Hai mắt Mệnh Tại Y lóe sáng, thành công! Quả nhiên, mọi sự đang diễn ra đúng theo ý liệu. Tiền tài động nhân tâm, lợi ích lớn có thể đập chết lợi ích bé.
Mặc dù vậy nàng cũng biết, gã vì lợi ích cúi đầu trước nàng mà thôi, không phải là trung thành tuyệt đối. Cái gì dùng tiền để mua thì đều có hạn sử dụng, chẳng qua nàng cũng chỉ cần có thế.
Mệnh Tại Y nhìn gã, ánh mắt dần dịu đi trông thấy, nhưng giọng nói vẫn còn đanh thép:
“Hừ…. Làm người của ta ngươi nên hiểu một điều, muốn có cơm ăn phải biết nghe lời. Ta không cần người trung thành tuyệt đối, ta cũng không bắt ngươi phải đi chết. Chuyện dễ thì thù lao bé, chuyện khó sẽ có được thù lao lớn, đây là đương nhiên, muốn dễ hay khó là tùy thuộc ở ngươi!.”
Mệnh Tại Y nói khá dài, nhưng nàng tuyệt không nói tới hậu quả khi phản bội. Cái này chả có gì ngạc nhiên, vốn đều là nằm trong dự tính của nàng cả rồi.
Hiếu Luật khó chịu, gã xưa nay không quen bị một kẻ mình chẳng để vào mắt, nay lại chỉ tay năm ngón dạy dỗ.
Nhưng gã cũng nhận ra, tính cách này của nàng ta không giống như đang diễn. Nữ nhân phong thái bá đạo, chỉ tiếc là sắp lấy chồng rồi.
Mà dù có diễn hay không gã cũng mặc kệ, như nàng ta nói, muốn có lợi ích phải làm việc. Gã đương nhiên là vì lợi ích mới chịu cúi đầu, tất nhiên gã tuyệt không bán rẻ lòng trung thành như thế.
Vụ việc này không tính là phản bội gia chủ, xét cho cùng mà nói, bọn họ là cha con, trước sau gì chả nhận nhau. Theo như lời nàng ta dặn dò, chỉ cần gã giữ bí mật chuyện này vài hôm là được, nàng ta muốn tự mình nói rõ cho gia chủ.
Hiếu Luật hiểu, cái này là tính con muốn gây bất ngờ cho cha mà thôi, vì thế dù gã không báo lên thì gia chủ vẫn biết.
Còn nữa, cùng với việc gia chủ tộc trưởng sắp đi hỏi cưới cho nàng ta, ngày nàng ở Mệnh gia còn lại không đáng là bao. Cho nên, nhân dịp này gã kiếm chút lợi ích, vẫn hơn là gây thù chuốc oán không đáng với nàng ta.
Những chuyện này suy xét cho cùng, đâu tính là phản bội gì, vì thế gã mới đồng ý nghe nàng ta sai bảo.
Mệnh Tại Y hiểu được mục đích này của gã, càng hiểu được tâm ý này, vì thế mới chiêu mộ thành công. Đổi lại là một tên hộ vệ của phủ khác, chưa chắc nói mồm đã ăn thua.
Nàng từ trong túi càn khôn lấy ra một hộp gỗ nhỏ còn dán niêm phong, đặt lên trên bàn.
“Việc ngươi làm đầu tiên… chính là gửi thứ này tới một người cho ta!.”
Trời đêm âm u đang chuyển dần về sáng, gió tuyết phần phật, tính theo lịch tại đây cũng chả mấy nữa mà bước sang năm mới.
Quảng Hà thành ba mặt tiếp giáp với đồi núi, mặt khác tiếp giáp với đồng bằng. Đây là một trong những nơi thuộc địa phận của Tru Thiên Môn, canh phòng không mấy nghiêm mật.
Lúc này trên đường lớn có rất nhiều thủ vệ đi tuần, mỗi một đội lớn này lại có lẫn vào một vài tu giả trong đó.
Không chỉ lập rào chắn, phân rõ nội ngoại. Ngay cả nơi phồn thịnh nhất, lại càng có nhiều thủ vệ tu giả trấn giữ hơn.
“Bẩm Úy đại nhân, đây là danh sách tất cả các khách trọ tại khu nội thành này!.”
Trước cửa ngõ lớn, Mục Úy hiên ngang đứng đó, chốc chốc lại có một số thủ vệ chạy tới báo cáo.
