Nhân Thường

Chương 122: Chương 122: Song tượng phong vân hội




Nhất Song Tượng và nhị Như Lan chính là câu để nói tới hai hội nhóm lớn nhất ở tại nội môn hạch tâm này.

“Nói cho ngươi biết, vị sư huynh đây chính là phó nhóm trưởng Song Tượng Phong Vân hội, Luân Đằng Vân.”

Hàn Tông làm mặt vội vã chắp tay:

“Không biết là Vân sư huynh, đệ thất lễ rồi.”

Luân Đằng Vân liếc qua gã gầy còm một chút để gã xám mặt, sau đó mới mở lời:

“Sớm nghe nói một vị sư đệ trẻ tuổi có thể được Thanh tiểu thư giúp đỡ, hôm nay mới được gặp.”

Hàn Tông thấy y khách sáo như vậy thì chột dạ, hắn lựa lời khách sáo lại mấy câu, nhưng mà trước sau lại để ý tới gã gầy còn kia. Gã này tại sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt thù hằn như vậy, đây hình như là lần đầu…

“Thật ra ta ở đây là muốn chờ đệ, nhưng mà có vẻ chúng ta chậm chân một bước rồi.”

Luân Đằng Vân nhìn hắn thâm ý nói, y nửa có nửa không nhìn vào tấm ngọc bên đai của hắn. Hàn Tông hiểu nhưng vẫn giả bộ thưa:

“Được sư huynh ưu ái đệ lấy làm thẹn, sư huynh nếu như cần gì cứ ra lệnh một tiếng…”

“Ừm.. vậy ta muốn đệ gia nhập Song Tượng Phong Vân hội của chúng ta, đệ thấy thế nào?.”

Câu nói nhìn như nửa đùa lại mang hàm ý của y làm Hàn Tông quýnh quáng, nhất thời chưa nói được cái gì thì gã gầy còm lại lên tiếng:

“Sao? Ngươi chê Song Tượng hội của chúng ta không bằng hội Lan Yêu Như à? Ngươi cũng quá không nể mặt Vân sư huynh rồi đấy.”

“Ấy không phải ý đó sư huynh, đệ thật ra đã ngưỡng mộ từ lâu, chẳng qua có duyên gặp được Lan sư tỷ, lại để tỷ ấy nhìn trúng, thành ra… Đệ thật không có ý đó, mong các sư huynh… “

Hắn vội vã chắp tay trình bày, chẳng ngờ đang nói Luân Đằng Vân lại giơ tay cản…

“Được rồi, tất cả đều là huynh đệ đồng môn, ở đâu cũng có gì khác nhau. Chỉ trách chúng ta gặp nhau quá muộn, nhưng không sao. Ở đây ta có một tấm ngọc bài, đệ hãy cầm lấy coi như đây là tâm ý của ta. Tuy không giúp được nhiều nhưng ít nhất vẫn có chút tác dụng ở mấy quầy chợ… “

Lời gã nói ra chỉ có tên gầy còm là cau có, nhưng mà nhất nhanh gã lại cúi mặt tránh cái ý cười của Luân Đằng Vân.

Hàn Tông ánh mắt lóe lên dị sắc, ấy thế hắn vẫn cầm lấy rồi chắp tay, sau cảm tạ khách sáo mấy câu mới rời đi.

Nhìn theo bóng lưng, gã gầy còm hậm hực:

“Sư huynh, việc gì phải…”

“Ngươi im một chút đi, thật đúng là não ngắn suốt ngày chỉ biết tới gái gú, có ngày ngươi sẽ gặp họa trên tay nữ nhân cho mà coi.”

Một nam tử áo tím bên cạnh Luân Đằng Vân bấy giờ mới cau mày nói, thấy gã im lặng cúi mặt, y hừ một tiếng rồi hướng Luân Đằng Vân hỏi:

“Sư huynh đưa ngọc bài hội cho hắn, phải chăng là muốn dùng mẹo ly gián?.”

“Ừm, chỉ đúng một nửa thôi.”

Thấy Luân Đằng Vân nói vậy, y lại hỏi tiếp:

“Sư huynh chỉ dạy.”

“Ta đưa ngọc bài cho hắn ngoài mặt là muốn dùng mẹo ly gián nhưng thực tế ý ta là muốn biết hắn có dám cầm hay không.”

Luân Đằng Vân rảo bước ra phía lan can nhìn cảnh sắc mờ ảo phía dưới sườn núi mà nói tiếp:

“Quả nhiên hắn không chần chừ mà nhận lấy, đây là có thâm ý. Muốn biết tính cách một kẻ, đôi khi nên nhìn vào hành động thay vì nghe lời nói.”

