Nơi này là một mảnh đồi u tĩnh, cây cối rậm rạp, lại có một bóng người đứng đó.
Chẳng bao lâu, một thân ảnh khác xuất hiện, gã vừa tới đã lên tiếng:
“Vô Ưu! Chuyện cô nhờ ta đã làm xong, hiện tại cô lại muốn ta làm gì tiếp theo. Nhớ kỹ, quy tắc của ta là không làm trái đạo lý, không giết người bừa bãi, cũng không....”
Thì ra kẻ đến là Hiếu Luật, gã đã đưa đồ xong, sau đó lại được Mệnh Tại Y hẹn tới đây gặp mặt. Nghe gã cà ràm, nàng ngắt lời hừ lạnh:
“Hừ... Không bảo ngươi đi chết đâu mà lo, nhưng mà lúc ngươi đến ông ta không có ở đó sao?.”
“Đương nhiên, ông ấy đi từ sáng sớm, nghe nói được tên thủ vệ của thành chủ tới mời!.”
Hiếu Luật tự đắc, gã đương nhiên cũng có biết một số chuyện ít người biết.
“Ăn vào đi, đây là phần thưởng của ngươi. Sau đó chúng ta còn phải tới một nơi!.”
Mệnh Tại Y xòe tay, bên trong là một viên đan nhỏ màu đỏ. Nhưng sau khi thấy Hiếu Luật do dự, nàng ta hừ lạnh, tự mình nuốt luôn viên đan dược vào.
“Hừ... Sợ có độc thì cũng lát nữa tự mà lo lấy thân!.”
Nói rồi nàng ta đi trước, trực tiếp đi thẳng vào trong một hang động nhỏ.
Hiếu Luật ban đầu cảnh giác, gã vẫn chưa thật tin tưởng nàng ta. Nhưng mà sau khi theo vào chưa lâu, bên trong cái hang lạ hoắc này lại tràn ngập sương khói.
Màn khói dày này làm gã khó chịu, bàn tay nổi lên mẩn đỏ. Tới lúc này Mệnh Tại Y nhìn gã cười lạnh:
“Hừ... Ta nói không nghe, bản tính của con người thật lạ, cứ phải ăt thiệt xong rồi mới biết trách mình ngu!.”
Tuy nói vậy, nàng vẫn đưa lại cho gã một viên đan khác. Tới lúc này, Hiếu Luật không thể không ăn vào. Quả nhiên vừa nuốt vào, những mẩn đỏ lập tức dần dà biến mất.
Hai người đi thêm một đoạn, phía trước lại càng phình ra, Hiếu Luật hồ nghi thắc mắc:
“Vô Ưu, cái hang này dẫn tới đâu, bên trong có gì? Ta ở Mệnh gia lâu như vậy, sao lại không biết...”
Mệnh Tại Y không trả lời, chả mấy chốc hai người đã tới nơi. Chỗ này là một căn hầm khá rộng rãi, lay lắt bởi ánh nến, có vài thứ làm cho Hiếu Luật tò mò.
Gã nhìn tới một góc tường, nơi đó chất khá nhiều khúc gỗ mục. Điều lạ là trên đó lại có rất nhiều bướm, từng con dập dờn bay lượn, như những đốm sáng giữa trời đêm.
Trở lại nơi phủ thành....
Nghe được lời thủ vệ báo cáo, khuôn mặt các lão thâm trầm, ngay cả tiếng nhạc cũng đã dừng lại.
Qua một chốc lát, Phương Thuấn hạ lệnh trục khách, cả đám gia chủ lẽo đẽo đi về. Lại thêm một đoạn, một số phó tướng tề tựu đông đủ, lúc này mới thật bắt đầu bàn chuyện chính sự.
Trên lầu các xa hoa lộng lẫy, số người có mặt chưa đến hai bàn tay. Ngoài Phương Thuấn và Vận Lam, cùng với ba người đệ tử kia, cũng chỉ còn lại vài tên phó tướng.
