Nhân Thường

Chương 211: Chương 211: Mệnh Tại Y, số mệnh ba trăm năm




Thật ra, Hàn Tông trước khi đi Bát Linh Nguyên, hắn đã có kế hoạch cả rồi. Hắn muốn nhờ vào Bích Ngọc, thể hiện bản thân. Chỉ cần lấy được cái danh đệ tử môn hạ của Kiếm Nhất Tâm, có bỏ qua Lan hội cũng vẫn chấp nhận được.

Tất nhiên người tính không bằng trời tính, sự tình đổi thay, buộc hắn phải thay đổi phương án khác.

Không có danh tiếng này, hắn buộc phải tính đến chuyện ở lại Lan hội. Mà điểm yếu của hắn cũng là nằm ở cuộc giao dịch với Song Tượng, hắn cần phải giải quyết được mối lo này.

Song Tượng hội đã không thể đầu quân, Lan hội lại đang là con gà đẻ trứng, hắn sẽ không ngu ngốc mà vứt bỏ nó.

Nói về lần giao dịch với Song Tượng hội một chút, thật ra khi đó hắn có thể trước đồng ý, sau đó trở mặt báo lại cho Lan hội. Như vậy hắn vẫn đạt được cái bảo giáp, lại còn làm công thần của Lan hội, cũng không rơi vào hoàn cảnh bị người tìm đến chất vấn này.

Vấn đề này khi đó hắn đã nghĩ tới rồi, chỉ là sau khi cân nhắc, vẫn quyết định không làm.

Thứ nhất, mặc dù hắn lập công cho Lan hội, như lời Yêu Yến Nguyệt nói. Nhưng hắn lại không thể sử dụng bước đi thứ hai, đó là âm thầm hợp tác với Song Tượng, làm giá ở khu chợ. Không làm được giá, hắn cũng không thể sử dụng mánh khóe kia, để kiếm lời bỏ túi riêng.

Thứ hai, đây cũng là lý do quan trọng hắn không làm thế, bởi vì làm vậy, Song Tượng sẽ coi hắn như kẻ thù. Bị một hội nhóm nhất đẳng tính kế truy sát, hắn sao có thể yên tâm ở lại đây được chứ, rắc rối với hắn đã quá đủ rồi.

Đây gọi là lùi một bước đôi bên đều có lợi, cũng giống với tính cách của hắn, lẳng lặng mà sống, không thích ồn ào.

Yêu Yến Nguyệt cũng đoán hắn không làm vậy là sợ rắc rối quấn thân, vì thế nàng ta mới không làm căng vụ này.

Người trong thương trường ai cũng sẽ hiểu, đôi khi tài năng và ý tưởng đều có, chỉ là không đủ thực lực để thực hiện nó mà thôi.

Còn một nguyên nhân chính khác để hắn bỏ xe giữ tướng, làm ra hành động này sớm hơn dự kiến. Vẫn nằm ở lời nhắn của Thanh Tử Dương.

Nàng ta nói rằng hắn không nên rời đi vào lúc này, ít nhất là trước khi bước vào Hợp Linh cảnh. Nguyên do vì sao, nàng ta lại không nói, cũng có thể khi đó quá gấp gáp.

Hàn Tông đương nhiên có suy tính của mình, xâu chuỗi lại toàn bộ dữ kiện, hắn đi tới một đáp án. Sự tình hắn đến Bát Linh Nguyên này, tới tám phần do nàng ta phía sau bày mưu.

Có thể hắn bị lợi dụng, nhưng có một sự thật, đó là nàng ta không hại hắn. Nếu như kiếp này có ai đáng để hắn tin tưởng, có lẽ Thanh Tử Dương… miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Thời gian ở lại đây lâu, hắn phải tính kế lâu dài, trước tạm bỏ đi những rắc rối gần.