Nam tử áo tím trầm ngâm một lúc mới nói:

“Ý sư huynh là hắn không thật tâm khi gia nhập hội của Lan Như Tiên, hay là…”

“Ý ta là lời nói của hắn khác xa với hành động, một kẻ như vậy sao lại có thể được Thanh Tử Dương giúp đỡ. Bên trong nhất định là có vấn đề. Hơn nữa công khai giữa đường nhận đồ của ta, hắn không ngại đắc tội Lan hội?”

“Nếu như hắn đang có ý lợi dụng, vậy thì không khó lý giải, ngược lại hắn chính là một kẻ ngu.”

Nghe từ lúc đầu gã gầy còm mặt đã hớn hở, gã lại chen miệng:

“Quản làm gì nhiều sư huynh, riêng cái mẹo ly gián cũng đủ hắn gặp rắc rối lớn rồi, ha ha.”

Hai người nhìn gã vẻ mặt thất vọng, rất nhanh lại bình tâm trở lại, Luân Đằng Vân lại hỏi:

“Nghe nói mấy hôm nay hắn tập trung mua gần như các loại thảo dược?.”

“Vâng, ngày nào hắn cũng tới từ sớm tìm mua xong lại nhanh chóng rời đi.”

Một gã nam tử khác nghe vậy chen lời:

“Hắn găm hàng cho bọn Lan Yêu Như chăng?.”

Nam tử áo tím lắc đầu:

“Có lẽ không phải, ngay cả quầy của hội Lan Yêu Như hắn cũng mua.”

Luân Đằng Vân gãi cằm suy nghĩ một chốc rồi nói:

“Có thể đây là chủ ý đánh lừa của Lan Như Tiên, nhưng như đã nói, nếu hắn cố tình lợi dụng, vậy thì...”

“Vậy thì cũng có thể hắn định làm một mẻ lớn sau đó dựa hơi hai đội nhóm lớn để bán ra lấy lời. Ha ha… Mặc kệ hắn làm gì, nhưng cái giá phải trả khi mượn danh tiếng nhóm ta cũng không rẻ đâu.”

“Ý sư huynh là…”

“Tăng giá thảo dược, ta muốn chơi một chút.”

Gã gầy còm thắc mắc:

“Sư huynh, nỡ như quầy bên phía Lan hội không tăng theo thì sao?.”

“Hỏi hay lắm nhưng ngươi ngu quá, không tăng thì chúng ta thu mua hết chứ sao. Đến lúc đó bọn chúng đều không còn để bán, ta càng dễ làm giá. Lâu rồi cũng chưa thấy cái mặt khi tức giận của Lan Như Tiên.”

Tài liệu ở chợ đen không như của môn phái, những dạng tài liệu như dược liệu hay là vật dụng luyện chế thường là mua lại của kẻ khác. Chủ yếu là của những nhóm nhỏ ra ngoài làm nhiệm vụ, cho nên không phải là nguồn hàng sẵn có liên tục. Đây cũng là lý do môn phái để họ tự do lập chợ, chúng không ảnh hưởng quá nhiều tới lợi ích của môn phái.

Vì thế giá cả ở chợ đen tuy thấp hơn giá niêm yết, nhưng lại rất hay giao động, có những đợt giá tăng cao gần sát giá niêm yết. Ở những nơi biến động như vậy, những quầy hàng này rất biết cách găm hàng làm giá.

Gã gật gù rồi hỏi tiếp:

“Thế nhỡ đây là cái bẫy, sư huynh vừa tăng giá hắn sẽ ồ ạt bán cho ta thì sao?.”

“Đây là một nước đi với những kẻ có tính nóng vội mà thôi, cùng lắm thì ta lỗ một khoản. Nhưng mà lúc đó hàng gom hết về tay ta, chẳng phải giá cả do ta tự định hay sao? Giá dược liệu tăng, giá đan dược giảm, ngươi nghĩ xem sẽ có trò hay gì nào?. “

Ngay lúc đấy một chút, trong một gian phòng nhỏ, Lan Như Tiên cũng đang rơi vào trầm tư, bên cạnh nàng là gã mắt ti hí…

“Hắn tham gia hội ta, lại công khai cầm ngọc bài hội khác, đây là khiêu khích chăng?.”

Lan Như Tiên nghĩ chốc lát rồi lắc đầu:

“Hắn hiện đang được chú ý, con cáo già “Vân vận đen” ấy công khai gặp gỡ hắn là cố ý dùng mẹo ly gián cho ta xem. Chỉ là…”

Gã mắt ti hí tiếp lời:

“Chỉ là tên này cũng có gan cầm, quả thật không hề giữ mặt mũi cho hội chúng ta.”

