Nhân Thường

Chương 210: Chương 210: Nằm trong dự tính




“Ba vị sư huynh, thứ cho ta không thể cầm được. Mặc dù là lúc đó ta không có ý tốt, nhưng hai bên đều là thuận mua vừa bán. Sư huynh trả giá cao hơn, đó đã là đồ vật của sư huynh….”

Hàn Tông rất nhanh chuyển sang bộ dáng thân thiện, hắn lùi lại chắp tay từ chối.

Nhìn thấy như vậy, gã Văn Dũng ấp úng không nói được lời nào, đứng chôn chân tại đó.

Vô Từ Tà thấy vậy mỉm cười tiến lên cười đỡ lời:. Đam Mỹ Hài

“Nguyên sư đệ không cần bận tâm, đây là chút thành ý mà thôi. Lại nói hai hội chúng ta vẫn còn đang hợp tác, cái này cũng coi chút bù đắp tổn thất đôi bên…”

Thấy Hàn Tông chưa kịp nói, gã lại tiếp lời:

“Lần này là Văn Dũng có lỗi, sư đệ không chịu chấp nhận. Chỉ sợ sau này Luân sư huynh ra xuất quan, tên ngốc này sẽ không yên đâu.”

Y nói rồi nhìn Văn Dũng, gã ta hiểu ý cố nặn ra một nụ cười gượng gạo nói:

“Phải đấy Nguyên sư đệ à, Luân sư huynh rất quý trọng sư đệ. Lần này là ta nóng tính, không nghĩ trước sau. Sư đệ không nhận, sau này ta thật không biết ăn nói sao với Luân sư huynh….”

Mặt gã nở hoa, lòng gã tức tới thối ruột, số linh thạch cực khổ tiết kiệm coi như xong rồi. Gã tức ở chỗ, mang tiền cho người lại còn phải cúi đầu cầu xin, mong người đừng chê mà nhận lấy.

Đây giống như là gã bị người ta đánh, xong rồi còn phải xin lỗi, lại còn phải đền bù tiền tổn thất cho người ta. Gã mà không tức đến hộc máu, vậy thì sức chịu đựng cũng quá giỏi rồi.

Trái lại, Hàn Tông vẫn một mực lắc đầu mặc cho ba người khuyên giải, hắn sau cùng mới nghiêm nghị đáp:

“Sư đệ mặc dù không nhận nhưng có thể mua lại, bằng với giá sư huynh đã mua trước đó. Nếu sau này Luân sư huynh có nói gì, sư đệ tuyệt sẽ không đứng nhìn. Còn nếu không được, vậy sư đệ cũng chỉ đành khước từ đến cùng mà thôi!.”

Trước sự bợ đỡ của mấy người, Hàn Tông vẫn nhất quyết từ chối dù trả nửa giá. Hắn trả đủ tám ngàn bảy trăm viên, sau đó mới cầm hai viên đá hổ phách rời đi.

“Bạch huynh, hắn đã đoán ra rồi sao?.”

Nhìn theo bóng dáng hắn, Vô Từ Tà trầm ngâm hỏi. Bạch Tạng hừ lạnh đáp:

“Có lẽ vậy… thân đi cầu người, mặc người tùy ý. Nếu không vì tên ngốc này, chúng ta đâu có như vậy….”

Vốn là định hố người, cuối cùng lại bị người hố lại.

Hai người nhìn về phía gã gầy còm, làm cho lòng gã trĩu lại. Linh thạch không mất viên nào, lại thêm một trăm, nhưng lòng gã chả có chút vui vẻ gì.

“Hừ…”

Hàn Tông vừa chưa đi được bao xa, hắn đã dừng lại, bởi trước mặt có hai người chặn đường.

Một người thân phục xam y, xinh đẹp vô cùng. Tà váy mỏng manh bó sát người, để lộ đường cong nóng bỏng. Tuy lộ mà không thô, làm cho người ta phải thán phục thầm khen. Khí chất và khuôn mặt ưu nhã này, cũng là không kém những mỹ nhân trước đó hắn gặp.

Người thứ cao hơn hắn một chút, toàn thân xiêm y một màu xanh lam. Cô ta có khuôn mặt lạnh lùng, cùng với mái tóc bạch kim, quả thật là cực kì thu hút.

Hàn Tông nhíu mày, hắn không cảm nhận được tu vi của hai người, lòng thầm cảnh giác. Hai vị tư sắc như vậy, đột nhiên xuất hiện, Hàn Tông còn chưa kịp lên tiếng, nữ tử xam y đã cất lời trước:

“Ngươi là Nguyên Văn?.”

“Bái kiến hai vị sư tỷ, sư đệ đúng là Nguyên Văn. Không biết…”

Thấy hắn bộ dáng ấp úng trả lời, nữ tử xam y nhẹ nhàng nói tiếp:

“Ta là Yêu Yến Nguyệt, ngươi đã gia nhập Lan Yêu Như hội, hẳn phải biết tên ta?.”