Mục Úy xem vội qua một lượt, sau đó ông ta nghiêm giọng:
“Kình Lực, đối với đám tu giả ngoại lai cấp thấp ở trọ tại đây, đi gõ cửa từng nơi. Ngươi dẫn một đội đi thông báo, gọi hết bọn chúng sáng mai phải tập trung tại quảng trường, nếu kẻ nào không tuân theo, lập tức bắt giữ!.”
“Tuân mệnh!.”
Một gã thủ vệ cao lớn đứng ra chắp tay, sau đó nhanh chóng cầm lấy danh sách, dẫn một đội rời đi.
Mục Úy gật đầu, ông ta trực tiếp chỉ huy một đội khác theo đó mà đi. Đối với đám tu giả ngoại lai cấp thấp thì dễ, ngược lại với đám cao hơn một chút, lại cần khéo léo.
Gió tầng nào gặp mây tầng đó, cùng cấp độ mới nói chuyện sòng phẳng được với nhau.
Vì thế ông ta không đi không được, thậm chí nếu gặp cao thủ, còn cần phải về gọi người tới áp trận.
Chuyện là nga sáng nay khi gà còn chưa gáy, ông ta đang say giấc nồng, liền bị Phương thành chủ gọi dậy.
Từ tin tức truyền tới, nghe nói có một tên ma đạo xuất hiện trong đại thành này. Không chỉ như vậy, khả năng rất lớn là có hai tên, một lớn một bé.
Việc này khiến cho ông ta tất bật từ sớm, lập tức phong tỏa nhiều nơi, nghiêm mật xác minh danh tính.
Tại đây xuất hiện ma đạo, tới bảy phần là người từ bên ngoài đi vào.
Bình thường, lấy tác phong của đám này, tất sẽ ẩn núp như chuột, ít đến những nơi xa hoa. Bởi thế không chỉ có mỗi Mục Úy đi tra, hiện ở nơi ngoại thành, có khi còn rầm rộ hơn cả chỗ này.
Cũng trong lúc này tại nơi xa hoa bậc nhất đại thành, trên một lầu các cao tới chục trượng, lại có từng tiếng nhạc phát ra.
“Giám Thanh Tháp này, nhìn từ trên cao quả nhiên có thể bao quát được cả đại thành. Phương sư thúc, người đã quá xem trọng chúng đệ tử rồi!.”
Trên đài cao hiu hiu gió thổi, từng bông tuyết tung bay, phủ trắng cả đại thành, khung cảnh nhìn thật là đẹp.
Một thiếu niên tay cầm chén rượu đứng bên lan can nhìn xuống, y tấm tắc khen, sau đó quay người chắp tay nịnh.
“Ha ha ha…. Mộ sư điệt quá khen, đây chỉ là một lầu các nhỏ bé, được các sư điệt hạ bước, đã là vinh hạnh rồi!.”
Lời thiếu niên vừa dứt, một tiếng cười sang sảng cất lên. Ông ta thân mặc chiến giáp, tuổi tác đã lớn nhưng phong thái lại càng thêm oai hùng.
Ông là Phương Thuấn, thành chủ nhiệm kỳ khóa này của Quảng Hà thành. Nghe được lời thiếu niên khen ngợi, cũng không vì thế mà tự đắc.
Chỉ là còn chưa kịp nói thêm, một giọng nữ khác đã chen lời, chỉ nghe:
“Tuyết trắng tinh ngần, rơi phương này.
Uyển Thước trời cao, tung cánh bay!
Phi Uyển sư điệt, trước kia ta cùng với Phi Thường sư huynh của quý gia cũng đã từng quen biết, còn chơi rất thân. Nhưng nhiều lần vì chính sự mà mãi chưa có dịp hạ giá tới thăm, nay sư điệt tới đây, cũng xem như là thay mặt bằng hữu. Lát nữa, ngươi nhất định phải tới Vận gia làm khách đấy nha.”
Hóa ra, người lên tiếng chính là Vận Lam, phó thành chủ đương thời, cùng là đối thủ của Phương Thuấn.
Phương Thuấn nghe hết lời vào trong tai, ông ta giả tảng cầm lấy chén rượu, kì thực là đang nghiến răng nghiến lợi.
Con mẹ nó, cái gì mà tuyết với chả chim, thơ văn vần điệu chả có tí ăn khớp nào. Thực ra ông hiểu, câu trước hàm ý ám chỉ tình cảnh của ông đang đi xuống, câu sau lại tỏ chim khôn chọn cành.