Mộ Thần thấy tình cảnh này, gã liền quay lại chỗ ngồi, nghiêm túc quan sát. Mặc dù chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng dựa theo những gì gã làm, tâm tư này quả là không tầm thường.
Về phía Sư Hùng, gã đang ăn hau háu, đột nhiên thấy không khí có vẻ nghiêm trọng, thì bèn ngừng lại. Tiếp đến là Phi Uyển, nàng ta vốn đã điềm tĩnh từ lâu.
Chuyện là, sau khi ba người lần theo dấu vết, đã nhận định tên ma đạo kia có lẽ chạy về phía Quảng Hà thành. Bọn họ tức tốc trong đêm đuổi tới, khi đến đã là nửa đêm.
Sau khi gặp được Phương thành chủ, cả ba liền thuật lại mọi chuyện.
Khi đó ông ta ra lệnh niêm phong thành trì, nghiêm lệnh điều tra. Cũng dựa theo tin tức, phán đoán của ba người, ông chia làm nhiều đội, tiến hành lục soát.
Nhưng đối với ba người, ông không để các nàng vội vã hành động, lại đưa về lầu các nghỉ ngơi. Tới khi trời sáng, cả ba đều được mời tới đây dự lễ, nguyên do Phi Uyển còn ngồi đây cũng là như thế.
Mặc dù vậy, bọn họ dụng chuyện tư trước chuyện công sau, ba người lại không có dị nghị gì.
Mộ Thần dù sao hẵn còn trẻ người non dạ, khó đoán được tâm tư, nhưng Phi Uyển sao lại không biết.
Bọn họ là đang thử tâm tư các nàng, xem có thể tin tưởng giao đồ được không.
Nếu là kẻ liêm chính, gặp chuyện này ắt sẽ khó chịu, thậm chí tỏ rõ thái độ. Ngược lại kẻ biết nhìn thời cuộc, ắt sẽ biết nhẫn. Còn kẻ nịnh nọt, mới là kẻ biết nghe lời.
Kiểu người đầu tiên khó mà hợp tác, nhờ giúp hối lộ. Kẻ thứ hai tâm cơ có đủ, nhưng phải nên tránh, giao đồ cũng dễ mất đồ như chơi. Kiểu người thứ ba, so sánh thì được việc hơn nhiều.
Tất nhiên, phán đoán nào cũng có sai lầm, không có tuyệt đối. Phi Uyển rất biết kiệm lời, nàng ta thể hiện ra loại người gió chiều nào theo chiều đó.
Lúc này Phương Thuấn nhìn sơ qua báo cáo một lượt, ông đưa tới cho Vận Lam cùng xem, sau đó mới cất lời uy nghiêm:
“Dựa theo những tin tức đã có, nhận định ban đầu của các vị đối với chuyện này thế nào?.”
Hóa ra, ông ta không đưa ra ý kiến trước, mà hỏi tới một câu, đây cũng đặc điểm của người lãnh đạo.
Bọn họ sẽ không tự nhiên đưa ra đánh giá quan điểm cá nhân trước thuộc hạ của mình, đều là thuộc hạ phải nói trước.
Thường là chờ sau khi cấp dưới đưa ra hết ý kiến một lượt, từ đó ông ta sẽ có cái nhìn tổng thể mọi phía.
Lúc đó, bản thân ông mới bắt đầu cất lời, thì không ai có thể bắt bẻ điều gì. Cũng như, không ai có thể nhìn thấu tài trí của ông, như vậy thì sẽ sinh ra kính nể nhiều hơn.
Đây là một mẹo thấu nhân tâm, nhằm tránh đi cái sai của người lãnh đạo. Ý kiến của ông sẽ không còn mang tính chất cá nhân, mà giống với đánh giá tổng quan hơn.
Đâu chỉ có vậy, từ ý kiến của mọi người, ông ta có thể nhìn nhận được năng lực và tâm cơ của người đó.