“Thì ra là hội trưởng sư tỷ, sư đệ thất lễ rồi…”

Hàn Tông nghe thấy cái tên này liền vội vàng chắp tay một lần nữa, kèm theo đó là bộ dáng cực kì hưng phấn. Thì ra nàng ta chính một trong những kẻ xây dựng lên Lan hội, hiện tại đã bước vào nội môn chân truyền. Mặc dù sự vụ đã chuyển hết sang cho Lan Như Tiên, nhưng trong Lan hội vẫn có tiếng nói lớn.

Yêu Yến Nguyệt nhìn thấy bộ dạng này hơi nhíu mày một chút, nàng ta lạnh lùng nói tiếp:

“Lần này tới gặp ngươi, nguyên do hẳn ngươi đã biết. Ngươi có lời gì muốn giải thích nữa không?.”

Hàn Tông sắc mặt vô tội, hắn tất nhiên là hiểu lời này, thậm chí biết rõ là đằng khác. Chỉ thấy hắn thành khẩn nói:

“Thật ra sư đệ không rõ sư tỷ đã biết những gì, nay sư đệ to gan kể lại sự tình cho hai vị sư tỷ nghe một lượt. Lúc đó nếu như thấy sư đệ có lỗi, đệ xin được nhận phạt….”

Hàn Tông thẳng thắn nói ra, hắn kể hết sự tình lại vụ giao dịch khi trước với Luân Đằng Vân một lần nữa. Sau đó hiên ngang đứng đó, giống như không làm sai không có tội vậy.

Từ nãy tới giờ, Hàn Thanh Thép đều không nhìn hắn, nàng ta vẫn lạnh lùng nhìn về hướng khác. Hàn Tông lần đầu nhìn thấy vị “biểu tỷ” này, hắn cũng chẳng có chút cảm tình nào.

Lúc này Yêu Yến Nguyệt nghe xong trầm tư hồi lâu, mãi sau mới nghiêm mặt đáp:

“Mặc dù đây là giao dịch riêng giữa hai người, nhưng sư đệ đã làm quá phận rồi. Thứ nhất, nếu như đệ báo lên chuyện này, Lan hội nhất định sẽ khiến cho Song Tượng không kịp trở tay. Số hàng kia có vấn đề, họ sẽ chịu tổn thất lớn, vô hình chung Lan hội sẽ được lợi rất nhiều. Thứ hai, sư đệ là thành viên Lan hội, biết chuyện mà không báo, lại tự ý hợp tác, đây đã xem như phản bội Lan hội rồi. Điểm thứ ba, sự tình qua đã một thời gian, nếu như không phải tên kia lỡ lời, sư đệ định giấu Lan hội tới bao giờ đây?.”

Nói xong lời này Yêu Yến Nguyệt cũng cảm thấy có gì đó bất thường, tin tức nàng biết trước đó là do hôm qua gã ti hí gửi tin đến. Còn việc gã bên phía Song Tượng lỡ lời, mới là chuyện của sáng nay mà thôi.

Thấy mình nói tới đâu hắn cúi mặt tới đó, nàng không nghĩ nhiều nữa, lại nói tiếp:

“Từ ba điểm trên mà thấy, sư đệ là người ích kỷ, tự tư tự lợi, không có tính đồng đội. Một thành viên mà chỉ biết tới bản thân, vậy thì có ích gì cho Lan hội đây?.”

Hàn Tông ngoài ý liệu, hắn không nghĩ rằng, nàng ta lại có đầu óc về thương trường tới vậy. Ba câu nàng ta nói không sai điểm nào, câu cuối lại đúng toàn diện.

Nhưng hắn cũng biết, cái kim trong bọc có ngày sẽ lòi ra. Hắn khi quyết định làm việc này, đã dự liệu hậu quả rồi. Chỉ nghe hắn nói:

“Sư tỷ, vốn dĩ ban đầu ta nghĩ rằng đồng ý giao dịch cũng là mang lại lợi ích cho Lan hội. Trong thời gian Lan sư tỷ đi vắng, bởi vì có hợp tác ngầm này, quả thật đã kiếm không ít. Hơn nữa vì việc này, cũng đã kìm hãm Song Tượng phát triển rất nhiều, quan trọng nhất là chúng ta không bị đánh lén, không bị mất tiên cơ….”

Hắn lôi lại những gì đã nói với gã mắt ti hí, nói lại không xót lời nào, thậm chí thêm mắm dặm muối. Cùng với bộ dáng chí công vô tư, uy nghi lẫm liệt. Lời tới đoạn cuối, khuôn mặt hắn ủ dột, giống như đang ăn năn hối lỗi:

“Quả thật nay sư tỷ nói đệ mới nhận ra sai sót, bỏ dài nghĩ ngắn. Sự tình này làm tổn hại đến Lan hội không nhỏ, sư đệ… xin được rời khỏi hội….”