Đây rõ ràng là đang nói cho Phi Uyển nghe, nhằm bày trò lôi kéo, chứ thơ ca cái con bà gì nàng ta.
Phương Thuấn tức giận, nhưng ông ta phải mượn rượu đè cơn tức xuống. Người ta chơi bóng chơi gió, đâu có nói trực tiếp, ông cãi nhau chỉ tổ mất mặt.
Hơn nữa đúng là như lời cô ta nói thật, mặc dù ông cảnh giới cao hơn, nhưng quan hệ lại không sâu rộng bằng Vận Lam.
Cô ta xinh đẹp, dễ động lòng người hơn ông, khoản này Phương Thuấn đương nhiên không bằng.
Đâu chỉ có vậy, cô ta lại là đệ tử ngoại môn của Hoa phong chủ, còn ông không có ai để dựa lưng. Thứ ông chân chính nắm giữ, chỉ là thực lực cao hơn một chút. Nhưng tranh đấu chính sự, đâu chỉ xét tới mỗi thực lực.
Vẫn là ở quan hệ làm đầu, lợi ích đi giữa, sau cùng mới là thực lực. Phương Thuấn đều biết, vì thế cuộc tranh giành nhiệm kì khóa này, ông đang dần mất ưu thế.
Ba kẻ này tuy chỉ là đệ tử nội môn bình thường, không đáng nhắc tới. Nhưng vấn đề ở chỗ, bọn họ được Tĩnh hộ pháp cử tới, mà gã ta lại là người có xuất thân trong môn.
Nhân dịp này, gửi tới một chút quà cho gã, tạo dựng quan hệ giao tình. Biết đâu gã ta sẽ nể chút lợi ích này, nói tốt cho vài ba câu, vậy thì lợi lắm.
Người xưa vẫn nói, cho dù tướng có giỏi ở ngoài cũng không bằng nịnh thần bên trong, đây là chân lý.
Phương Thuấn nhìn rõ lợi ích của Phi Uyển lớn nhất trong ba kẻ, nhưng lại bị Vận Lam cướp trước.
Có đôi khi thực lực cũng không thể so được với nữ sắc.
Tiền tài thử nhân tâm, mỹ nhân thử anh hùng!
Đâu chỉ ông ta, mỗi vị gia khách ngồi đây, bọn họ nghe qua, mỗi người đều hiểu một ý, khuôn mặt trầm đi không ít.
Mệnh Tiêu Tai cũng nằm trong số này, ông ngoài mặt đang nhâm nhi chén rượu, kì thực cũng là đang liếc phải ngó trái.
Bản thân ông đã nằm dưới trướng của Phương gia, đương nhiên không thể khen thơ hay như mấy gia chủ đối diện. Phần lớn người được dự tiệc, đều đã lờ mờ hình thành ra hai trận doanh đối đầu.
Tất nhiên, trong bữa tiệc này, có một số kẻ ở phe trung lập. Không chỉ Phương Thuấn cố ý mời tới, ngay cả Vận Lam cũng muốn vậy.
Hai người đang đối kị nhau, bọn họ là muốn cho mấy kẻ đó nhìn thấy thực lực của mình, từ đó mà làm ra quyết định sáng suốt.
Còn một vấn đề khác, khi Phương Thuấn và Vận Lam so kè nhau, hai người nhân dịp này cũng muốn thử lập trường của mấy kẻ theo phe mình.
Quả nhiên mắt thấy Phương Thuấn liếc tới, Mệnh Tiêu Tai hiểu ý, ông bấm bụng mở lời:
“Tuyết thuận thiên ý, rơi mái lầu.
Không sơn điểu ngữ, biết về đâu!
Phi hiền điệt, nghe nói ngươi đang còn tu tập ở trong môn. Thật không dám giấu, ba tháng trước, Mệnh gia ta cũng may mắn có được một người trúng tuyển, bước vào thẳng nội môn. Không biết là hiền điệt có tình cờ gặp cháu ta nơi đó chăng? Nếu có thể ghé qua Mệnh xá hàn huyên, giúp ta chuyển tới đôi câu. Đây cũng xem như là ân nhân với Mệnh gia, ân tình với Khải Uy....”
Lời lọt vào tai Phương Thuấn, ông vẫn không có biểu hiện gì, ung dung thưởng rượu. Nhưng đối với một số gia chủ khác, lại nổi lên ý vị.
Đây là một mũi tên trúng mấy con chim, đầu tiên là thể hiện thành ý với Phương gia, ngày sau bọn họ thắng, Mệnh gia sẽ lãi lớn.
