Qua ba ngày sau cũng chính là ngày bắt đầu bán ra đan dược, nhưng mà Hàn Tông lại để cho gã Đạo Tặc đứng ra chỉ đạo. Bản thân đi tới khu chợ đen, hắn vừa vào đến cửa tiệm cầm đồ của hội Lan Yêu Như thì bị gã trông cửa cản lại…
“Thế nào? Đã có tiền chuộc lại bảo kiếm rồi cơ à? Chắc là hội Song Tượng thưởng cho ngươi chứ gì?.”
Hàn Tông hời hợt nói:
“Ta tới tìm hội trưởng, làm phiền sư huynh vào báo một tiếng.”
“Hừ… Hội trưởng là ai mà ngươi muốn gặp thì gặp, còn không cút đi.”
“Nếu sau này có thua thiệt trước Song Tượng cũng đừng trách ta không báo trước đấy.”
Hàn Tông nhìn gã nói ra rồi quay đầu rời đi, nhưng mà chưa được mấy bước từ sau đã có giọng nói vang lên.
“Ta rất tò mò muốn biết, sư đệ có thể nói một chút được không?.”
Hàn Tông quay đầu nhìn lại, hóa ra là gã mắt ti hí, lần trước hắn cũng thấy gã trong đám người bên cạnh Lan Như Tiên.
Chẳng qua vài phút, Hàn Tông ngồi trước một bàn đá trong căn phòng mờ ánh nến, ngồi trước mặt hắn đúng là Lan Như Tiên.
“Không biết là Nguyên sư đệ lần này tới cắm đồ hay là có lý do nào khác nữa mà cần gặp ta?.”
Nàng ta luôn tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng mà bí ẩn, hắn cầm ly trà lên nhìn rồi nói:
“Ta muốn hợp tác giao dịch một vụ, không biết sư tỷ có hứng thú?.”
Lan Như Tiên lóe lên dị sắc rồi cũng rất nhanh mỉm cười nói:
“Mấy ngày hôm nay ta nghe nói đệ mua rất nhiều loại tài liệu, hầu hết là dược liệu luyện đan. Đệ định hợp tác bán đan dược cho ta hay là muốn găm hàng ép giá?.”
“Ta có thể nói chuyện riêng với sư tỷ được không?.”
Hàn Tông hỏi mà liếc về về phía gã mắt ti hí, thấy như vậy Lan Như Tiên lắc đầu nói:
“Y là người thân cận bên cạnh ta, nếu như…”
“Ta chỉ muốn nói với một mình sư tỷ.”
Thấy Hàn Tông dứt khoát, gã mắt ti hí hừ lạnh một tiếng cũng không chờ Lan Như Tiên phân phó cái gì mà cất bước đi ra ngoài.
“Giờ thì nói được rồi chứ?.”
Nụ cười đã tắt, nàng ta quay trở lại bộ dáng nghiêm túc và lạnh lùng, Hàn Tông không để ý bắt đầu nói ra kế hoạch…
“Nói như vậy là hiện tại người của ngươi đã bắt đầu bán hàng, bọn ta còn phải tăng giá đan dược lên?.”
Hàn Tông cười nói:
“Phải, đệ tin là sư tỷ rất có hứng thú.”
“Hừ.. Dù ngươi không tới thì chỉ mai thôi ta cũng sẽ biết, còn đám người kia lại càng không phải nói. Với thực lực của họ, chưa đến ngày thứ ba, có lẽ ngày mai thôi thị phần của ngươi sẽ giảm xuống nghiêm trọng. Nói là hợp tác, trên thực tế lại là ngươi đang lợi dụng bọn ta để kiếm lời. Bọn ta không được gì lại đắc tội thêm với đám Song Tượng, ngươi nghĩ xem ta có hứng thú không?.”
Nàng ta lại lạnh tanh mà nói tiếp:
“Thêm vào đó việc ngươi gặp Luân Đằng Vân ngay trước mắt bọn ta, ngươi thử nói xem ta tin được mấy phần?.”
