Hàn Phong lúc này đã quay trở về môn phái, trận chiến vừa qua để cho hắn thu hoạch không ít. Nhưng thứ đọng lại trong hắn nhiều nhất, lại là giấc mơ ẩn giấu kia.
Cũng là trừ gian diệt ác, chỉ là khác lối chung đường, cách làm khác nhau. Rõ ràng quá trình khác nhau sẽ mang tới những cảm xúc khác biệt, cảm ngộ nhân sinh cũng sẽ khác đi.
Tất nhiên không vì một giấc mơ, Hàn Phong sẽ thay đổi cách làm người của chính mình. Với hắn mà nói, đường đường chính chính chiến đấu vẫn hơn là dùng thủ đoạn.
Giống như việc giết một tên đại ác, sau đó dùng tài sản của hắn phân phát cho người nghèo. Cùng với việc cướp của nhà giàu chia cho người nghèo, hai việc này đều là giúp đỡ người khốn khó.
Nhưng Hàn Phong sẽ không chọn cái thứ hai, dù có ý tốt thì cướp vẫn là cướp.
Người giàu chưa chắc đã xấu, còn tên đại ác thì chắc chắn đáng chết, sự thật sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ có con người làm nó méo mó đi mà thôi.
Hàn Phong gạt đi suy nghĩ mông lung, bởi vì trước mặt hắn, lão đạo Thanh Khư đang há miệng nhìn tới.
“Con làm sao thế này? Nhanh đứng yên cho ta xem….”
Thanh Khư lão đạo nhìn thấy tên đệ tử bảo bối quấn băng chằng chịt trên người, lão vội vàng chạy tới xem xét. Hồi lâu sau lão mới thở ra một hơi, chỉ gãy vài cái xương mà thôi, không có đáng ngại.
Nhưng mà nghĩ tới việc Hàn Phong từ chối, không để vài vị hộ pháp cùng đi, ông ta buông lời trách phạt:
“Hừ…. Ngay từ đầu ta đã nói, vậy mà các người không nghe. Cứ cố làm theo ý mình, các ngươi có biết tính nghiêm trọng của việc này hay chăng? Đừng quên, tháng sau bắt đầu diễn ra đại hội Anh Tài Tru Thiên Môn ta.”
Hàn Phong và Thanh Y đứng chôn chân tại chỗ, nghe ông ta trách mắng tận hai giờ sau mới nguôi ngoai. Thấy có vẻ xuôi xuôi, Thanh Y mỉm cười tiến đến đỡ lấy ông ta rồi thưa:
“Ông nội, chẳng phải chúng con vẫn còn nguyên vẹn quay về hay sao? Đây là một trải nghiệm tốt!.”
Hàn Phong cũng đến phụ theo lời, lấy lòng sư tôn:
“Sư tôn, con đã học hỏi được rất nhiều điều từ chuyến đi này. Người thường hay nói, thân là tu giả, chiến đấu bị thương cũng có cái tốt hay sao…”
Lão đâu có biết, chủ ý không mang nhiều người theo là của Thanh Tử Dương, con gái lão dặn hắn thế.
Hàn Phong thấy lão không nói thì liền tươi cười, hắn mở lời nói ra một tin vui:
“Sư tôn, có một chuyện tốt muốn báo cho người….”
“Hừ… Là chuyện gì?.”
“Thưa sư tôn, ở tại nơi đó Thanh tỷ đã vô tình tìm thấy một cái Khởi Sinh Mộc Thể…..”
“Là thật?.”
Thanh Khư lão đạo vốn còn đang hậm hực, nghe được lời này hai mắt toả sáng, lại thấy Thanh Y gật đầu xác nhận. Lão ta mừng rỡ vô cùng, không khỏi cuống quýt một chút….
“Mau… mau kể lại sự tình cho ta nghe…”
Bỏ chuyện Hàn Phong bị thương sang một bên, ông ta liền hướng tới Thanh Y mà hỏi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Thanh Khư lão đạo cũng vì đứa cháu này mà lao tâm khổ tứ bao lâu nay, cuối cùng cũng sắp được như ý nguyện.
Cả nhà ba người cứ thế cùng nhau hàn huyên tới tận nửa đêm, quên cả trời đất. Sang đến sáng hôm sau, Hàn Phong sau khi bàn giao một vài sự tình. Hắn liền phi kiếm bay đến một đỉnh núi, nơi ở hiện tại của Thanh Tử Dương.
Nhìn thấy hắn đến cùng với khuôn mặt vui vẻ, Thanh Tử Dương đã đoán ra được kết quả. Chỉ là thấy hắn băng bó khắp người, nàng ta cũng hơi có chút cảm thán.
“Uống trà đi!.”
Thanh Tử Dương chậm rãi ngồi xuống bàn đá, nàng rót cho Hàn Phong một ly, sau đó lại tự rót cho mình.
“Thứ mà Thanh Thanh tỷ cần, ta đã mang đến!.”