Lan Như Tiên hừ một tiếng rồi nheo mắt nói:

“Càng ngày ta càng tò mò muốn biết hắn có mục đích gì, hơn nữa sao Thanh Tử Dương có thể giúp đỡ một kẻ như vậy?.”

“Lão đại, hắn thu mua gần như tất cả các loại thảo dược, có khi nào hắn dùng luyện đan sau đó muốn lợi dụng ngọc bài của đôi bên chúng ta…”

Lan Như Tiên gật đầu:

“Khả năng này rất cao.”

“Có cần đệ gọi hắn tới…”

Lan Như Tiên ngắt lời:

“Kệ hắn, có lẽ con cáo già kia cũng đoán tới đoạn này rồi, thậm chí có khi tất cả đều là âm mưu của y. Chi bằng chúng ta cũng nhảy vào chơi một chút.”

“Ý lão đại là…”

“Tăng giá dược liệu.”

Ngay lúc đó ở trong động phủ, Hàn Tông cầm tấm ngọc bài hình hai mặt con voi màu đen trắng thì thào:

“Ta không nhận lại đắc tội y, nhận thì đắc tội cả hai, tên này cũng hiểm thật. Chủ yếu nhất vẫn là bọn họ có thể sẽ khám phá, ngăn cản kế hoạch bán đan dược của ta. Nhưng có hai tấm ngọc bài này, lợi thế của ta không nhỏ thậm chí đi trước bọn họ một bước. Mấy ngày qua ta hành động mạnh như vậy, bọn họ nhất định để ý điều tra, hừ… chỉ mong chỗ gã Đạo Tặc suôn sẻ…”

“Danh tiếng của Thanh Tử Dương giúp ta được nhiều chuyện, nhưng cũng làm cho ta vướng vào vòng xoáy này sớm hơn dự kiến. Mặc dù vẫn còn quá sớm để đắc tội với bất kỳ bên nào… Hừ, dù sao thì cũng không tránh được.”

Hắn muốn dựa vào một bên để phát triển, nhưng việc gặp gỡ bất ngờ với Luân Đằng Vân làm kế hoạch của hắn có nguy cơ rắc rối. Hắn hiểu tình huống hiện giờ của mình đang bị hai bên nhìn vào, đôi bên đều nghi kỵ hắn. Không làm gì hắn sẽ đắc tội cả hai, kế hoạch lợi dụng cũng khó thành, nhưng mà có thái độ với bất kỳ bên nào, cũng là đang công khai đắc tội với bên còn lại.

“Nhưng đây cũng là cơ hội để thể hiện bản thân, chứng minh với một trong hai bên, bằng không ta nhận làm gì…”

Hàn không có phù truyền tin, hắn đành viết một phong thư, song phi kiếm tới nơi ở của Thanh Tử Dương. Không có tin tức cụ thể từ phía nàng ta, hắn có phần không yên…

Nhưng khi hắn vừa tới nơi thì không chỉ thấy một mình nàng mà còn có vài người, hắn ngây ra khi nhìn thấy một nữ tử.

Người này khoảng mười tám, hai tà áo màu hồng phấn in hình hoa cúc đang tung bay. Hắn nhìn không thấu cảnh giới của nàng ta, nhưng khuôn mặt lại rất rõ ràng.

Cùng lúc đó nàng này cũng nhìn thấy hắn, hai kẻ bên cạnh liền tiến lên ngăn cản.

“Nơi này là cấm địa, hãy rời khỏi đây.”

Hàn Tông lúc này đâu còn nghe thấy gì, hắn đang nhớ lại khung cảnh ngày nào, một tên nhóc đứng trước sạp quầy, đối diện với hắn là hai cô gái nhỏ…

“Ngươi đến đấy à?.”

Bất chợt có giọng nói từ trong gian nhà vọng đến làm hắn tỉnh lại, người ra không ai khác là Thanh Tử Dương, trên vai cô ta còn có một con chim nhỏ.

Thấy hắn rời đi ánh mắt, nữ tử nọ không biểu cảm gì nhìn lại Thanh Tử Dương. Nàng ta tiến ra bên cạnh nữ tử rồi hướng tới hắn nói:

“Ta sẽ đi một đoạn thời gian, từ sau ngươi không cần phải tới đây nữa đâu. Tâm muội, đi thôi.”

Lời nói xong Thanh Tử Dương lấy ra một cái thuyền gỗ rồi rời đi, mấy kẻ bên cạnh cũng theo đó rời đi. Duy chỉ có nữ tử kia còn nhìn thoáng qua hắn sau cùng mới phi kiếm đuổi theo.

“Nàng ta… hình như tên gọi là Nguyễn Thanh Tâm?.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.