Hàn Tông đã lường trước vấn đề này, hắn nhấp ngụm trà xong mới nói nói:
“Thứ nhất, dù gì tỷ cũng biết sớm hơn đám người đó, do đó sư tỷ đã gọi là lời hơn rồi. Thứ hai, lùi lại mà nói thì ít nhất là sư tỷ sẽ không có bất kỳ thiệt hại nào, mà chưa biết chừng ngày mai ta lại mang đến cho sư tỷ bất ngờ đấy. Ta tuy có thể ngoạm được một miếng nhưng cũng là đang đối mặt với hội nhóm đứng đầu nội môn hạch tâm, sư tỷ thấy thật ta không có thiệt hại gì sao?.”
Hắn lại nói tiếp:
“Nếu như sư tỷ không muốn, ta sẽ sang bên kia. Ta tin rằng bọn họ cũng rất có hứng thú, đặc biệt là với mối quan hệ của ta và Thanh Tử Dương. Có thể món quà bất ngờ ta vừa nói, lại không còn là món quà ta tặng sư tỷ nữa.”
Nói tới đoạn này hắn cảm nhận được nhiệt độ gian phòng giảm xuống, bàn tay cầm ly trà của hắn đang run nhẹ..
“Ngươi đang uy hiếp ta?.”
Thấy Lan Như Tiên lạnh lùng, hắn chấn tĩnh lắc đầu:
“Đệ chỉ đang nói tới lợi ích và thiệt hại mà thôi, sư đệ đã tới đây thì sư tỷ cũng hiểu quyết định của đệ rồi mới phải chứ?.”
Muốn kẻ khác tin tưởng giúp đỡ mình là không dễ, chỉ có mang lợi ích ra trao đổi mới dễ mà thôi. Lợi ích không phải là niềm tin nhưng chúng còn có giá trị thực tế hơn cả niềm tin.
Còn về hợp tác mà nói, chỉ cần khơi gợi lên hứng thú của nàng ta là được. Con người là loại sinh vật rất thích đánh cược, đôi khi tỉ mỉ quá lại không tốt.
Lan Như Tiên nhìn hắn một lúc lâu mới mỉm cười nói:
“Ngươi rất gan dạ, nhưng ngươi cũng là một tay khôn lỏi. Ngươi tránh đắc tội cả hai nên mới một đấm một xoa, muốn nhờ vào sự giúp đỡ của bên còn lại chứ gì? Ta rất tò mò sao ngươi không chọn bên đội của Luân Đằng Vân, ngươi chắc là còn chưa biết đội trưởng của bọn họ?.”
Hàn Tông đặt ly trà xuống, nhìn nàng ta hời hợt nói:
“Muốn mạnh hơn người khác ngươi phải làm những thứ kẻ khác không làm được, ta có lý tưởng của riêng ta.”
Sau một hồi thương lượng Hàn Tông mới rời đi, lúc này gã mắt ti hí tò mò hỏi:
“Lão đại, hắn đã nói những gì vậy?.”
“Hắn bảo ta ngồi uống trà chờ xem kịch hay!.”
“Có kịch?.”
Lan Như Tiên cũng không nói nhiều, nàng ta viết ra giấy mấy dòng rồi đưa cho gã:
“Ở đây có vài việc cần gấp, ngươi đi làm đi, nhớ phải bí mật.”
Hắn đã bắt đầu bán ra, vậy thì chuyện bán hàng ở nội và ngoại môn phải nhanh hơn một bước. Nàng ta phân phó xong cầm ly trà lên thưởng thức, khóe miệng cũng nở một nụ cười…
Những lời lẽ hợp tác trên chỉ khiến nàng ta thâm trầm, nếu như nói có hứng thú, Lan Như Tiên tự nhiên lại sinh ra hứng thú với hắn nhiều hơn.
Biểu hiện bình thường của hắn rất là nhu nhược, tạo cho kẻ khác một cảm giác chán ghét, không muốn để ý. Hắn biết núp cây tránh gió, nhưng hắn cũng có tài vặt. Hắn là kẻ nói lời nuốt lời, hắn lại có mục tiêu rõ ràng, vì để đạt được hắn không ngại đắc tội.