Tiếp đến là tỏ ý quan hệ với vị nữ đệ tử này, cũng coi như có tiền vốn, lên mặt với các gia chủ khác.
Một mặt khác, thay con cháu trong nhà tạo dựng quan hệ trong môn. Ngày sau bọn họ gặp nhau, cũng còn có cái cớ này để mà hợp tác.
Đời người chỉ sợ nhiều kẻ thù, không ai sợ nhiều bằng hữu.
Thật ra, uy vọng của đám người Phi Uyển không cao, bọn nàng chỉ là động cơ cho một số người thử lòng nhau mà thôi.
Phương Thuấn lúc này mới hạ chén rượu xuống bàn, ông cười sang sảng mở lời:
“Hay cho câu không sơn điểu ngữ. Hay lắm.... có phải thế không Tề gia chủ?.”
Một lão giả ngồi ở tít ngoài thềm, ông ta là Tề Phát Tài, lúc này còn đang buồn rầu.
Số là đứa nhi tử thứ ba nhà mình thường xuyên ra ngoài, hôm qua lại đi cả đêm không về. Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bảo sau này làm sao so kè được với các gia tộc khác.
Ông từ khi được mời tới đây, vốn đã biết kiểu gì cũng có biến rồi, nên mới cố ý chọn chỗ ngoài cùng, thật không ngờ....
Bản thân Tề gia vẫn đang nằm ở phe trung lập, ông còn vừa được Mệnh Tiêu Tai ngỏ ý tới nhà ăn cơm. Lúc này, nghe được lời Phương Thuấn gọi tới, Tề Phát Tài thở dài trong lòng một tiếng.
Còn không phải sao, bọn họ đều là tay cáo già, mượn chuyện để thử lòng mấy kẻ còn chưa vào trận doanh như các ông. Khen thơ hay thì khác nào tát vào mặt Vận Lam, chê thơ dở lại như đá vào miệng Phương Thuấn, đạp vào đầu Mệnh Tiêu Tai.
Nghĩ tới đây, ông bèn đứng dậy chắp tay:
“Phương thành chủ, thứ cho tại hạ tài thô học thiển, không dám bình thơ. Tại hạ cũng rất muốn ở lại để mở mang kiến thức, học tập chư vị. Nhưng mà, người nhà vừa tin tới, tên tiểu nhi tử Tề Thanh ngu muội, mấy ngày nay đàn đúm đua đòi, còn chưa thấy quay về. Hiện tại trong phủ đang náo loạn một trận, tại hạ có ở lại cũng chỉ làm mất hứng chư vị. Vì thế, xin chư vị tha lỗi.... “
Tề Phát Tài uyển chuyển lời nói, tránh cho được lòng gà thì mất lòng chó.
Ông ta vội nói, khuôn mặt còn rầu rĩ tới suýt nữa thì khóc rống thành tiếng. Sau đó thành khẩn chắp tay mấy lần, mới vội vã rời đi.
Thấy một màn như vậy, mọi người đều không có ý kiến, ngay Phương Thuấn cũng yên lặng. Đám gia chủ ở đây đều biết, Tề Phát Tài nói như vậy, tức là vẫn chưa chính thức nhập vào phe bên nào.
Bởi vì hai phe còn cần có ông, có thêm chiến lực của Tề gia, vì thế hai người kia mới không tỏ ý khó chịu trước sự rời đi của ông ta.
“Thôi thôi bỏ đi, con cháu trong nhà vẫn quan trọng hơn. Ha ha... Vậy ta hỏi người khác cũng được, Đoan gia chủ, ý ông thì sao?.”
Thời gian yên lặng được nửa khắc, Phương Thuấn lại tiếp tục màn thử lòng. Không thử được kẻ này thì thử kẻ khác, đối với các gia tộc tầm trung, đều cốt ở số lượng hơn chất lượng.
Màn thử lòng này của Phương Thuấn thật hiểm, không biết là có bao nhiêu gia chủ ở phe trung lập đang ngồi đây, cả đám đều toát mồ hôi hột.
Trong khi ấy Vận Lam không ngăn cản, nhân tiện mượn cơ hội của lão ta, nàng cũng có thể phân loại ra được ý tứ một số kẻ.
Sau khi thử hết một lượt, Vận Lam là người lên tiếng đầu tiên công kích:
“Mệnh gia chủ, ta là người mời trước, chả lẽ ông cũng muốn tranh với ta?.”