Thời gian lên Hợp Linh với hắn còn rất dài, tính kiếp này hắn mới có mười tám tuổi hơn mà thôi. Do đó khi không thể đầu quân cho Kiếm Nhất Tâm, hắn phải nghĩ cách ở lại Lan hội.

Hàn Tông nhìn lại đôi bàn tay mình, làn da rám nắng, thô ráp và đầy sẹo, nhưng trong mắt hắn lại nhìn thấy một đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi.

Lý tưởng và đam mê của hắn… đã chết từ lúc nhìn thấy thanh kiếm của Hàn Thanh Đại xuyên qua người Vương thẩm rồi.

Hắn cầm lên hai viên hổ phách, bên trong là một cặp Hồng Liên Tử Mẫu. Trước đó, giá của nó chỉ là bảy nghìn viên, sau khi lừa gã Văn Dũng, hắn mua lại mất tám nghìn bảy trăm.

Nhìn thì có vẻ đắt, nhưng so với giá trị ở Lan hội, đúng thật là không hề đắt, trái lại còn rất rẻ.

Nhớ lại khi xưa, bởi vì hơn ba trăm viên linh thạch mà hắn giết Lâm Tuyệt Cảnh, tạo thành rắc rối ngày nay. So ra đúng là phung phí hơn gấp năm lần, nhưng hắn lại cảm thấy đáng giá.

Quay lại thời điểm đó, Hàn Tông vẫn không hối hận khi giết gã, bởi không có số linh thạch đó, ngày hắn vào nội môn hẳn vẫn còn xa vời.

Khác nhau chỉ là thời gian thay đổi, địa vị và hoàn cảnh thay đổi, tầm mắt sẽ cao hơn. Những thứ trước kia là niềm mơ ước, nay cũng chỉ như ngọn cỏ ven đường mà thôi.

Hàn Tông vận dụng linh lực bào mòn viên đá hổ phách, hắn làm cực kì nhẹ tay. Từng đám bụi phấn rơi xuống, bên trong, con Hồng Liên Tử Mẫu cũng dần dần lộ ra.

Tới khi hạt bụi cuối cùng rơi xuống, trên lòng bàn tay hắn chỉ còn lại mình nó, con thú dài gần gang tay mà thôi.

Nó là yêu thú cấp 2 sơ giai, nhưng lực phản kháng chỉ ngang với Luyện Khí tầng 7. Không chỉ loài này, điểm yếu của tất cả chủng loài bầy đàn đều là chiến lực đơn thân quá kém.

Nó lúc này cực kì suy yếu, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, cơ thể run rẩy, nó đang rất mệt và đói.

Hàn Tông đã chuẩn bị sẵn một vòng pháp trận, đây chính là lúc ký khế ước với nó không thể tuyệt hơn. Con thú không có sức phản kháng, vô lực gánh chịu, buộc lòng chấp nhận thuần phục hắn.

Khác với Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, tất cả dạng yêu thú hệ trực giác đều có tỉ lệ thất bại cực kì cao. Hàn Tông tiếp tục bào mòn viên đá hổ phách thứ hai, sau đó lại kết khế ước, thành công thu phục Hồng Liên Thanh Tử.

Nhìn hai con thú một đực một cái trên tay, hắn vẫn không vui vẻ chút nào. Đây là yêu thú bầy đàn, muốn phát huy hiệu quả, phải nhân số lượng của nó lên.

Hàn Tông mang điển tịch nuôi thú ra xem xét, vấn đề nuôi không có khó khăn, chỉ là cần phải quản lý chặt chẽ.

Hồng Liên Tử Mẫu là dạng phát triển nhanh, mỗi nửa tháng nó sẽ đẻ được khoảng một ngàn quả trứng. Mỗi quả sẽ to bằng ngón tay út, trong đó xác suất nở ra yêu thú là một phần trăm. Cũng tức là nói, trung bình một tháng hắn sẽ có trong tay thêm hai mươi con yêu thú nhỏ.