Những kẻ như vậy thành công không ít, nhưng mà một khi thất bại thường chết rất thảm. Nàng ta chính là hứng thú muốn biết hắn chết thế nào….
Hàn Tông lúc này đang phi kiếm bay đi, lần này phải hợp tác với một bên cũng là điều bắt buộc. Miếng ăn này lớn nhưng hắn biết sẽ có rất nhiều kẻ nhảy vào, tới lúc đó tài lực không đủ, nhất định là sẽ bị loại ra.
Nói dễ hiểu thì hắn là người tìm thấy mỏ vàng trên địa phận của kẻ khác, vì thế chỉ có thể mang được chút nào hay chút đó. Hơn nữa còn phải nghĩ cách kiếm kẻ thế tội thay.
Lan Như Tiên nói không sai, từng bước đi của hắn hiện tại đã luôn có kẻ để ý, vậy thì chuyện bán đan dược ở nội và ngoại môn là khó giấu. Đã như vậy hắn chỉ có thể hợp tác với một trong hai phe, chứ tuyệt không thể đắc tội cả hai được. Một phần đây cũng là nguyên nhân giải quyết vấn đề thứ năm mà gã họ Đạo đã nói.
Sở dĩ hắn không có đầu nhập vào hội Song Tượng cũng là bởi hội trưởng của nhóm này. Song Tượng Phong Vân, hai chữ Phong Vân được ghép lại bởi tên người, là Luân Đằng Vân và… Hàn Phong.
Hắn đã biết người đó ở đây, tất nhiên là sẽ tìm hiểu, nhưng hắn không có ý định muốn gặp hay là làm gì. Gia đình kia đã chọn người đó và ruồng bỏ hắn, có khác nào nói rằng hắn và người đó hiện đã là nước lửa đôi bên.
Hắn khi xưa rất oán hận gia đình đó, cho tới bây giờ cái nỗi hận đó vẫn còn. Nhưng hắn hiểu được, hận thù chỉ làm người ta mờ mắt, sống luẩn quẩn trong vòng oán hận. Mục đích sống của hắn bây giờ không chỉ có mỗi hận thù, hắn không muốn rơi tiếp vào vòng xoáy của sự đời vô thường….
Hàn Tông không nghĩ tới nữa, hắn nghĩ tới vấn đề trước mắt, sự việc càng rõ ràng nếu như không nhanh chóng hành động sẽ có nhiều kẻ tranh mất. Hắn phi kiếm bay tới Thủy Nguyệt Cốc tập luyện, nơi này dành cho tu giả hệ Thủy muốn tập ngoài trời.
Một ngày sau…
“Có chuyện đó sao?.”
Trên một thềm núi, Luân Đằng Vân tay bám lan can tựa nhìn xa xa mà hỏi.
“Vâng sư huynh, số dược liệu kia đúng là hắn dùng luyện đan nhưng là đem bán cho bọn nhóc ở nội môn và ngoại môn.”
Luân Đằng Vân trầm ngâm hỏi:
“Xem ra hai này nay hắn ở Thủy Nguyệt Cốc không phải tập luyện mà là cố ý đánh lạc hướng chúng ta.”
“Vâng sư huynh, nghe nói đêm hôm qua hội Lan Yêu Như cũng đã bắt đầu nhập cuộc. Sư huynh tha lỗi, đệ đã không điều tra kỹ về hắn…”
“Nói như vậy là hắn đã chọn phe của Lan hội rồi sao…”
Gã gầy còm đạp bàn đứng dậy hùng hổ:
“Khốn kiếp, thằng đấy dám lừa chúng ta à, để đệ đi xử hắn.”
Gã chưa kịp bước ra, nam tử áo tím đã túm cổ kéo lại. Luân Đằng Vân không để ý mà nói:
“Mọi sự ngu ngốc đều phải trả giá bằng máu, tăng tiếp một phần giá thảo dược. Còn nữa, miếng mỡ béo như vậy để một mình chúng ăn thì ngấy lắm.”
“Đệ hiểu!.”
Hai ngày sau ở trong động phủ của gã Đạo Tặc…
“Ha ha ha, Nguyên sư đệ quả nhiên có tư chất làm ăn, đệ có biết mấy ngày qua chúng ta bán cả ngoại môn và nội môn được tổng cộng bao nhiêu không?.”