Vận Lam cũng hiểu điều này, nàng ta nhắm mắt dưỡng thần, chẳng qua là đang ngầm quan sát tình huống.
Mục Úy thấy vậy, lão là người đầu tiên hiên ngang đứng ra trước trướng thảm, chắp tay báo cáo:
“Thưa thành chủ, dựa theo tra xét của thuộc hạ, tu giả ngoại lai cư ngụ tại đây có tổng cộng có một trăm lẻ hai người. Trong đó, tu giả có cảnh giới tầng bốn lại có bốn mươi ba người. Từ tầng năm trở lên…. trước mắt đã được thông báo tập trung. Theo chủ ý của thuộc hạ, nếu là kẻ có địa vị một chút thì kiểm tra sơ bộ, sau đó tạm thời giam lỏng. Còn những kẻ tán tu, cứ trực tiếp sưu hồn kiểm phách, như vậy sẽ dễ dàng điều tra hơn!.”
Mắt thấy Phương Thuấn không có biểu hiện gì, ông lại nói:
“Còn đối với những kẻ từ tầng năm trở lên, tạm thời giam lỏng để điều tra thân thế. Không chỉ vậy, đối với những vị từ tầng chín qua tới Ngưng Khí…. theo ngu ý của thủ hạ, tất cả nên thả. Để họ rời đi, tránh cho họ ở lại sinh sự bất mãn, mất trật tự cho đại thành. Như vậy chúng ta cũng đỡ phí công phòng tránh, từ đấy tập trung nhân lực vào việc khác….”
Nói hết ý kiến, ông thấy Phương Thuấn trầm ngâm gật đầu thì liền thức thời cung kính, lui về chỗ ngồi.
Mọi người trầm ngâm, đều hiểu được chủ ý này của Mục Úy. Không chỉ lão ta, ngay cả một số phó tướng cũng gật gù, biểu lộ tán thành.
Mặc dù tra xét ma đạo, nhưng phàm là việc liên quan tới đời tư và lợi ích của kẻ khác, tất cả phải nhìn vào thực lực. Trên bảo dưới nghe, nhưng nghe và làm thế nào là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
Ví dụ, Phương Thuấn ra lệnh tập trung hết tu giả cấp thấp lại, nghiêm mật tra xét. Nhưng trong đám ngoại lai, xuất hiện một tu giả cấp thấp, vấn đề là gã lại có chỗ dựa.
Vậy thì đương nhiên, cách làm việc cũng phải khác đi, không thể dùng pháp và quyền ép buộc như bình thường. Gã ta sẽ được ưu tiên hơn những kẻ khác một chút, bằng không thì cũng chẳng có cái gọi là con ông cháu cha.
Mấu chốt để có được ưu tiên, quyền lợi cao hơn kẻ khác, vẫn nằm ở chỗ dựa và thực lực bản thân.
Đây cũng là lý do, Mục Úy đề xuất sưu hồn đám Luyện Khí tầng thấp, lại để cho đám Ngưng Khí rời đi.
Nhỏ đánh lớn thả, một sự ưu ái tới nghiêng trời lệch đất, rõ ràng là chẳng ai muốn gây vào rắc rối.
Không khí trầm tư không được mấy chốc, theo sau đó, lại có một vị khác bước lên thưa:
“Theo thuộc hạ, sưu hồn nhiều người như vậy không thể làm công khai, hơn nữa sẽ làm phí đi rất nhiều nhân lực. Trong khi còn chưa biết, liệu tên ma đạo kia có thật đi vào đại thành ta hay không.”
Nói tới đây, gã liếc qua ba người đệ tử trên môn phái xuống này một chút, lại nói:
“Chi bằng chúng ta cứ tạm thời bắt giữ một số kẻ khả nghi, điều tra tận gốc. Cũng mượn chuyện này, đưa một số kẻ…”
Gã còn đang định nói tiếp, Phương Thuấn đã ra hiệu ngừng lại, phất tay cho gã lui xuống.
