúc đó các ngươi cẩn thận cái miệng…”
Trước cái nhìn săm soi cùng bàn tán giễu cợt, thiếu nữ vẫn bình thản bước đi, nàng ta không hề mảy may quan tâm đến người xung quanh. Trong mắt nàng ta, mọi thứ đều không tồn tại, cùng lắm chỉ là đám khỉ ồn ào mà thôi.
Nàng chính là Mệnh Tại Y, nhưng mà thời điểm này, nàng ta vẫn còn mang tên Vô Ưu, đây chính là tên mẫu thân nàng đặt.
Nàng thẳng bước tiến tới đài cao, cũng chẳng cần để gia lão lên tiếng, Mệnh Tại Y bước đến, nàng ta đặt tay lên quả cầu.
Ngay tại lúc đó, mọi người đều nín thở chờ xem kết quả….
….