Chả chờ hắn hỏi, gã kích động nói luôn:
“Gấp bốn, là gấp bốn đấy!.”
Ngồi khoanh chân trong gian phòng, gã Đạo Tặc cười không khép nổi miệng, đúng là có công mài sắt có ngày nên kim. Hơn một tuần ròng rã gã chỉ ăn với luyện đan, Hàn Tông ngược xuôi chạy đôn chạy đáo lo khâu cóp nhặt tài liệu cùng chỉ định bán hàng.
Mới chỉ ba ngày đầu xuất ra lợi nhuận đã thu về gấp bốn. Nguyên do thành công chính là bọn họ bán nhiều chủng loại, lại có giá rẻ hơn. Bên cạnh đó những kẻ mời chào đều là thế hệ đàn anh, tâm lý nể mặt quan hệ còn tốt hơn nhiều so với việc đi từng nhà mời chào.
Cũng phải kể đến nguyên nhân lớn nhất, chính là chưa từng có ai nhúng chàm vào mảnh đất màu mỡ này. Bọn hắn lại ồ ạt tung ra một số lượng lớn, tất cả những điều trên đã mang đến một thành công không thể nghi ngờ.
Hàn Tông trừ đi vốn liếng rồi tính ra, con số lãi đã lên tới bốn nghìn linh thạch, thật sự là không tưởng. Nhưng cũng rất nhanh, gã Đạo Tặc bình tâm lại trầm ngâm nói:
“Mặc dù lãi lớn nhưng ngày thứ hai đã có kẻ nhảy vào, sang đến ngày thứ ba thị phần giảm sút nghiêm trọng. Dự tính không đầy hai ngày nữa, chúng ta sẽ không bán được thêm một viên nào. Nguyên sư đệ, số tài liệu còn lại…”
“Tài liệu luyện dược đệ sẽ lo, giá đan dược đang giảm huynh cũng ngừng bán đi, đan dược đã không tranh nổi, hiện tại là lúc bán ra bảo khí. Tin đệ đi, con số này vẫn còn thấp lắm.”
Đạo Tặc qua mấy năm va chạm, gã cũng có cái nhìn độc đáo về nhiều vấn đề, ngẫm nghĩ một chốc rồi nói:
“Vấn đề thứ năm ta từng nói qua với đệ, đan dược nào cũng có phần độc, rất nhanh thôi bên trên hẳn sẽ nhập cuộc, đệ dừng tay lúc này là hợp lý. Còn lại gần phân nửa tài liệu thảo dược, nếu mà giờ đem bán đi lãi cũng không cao bằng dùng để luyện đan. Thật tiếc là thời gian chúng ta chuẩn bị quá ngắn.”
Về vấn đề này lúc đầu Hàn Tông không có nghĩ tới, nhưng qua buổi bàn bạc đầu tiên với gã thì hắn cũng hiểu ra. Trẻ con là tương lai của tất cả, nhất là đám nhóc ở nội môn này, việc lạm dụng đan dược nhiều như lần này là chưa từng có.
Lợi ích của một số người không thể đánh đồng với lứa kế cận của môn phái được, đây cũng là điểm Hàn Tông kiêng kị. Vì thế hắn không chuẩn bị quá lâu, bán có lời là chuột rút luôn, nhìn thì là bị kẻ khác nhảy vào tranh, thực chất chính là chờ kẻ khác thế vào. Cả hai hai cùng hiểu, sẽ rất nhanh thôi bên trên sẽ ra tay dẹp hết. Đây cũng là lý do hắn bắt buộc phải chọn một bỏ một, bám vào váy Lan Như Tiên.
Khi đó sản lượng đan dược hắn bán ra thấp nhất, trách nhiệm đương nhiên sẽ thấp nhất. Nhưng để giảm trách nhiệm xuống tối đa, cần phải có kẻ ra mặt gánh thay, lợi ích chính là thứ khiến một trong hai bên sẽ giúp hắn.
“Đạo sư huynh, nếu tin ta hãy để số linh thạch này cho ta dùng….”