Chuyện mà gã nói, đương nhiên ai cũng hiểu là gì.
Mượn cái cớ có ma đạo này, bắt giữ một số kẻ tu giả không mấy địa vị. Đưa bọn chúng đi làm công cho phủ thành, như vậy lợi ích hơn gấp vạn lần phạm nhân bình thường.
Nhưng chuyện này không thể nói trước mặt nhiều người, phải biết ếch chết tại miệng.
Nếu để lộ ra ngoài, uy tín của phủ thành để ở đâu, thanh danh của môn phái vứt đi đâu. Chưa cần nói nhiều, môn quy đưa xuống, Phương Thuấn sẽ chết luôn không cần hỏi.
Đây không giống như sưu hồn kiểm phách, đây gọi là dùng việc công làm chuyện tư, mất mạng như chơi.
Cho nên, ông vừa hiểu ý thì liền cho gã dừng lời ngay, tránh cho tai bay vạ gió.
Về phần ông không buông lời trách gã, vẫn do chưa nói tới điểm mấu chốt, cái này thì thôi đi.
Trách phạt thủ hạ, điều này có thể làm gã ta ghi hận trong lòng. Người đứng giữa như Phương Thuấn cũng có những mặt khó nói, trên thì chèn ép, dưới thì đố kị ghen ghét, không làm hết trách nhiệm. Đây cũng là cái khó của quản lý, mà không phải ai cũng hiểu được!
Sau khi gã lui xuống, người khác lại lên thay, mỗi người đều có chủ ý riêng. Nhưng chung quy đều không xê xích nhiều so với những ý kiến trước đó.
Phương Thuấn lúc này quay sang ba người, ông nở nụ cười hiền từ hỏi:
“Về chuyện này, ba vị sư điệt là người đã từng giao đấu với hắn, không biết các sư điệt có chính kiến gì chăng?.”
Trước khi Phương Thuấn quay tới hỏi, Phi Uyển đã nhanh nhẹn cụp mắt, nàng giống như đang suy tư. Tiếp đến là Mộ Thần, tròng mắt gã láo liên, không ngừng quay sang phía Sư Hùng, hàm ý thăm dò.
Sư Hùng thấy hai đồng bạn như vậy, gã do dự một lúc, sau đứng dậy chắp tay thưa:
“Bẩm sư thúc, chúng đệ tử tuân lệnh từ Tĩnh hộ pháp, tới những đại thành gần đây điều tra một tên ma đạo. Trải qua vài ba tháng trắc trở, đến nay cũng đã có được đầu mối. Trong lời pháp lệnh của Tĩnh hộ pháp có nói, các thành trấn địa phương phải cật lực phối hợp. Nhưng mà, đám đệ tử cũng biết bản thân tài đức có hạn, vì vậy kính mong các vị sư thúc ra mặt, chúng đệ tử xin cẩn tuân nghe theo…”
Lời gã vừa thốt ra, có tới vài người trong mắt lóe lên tia dị sắc, ngay cả Phi Uyển cũng vậy.
Vận Lam từ nãy tới giờ nhắm mắt, tới lúc này nàng cũng hé một chút mục quang, nhìn tới ba người. Mặt khác nàng cũng thầm bội phục, khả năng moi tin của Phương Thuấn..
Phải biết rằng từ xưa tới nay, môn có môn quy, dù là ai cũng không được phép hỏi tới nhiệm vụ của môn phái ban ra.
Điều này dễ hiểu, để phòng tránh tin tức lộ ra ngoài, nhiều kẻ hữu tâm nghe lén, chủ mưu đề phòng.
Từ lúc ba người đến đây, bọn người Phương Thuấn đều không hỏi tới, nhưng không có nghĩa là bọn họ không muốn biết.