Hàn Tông chân thành nói ra, khiến cho Lan Yên Nguyệt ngoài ý muốn. Ban đầu nàng nghĩ rằng hắn sẽ cầu xin, bợ đỡ mặt dày này nọ. Nàng sẽ từ từ dắt mũi, đe dọa hắn một trận. Chỉ là bộ dáng của hắn chính nhân quân tử quá, khiến nàng hơi lúng túng.

Hàn Tông đã rất thành công dẫn dắt câu chuyện, bởi dẫu sao đây cũng là lần đầu nàng ta gặp hắn. Nàng ta đâu có tiếp xúc nhiều, sao mà hiểu hết tính cách hắn được. Nếu là Bích Ngọc ở đây, nàng ta chắc chắn sẽ biết, hắn đang diễn tuồng.

Mặc dù vậy, ngoài mặt Yêu Yến Nguyệt vẫn lạnh lùng trách cứ:

“Ngươi dù gì cũng giúp Lan hội chúng ta không ít, có thể lấy công chuộc tội. Hơn nữa việc này cũng không cần gấp, dù sao Lan hội bây giờ là do một tay Lan sư muội làm chủ. Chuyện này tạm thời lưu lại, điều tra kỹ hơn, tới lúc đó cũng đừng trách ta không nhắc.”

Nàng ta sau khi cân nhắc buông lại một câu, sau cùng nhìn hắn lạnh lùng nói tiếp:

“Nhưng có điều ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần có lợi ích tất sẽ có người tài đến trợ giúp. Chỉ cần có địa vị, tất sẽ có kẻ mạnh chịu đến tương trợ, Lan hội có lợi ích và địa vị, ngươi đừng quên điều đó!.”

Đây là một câu cảnh cáo, nói xong hai người rời đi, cũng không quên để lại cho hắn một cái nhìn lạnh lùng. Chỉ là Hàn Tông ngoài mặt lẫm liệt, bên trong cười lạnh.

Hắn biết gã mắt ti hí sẽ đi nói chuyện này với Lan Như Tiên, chỉ là không nghĩ gặp đối phương nhanh như vậy. Mà người đến để hắn có chút bất ngờ, khiến hắn cứng họng không ít.

Nhưng có đều đã nằm hết trong dự tính của hắn rồi, một khi hắn đã làm, là phải chắc tới tám phần.

Hắn rời Lan hội đầu nhập vào Song Tượng là không có khả năng, nơi đó đất chật người đông, khó mà dùng mẹo để kiếm lời riêng.

Khác với Song Tượng, Lan hội lúc này quá yếu kém về mặt nhân sự. Lan Như Tiên đang mải đột phá, sau khi xong vẫn còn phải có việc khác quấn thân. Hắn cũng điều tra kỹ càng, Yêu Yến Nguyệt đã là nội môn chân truyền, nàng ta còn bận rộn hơn cả Lan Như Tiên.

Người tiếp đến là Hàn Thanh Thép, nghe nói là có hiềm khích với Hàn Phong. Nàng ta không nhanh lo việc tu hành đuổi theo y, lấy đâu ra thời gian rảnh để ý.

Gã mắt ti hí tuy có ưu điểm quản lý đội nhóm, nhưng về mặt kinh thương mua bán có thể nói là kém xa hắn. Bọn họ cũng biết điểm này, vì thế mới không đuổi hắn, chỉ làm ra cảnh cáo.

Tất nhiên giống như lời nàng ta nói, Lan hội có lợi ích và địa vị, điểm này có thể thu hút được nhân tài. Ngụ ý của nàng ta chính là, nếu phát hiện ngươi hai mang, vậy thì không dùng được.

Nói đi cũng nói lại, hắn nhất định là sẽ không thể thay thế được Lan Như Tiên.

Muốn người khác tin phục phải có kẻ phía sau chống lưng, hơn nữa danh tiếng và thực lực bản thân cũng rất quan trọng.

Người lãnh đạo cần uy không cần giỏi, đây là chân lý muôn kiếp không thay đổi.

Cũng đúng như hắn dự đoán, đám người Vô Từ Tà đến rất đúng lúc. Không chỉ vậy, trước đấm sau xoa khi về còn có quà.

Mục đích còn gì ngoài công khai lôi kéo hắn, giở lại trò ly gián chứ? Có khi ban nãy những gì hắn và bọn gã trao đổi, đều là muốn để Yêu Yến Nguyệt nghe thấy.

Tiếc thay Hàn Tông đã có tính toán phòng bị, hắn đâu có ngốc mà nhận quà của bọn gã. Hắn đã kỳ công sắp đặt, đâu thể hám lợi mà rơi vào cái bẫy này. Bằng không, những lời khi nãy nói với Yêu Yến Nguyệt, đều là trò cười rồi.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.