Bị kẻ khác phản bác, Vận Lam phải tỏ rõ chiến lực của mình, cũng là cho kẻ khác thấy sức mạnh.
Vận Lam không phải kẻ giỏi về trí, nàng vẫn còn trẻ, càng khó chịu với cái màn chơi bóng chuyền này của mấy lão già.
Lời nói cũng vì thế mà thẳng thừng, giống như uy hiếp, trực tiếp triệt đi khí thế của đối phương.
Mệnh Tiêu Tai vội vàng đứng dậy, ông ta biết đi đầu chắn gió ắt sẽ lạnh vì gió thổi. Vì vậy, chắp tay khiêm nhường, vội vã giải thích:
“Vận phó thành chủ, là tại hạ lỡ miệng, không kiềm được lời nói. Tại hạ không có ý nào khác, kính mong người bỏ quá cho hành động đường đột...”
Mắt thấy Vận Lam định mở lời tiếp tục đàn áp, Phương Thuấn lúc này mới lên tiếng:
“Vận phó, trong tiệc rượu, mọi người đàm thơ cũng là chuyện dễ hiểu. Lại nói rượu vào lời ra, Mệnh gia chủ cao hứng quá mà thôi. Hôm nay tiệc vui, bản thành chủ cho phép mọi người tùy hứng!.”
Quả nhiên như Mệnh Tiêu Tai dự liệu, Phương Thuấn sẽ phải ra trận giải vây.
Đây không chỉ là giúp đỡ phe phái của mình, mà còn giơ ra cho các bên trung lập khác nhìn vào. Không bảo vệ được người phe mình, vậy thì nào ai dám theo.
Nhưng mà cơ hồ mọi người đều biết, dù Vận gia có thất bại thì Vận Lam vẫn có cảnh giới ở đó. Cho nên nói, không phải ai cũng có cái gan này, phải có tiền vốn bên trong. Ví như Mệnh gia, bọn họ có tên nhóc tư chất huyền phẩm, là tiền vốn tương lai.
Vận Lam nghe xong hừ lạnh, nàng ta không truy vấn nữa, chỉ quay sang hỏi Phi Uyển.
“Uyển sư điệt, ý ngươi thế nào?.”
Phía này, Phi Uyển nghe được nói của Vận Lam, nàng tuy vừa mới đến còn chưa biết nội đấu trong thành.
Nhưng một màn vừa rồi, nàng đương nhiên đã hiểu tới không thể hiểu hơn. Một câu của Vận Lam cố ý nói, nàng bèn đứng dậy chắp tay thưa:
“Đa tạ ý tốt của Vận sư thúc, đệ tự xin tuân mệnh!.”
Còn về phần lời của Mệnh Tiêu Tai, nàng cố ý bỏ ra sau đầu, làm như không nghe thấy.
Cả Mộ Thần và Phi Uyển đều hiểu được, bọn các nàng tu vi thấp kém, lại được bọn họ coi trọng tiếp đón, ấy là vì mặt mũi người khác mà thôi.
Cho nên bọn họ càng tỏ ra hòa nhã, hai người lại càng ngoài mặt cung kính, bên trong đề phòng.
Duy chỉ có gã Sư Hùng là không để ý, gã ta từ nãy tới giờ đều chú tâm vào ăn uống. Đối với gã mà nói, được các bậc bề trên thịnh tình coi trọng như này, đã mãn nguyện rồi.
Nhạc qua thêm nửa canh giờ, mỗi bên đều đang lườm rau gắp thịt. Qua một màn vừa rồi, mỗi người đã lại có thêm một vấn đề để suy tư, cũng là để quyết định chọn lựa thêm phần đúng đắn.
Không khí lầu các yên tĩnh, chỉ còn du dương bởi tiếng đàn. Lúc này một tên thủ vệ lực lưỡng đi vào, gã chắp tay bẩm báo:
“Thành chủ! Tin tức của Ngụy tướng từ ngoại thành báo cáo, mọi việc đã hoàn tất, chuẩn bị đưa xác nạn nhân về tới. Thêm nữa, cả nhà kẻ được cho là đã rèn dây xích kia, hiện tại đều mất mạng...”
….
(*) không sơn điểu ngữ, đây là từ thuần hán việt, ý hiểu là chỉ thiên địa tuy rộng lớn nhưng lại không có núi nào cho chim đậu. Câu này cũng là tên một bộ trong seri phim nổi tiếng Tần Thời Minh Nguyệt!