Có đôi lúc, hỏi trực tiếp không hay chút nào, ngược lại dùng mưu cho người không đánh tự khai, đây mới là tài.
Xét về khoản đọc nhân tâm này, Vận Lam đúng là chưa thể so được với Phương Thuấn ông ta.
Nhưng từ tin tức Sư Hùng nói ra, sắc mặt của Phương Thuấn và Vận Lam đã hoàn toàn trái ngược.
Chuyện này rất dễ hiểu, giống như bản thân mình biết nơi đó có phát sinh ma đạo, nhưng mà thủ hạ của mình quản lý nơi đó lại không hề hay biết.
Trong tình cảnh này cũng vậy, rõ ràng người trên môn đã biết trước có ma đạo ẩn tàng nơi đây. Không những vậy, không nhờ có ba người Phi Uyển, chuyện này vẫn còn chẳng ai hay biết.
Ấy vậy mà người quản hạt nơi này như ông, lại không hề biết gì. Điều này có ý nghĩa thế nào, người tinh mắt đều có thể nhìn ra.
Đây đối với Vận Lam là tin tốt, đối với Phương Thuấn là tin dữ.
Việc bọn họ vô tình phát hiện ma đạo, và người khác phát hiện từ lâu, đã là hai loại quy trách nhiệm khác nhau.
Người trên cao thường không coi trọng quá trình, họ chỉ coi trọng kết quả, nhìn đó để đánh giá năng lực kẻ dưới mà thôi.
Gian lầu các vì chuyện này mà đột nhiên yên tĩnh, không khí trì trệ.
Sư Hùng vừa ngồi xuống, gã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không hiểu không đúng ở chỗ nào.
Mộ Thần không nói, về phương diện này y và Phi Uyển có cách nghĩ giống nhau.
Môn quy cũng nói rõ, một số nhiệm vụ không thể để người khác biết, tránh lỡ tiên cơ. Hai người Phi Uyển và Mộ Thần bàn lùi, cố ý để cho Sư Hùng buột miệng.
Mục đích cũng là để đám cao tầng này biết được, từ đó san sẻ một phần trách nhiệm lên người họ.
Phải biết, bọn họ rời đi tới nay đã ba tháng, thời gian này đâu thể so sánh với khi ở trong môn.
Mộ Thần vẫn trẻ thì còn đỡ, lấy như Phi Uyển mà nói. Nàng đã sắp tới tuổi hai mươi mốt, vậy mà tu vi vẫn còn lật đật ở tầng tám.
Cuối năm sau là thời gian khảo hạch, hoặc là vào nội môn hạch tâm, hoặc là nàng ta khăn gói đi về.
Đúng là chỉ Sư Hùng ngốc nghếch, bị kẻ khác gài thì không nói, lại bị cả đồng bạn bán đứng!
Phương Thuấn trầm tư, ông có thể sẽ vì chuyện này mà bị giáng chức, chuyển tới nơi khác. Như vậy, đôi bên còn chưa chính thức đối đầu, ông đã tính như thua rồi.
Trong ông như có vạn cân đá nằm đó, làm cho lòng thêm nặng nề. Việc này ắt phải giải quyết nhanh chóng, chỉ có như vậy ông mới tránh khỏi bị quy trách nhiệm.
Nhưng thật ra mà nói, Phương Thuấn nghĩ hơi xa rồi. Đối với việc ma đạo xuất thế tại đây, chỉ có một người là biết rõ chính xác, đó là Thanh Tử Dương.
Nhưng nàng ta hiểu rõ nặng nhẹ vấn đề, vì thế chỉ nói qua loa, nghi hoặc của bản thân. Đây cũng là lý do, đám người tới điều tra, đều là tu giả cấp thấp.
Nguyên nhân chính, vẫn nằm ở đằng sau, tạm chưa nói tới.
Chỉ là... chuyện này mang tới chút thú vị, một màn đối đầu của hai nữ giả tài trí thuộc hàng nhất lưu đương thời!
…