Tuy vậy đó chỉ là lý thuyết, bởi dã thú ba ngày, yêu thú một tháng, đây là thọ hạn của bọn chúng.

Hàn Tông muốn tăng thọ hạn của chúng nên, hắn phải cho bọn chúng cắn nuốt lẫn nhau. Tăng cảnh giới cũng chính là tăng thọ hạn, nhưng làm vậy, hắn sẽ mất rất nhiều công sức, tài nguyên cùng thời gian mới đạt được số lượng mong muốn.

Hàn Tông dự tính tìm kiếm độc dược và mầm bệnh, lai giống chúng thành những con bệnh cảm tử.

Loài này thuộc họ côn trùng, những con không phải yêu thú đều là vô dụng. Theo thời gian phát triển càng nhanh, sức ăn càng lớn, Hàn Tông không nuôi được nhiều như vậy.

Vô dụng chỉ có thể bị loại bỏ, hắn sẽ diệt hết sau đó chuyển thành thức ăn nuôi lại đám yêu thú non. Lặp một vòng tuần hoàn, cũng coi như tiết kiệm được không ít chi phí.

Thể hình của nó nhỏ, bất lợi khi đơn công, vì thế nên dùng để trùng điệp phòng thủ và cảm tử là tốt nhất. Yếu điểm thể hình này cũng là ưu điểm để hắn nuôi ở đây, bởi lẽ thể hình quá lớn, không gian nuôi cấy cũng phải lớn theo.

Tất nhiên không chỉ có mình hắn là nghĩ ra biện pháp này, cũng có nhiều kẻ đã nghĩ tới rồi. Tuy nhiên kẻ có thể nuôi được lại không nhiều, mà kẻ có tiền thì thường ánh mắt sẽ cao hơn.

Cũng bởi như vậy, số người nuôi dạng yêu thú bầy đàn ở Tru Thiên Môn rất ít. Mà nuôi dạng yêu thú nhìn đã buồn nôn như Hồng Liên Tử Mẫu, có lẽ chỉ có mình Hàn Tông.

Lúc mà Hàn Tông còn đang suy tính phát triển thực lực, tại một sườn núi nhỏ có bóng dáng của Thanh Tử Dương. Nàng ta mặc một bộ bạch y, khuôn mặt bạch ngọc, khí chất thanh cao ngọc cốt.

Nàng nhìn về phương xa, nơi đó một mảnh mây vần u quang, thỉnh thoảng chớp lên tia sáng. Đây chỉ là một cơn mưa giông bình thường mà thôi, nhưng nàng lại nhìn không chớp mắt, ánh nhìn buồn thảm.

Hồi lâu sau nàng quay người rời đi, trong gió vẫn còn lưu lại từng lời nàng nói, giống như một lời sấm truyền….

“Đất trời thay đổi, yêu nghiệt xuất thế, nhân gian gặp họa. Tác dụng của ta…. đã sắp hết rồi…”

Xuôi dòng đến ba trăm năm sau…

“Mệnh Tại Y, ngươi đã cùng đường mạt lộ, giơ tay chịu chết đi thôi!.”

Trời quang mây lành, chim hững hờ bay, đột nhiên đâu đó vang lên một giọng hét phá tan màn yên tĩnh.

Tại một hẻm đá, mười vị cường giả nam nữ đang vây quanh một nữ tử, nàng ta cả người bị thương, máu rơi đầy đất.

Chỉ là khuôn mặt nàng ta không có nét gì sợ hãi, ngược lại ánh mắt rét lạnh trấn áp cả mười người. Chó cùng cắn bậy, không ai dám đi đầu xông lên, nhưng bọn họ cũng không sợ nàng phản công. Giằng co càng lâu, máu nàng ta chảy càng nhiều, chỉ một lát nữa không chiến mà bại.

Còn đang nhẩm tính, cả đám mở lớn tròng mắt nhìn về phía tay trái nàng ta. Chỉ thấy đây là một ấm nước màu đen, hai mặt khắc một loài chim lạ, hoa văn ẩn hiện...

“Siêu Nghịch Lưu….”

Cả đám hô lớn trong đầu, không ngờ rằng đệ nhất trong mười đại ma bảo xuất thế rồi. Thứ này có thể khiến Thánh cảnh cũng phải rớt nước dãi mà thèm, vậy mà lại ở trong tay một Vương cảnh nhỏ bé.

Mệnh Tại Y âm thầm thôi động chút linh lực còn sót trong người, ngoài mặt nàng vẫn nhìn cả đám cười lớn:

“Trời đất bao la, ta độc bước

Gió xuân tươi sáng, mệnh tại ta….”

“Ha ha ha…. Các ngươi hãy cố mà tận hưởng nốt những giây phút tươi đẹp cuối cùng này đi, bởi vì ta sẽ đến tìm diệt cả nhà các ngươi!.”

Lời vừa dứt, nàng ta vung tay đổ chiếc ấm xuống, lúc này một màn quỷ dị xuất hiện…

Từ trong ấm chảy ra một dòng nước trắng, chúng rơi xuống đất liền nhanh chóng hóa thành một vũng nước đen thật lớn. Trong vũng nước đen lấp lánh bay lên những đốm sáng, chúng hòa cùng dòng nước cuốn lấy thân thể Mệnh Tại Y.

Âm Dương đại đạo, trong âm có dương, trong dương có âm, vạn vật cân bằng, có sinh có diệt. Siêu Nghịch Lưu chính đệ nhất trong thập đại ma bảo, cùng sánh vai với chí tôn pháp bảo Thiên Ý.

Thiên Ý có thể truy tìm những kẻ nghịch mệnh, cải lại ý trời. Siêu Nghịch Lưu lại đưa sinh mạng hòa vào tấm lưới số mệnh, quay ngược dòng chảy thời gian.

Mười kẻ vây quanh Mệnh Tại Y lúc này mới từ trong sợ hãi lại, thì đã không kịp ngăn cản nữa rồi.

Chỉ thấy một chấm nhỏ đen trắng từ từ lớn lên, không gian và thời gian như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh gấp khúc, dần vỡ ra thành ngàn vạn mảnh rồi quay theo chấm nhỏ. Phạm vi bắt đầu lan xa, ban đầu là mười mét, dần dần là cả dãy núi đều tan thành bột mịn, tất cả đều xoay tròn.

Đây chính là không thời gian đang nghịch chuyển, phá nát thế giới, quay ngược tuần hoàn….

Ngược về ba trăm năm trước, tại lúc Thanh Tử Dương quay người rời đi….

Cách Tru Thiên Môn rất xa, nơi này là một trấn khẩu nhỏ, mọi thứ u ám không một bóng người. Cơn mưa giông như thác đổ, dòng nước ngập tràn từng góc đường, thỉnh thoảng lại có tia sét vụt ngang qua.

Trước cửa một ngôi nhà cũ kĩ tại một đình phủ viện rộng lớn, có thiếu nữ đứng đó ngắm nhìn cơn mưa. Nàng nhìn lên trời cao u ám, nơi những tia sét đánh xuống, ánh sáng hắt vào khuôn mặt nàng.

Thiếu nữ mười lăm, khuôn mặt nhợt nhạt, làn tóc dài tung bay trong gió, một thân xam y cũ kỹ cùng rách nát. Chỉ là nàng không chút để ý, ánh mắt vừa mông lung lại vừa hồi tưởng nhìn về màn mưa…

“Ba trăm năm…. Quá khứ tưởng như đã ngủ say, nay lại hiện rõ mồn một…”

Nàng chính là Mệnh Tại Y, đã dùng Siêu Nghịch Lưu trùng sinh, ngược dòng quá khứ.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.