Hàn Phong đưa ra một chiếc túi nhỏ, bên trong là một hộp gỗ đựng khối băng tinh ngàn năm, cùng với một quyển sách. Nhìn thấy ánh mắt hắn ngập ngừng cùng thái độ, Thanh Tử Dương mỉm cười hỏi:
“Hàn đệ có gì cần hỏi ở ta, cứ hỏi đừng ngại!.”
Hàn Phong thấy thế, lưỡng lự một chút rốt cục cũng mở lời:
“Thanh Thanh tỷ cần hai thứ này làm gì? Còn nữa, sao người biết Thanh Y tỷ sẽ đưa cuốn tâm pháp kia cho ta….”
Đây là hai trong số những nghi vấn lớn mà hắn khó hiểu, Thanh Tử Dương là người phàm. Nàng ta không thể trực tiếp động vào khối băng, càng không thể sử dụng cuốn tâm pháp kia.
Còn nữa, chủ ý để hắn đi cùng Thanh Y cũng là do nàng ta nhờ vả. Không chỉ có thế, trước lúc đi Thanh Tử Dương còn nói Thanh Y có thể truyền cho hắn một bộ tâm pháp.
Nàng ta còn nói, đang cần băng tinh ngàn năm, nàng muốn hắn cầm cả hai thứ này về. Mặc dù chỉ thấy Thanh Tử Dương hời hợt nói, có cũng được không có cũng chẳng sao.
Hàn Phong khi đó gật đầu đáp ứng, hắn cũng không nghĩ là lại y hệt như những gì nàng ta nói. Đây đối với hắn mà nói, đúng là người mù đi trong đêm.
Trước câu hỏi của Hàn Phong, Thanh Tử Dương đã biết rồi, nàng mỉm cười đáp:
“Thanh Y có cuốn tâm pháp này ta đã biết từ lâu, còn về hai thứ … Ừm… ta có một người bạn lại đang cần hai thứ này. Thật sự đã làm đệ vất vả rồi!.”
Thấy nàng ta đứng dậy nhún mình cảm tạ, Hàn Phong vội vàng đỡ lấy, hắn ha hả cười:
“Không có gì, nếu ta đã nhận lời giúp tỷ, vậy thì đừng nói tới ơn nghĩa….”
Hai người hàn huyên thêm vài câu, sau đó Hàn Phong vui vẻ rời đi. Thanh Tử Dương nhìn theo bóng lưng hắn rời xa, nàng không chút biểu lộ cảm xúc.
Nàng nửa tránh nửa né câu hỏi của hắn, hiện còn chưa đến lúc cho Hàn Phong biết chuyện. Mà hai vật, này tất nhiên đều là chuẩn bị cho Hàn Tông, hắn cần phải mạnh hơn nữa.
Việc Thanh Y đưa tâm pháp cho Hàn Phong, cái này không phải nàng nhìn thấy từ trước, mà là nàng đã trù tính sẵn rồi.
Cái này chẳng có gì khó, Thanh Tử Dương đã cố ý để cho hai người rơi vào nguy hiểm, cốt là cho Toái Thánh Tà Vân ông ta nhìn thấy.
Một khi nhìn thấy nguy hiểm, ông ta hiển nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết. Trong tình thế không thể lộ mặt, ông ta chỉ có thể âm thầm để Thanh Y trợ giúp Hàn Phong.
Cũng từ đây nàng có được bộ tâm pháp này, chỉ là đây cũng không phải tất cả. Nàng làm vậy là vì một mục đích khác phía sau.
Hàn Phong và Hàn Tông mặc dù chưa từng gặp nhau, nhưng là cùng một mẹ đẻ ra. Hai người có hai số mệnh khác nhau, lại là thiên địch. Không sớm thì muộn, tới khi gặp nhau kiểu gì cũng sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Muốn phá giải đi mối nghiệt duyên này, vẫn là nằm ở chính tại hai người. Thanh Tử Dương là muốn ràng buộc, muốn tạo lên mối nhân quả cho cả hai.
Người này giúp người kia và ngược lại, khiến cho hai người phải mang nợ ân tình lẫn nhau. Nhân quả là thứ khó trả, bọn họ dù sao cũng lại là anh em, mối duyên nợ này sẽ càng thêm rối rắm. Từ đó, Thanh Tử Dương có thể phá đi mối thù truyền kiếp ấy, để hai kẻ không thể sinh tử chiến được nữa.
Đây cũng là cách thức khi trước nàng trù tính cho cha nàng, Thanh Khư đạo nhân tới cứu Hàn Tông một mạng. Ông ta là một trong những tác nhân đưa đẩy hắn tới con đường ngày nay, cũng là kẻ cứu hắn một mạng.
Cùng với sự trợ giúp của nàng với hắn, có hai thứ ràng buộc này, Hàn Tông muốn báo thù cũng khó. Thanh Tử Dương tin tưởng Hàn Tông vẫn còn nhân tính, hắn nhất định là chưa tới mức trời muốn tru, đất muốn diệt.
Lại nói về Hàn Tông, lúc này đang khoanh chân ngồi tại động phủ.
Hắn vừa ho một trận tới tái mặt, đây là hậu quả di chứng của chuyến đi vừa rồi. Hàn Tông đã tìm khắp các y dược nơi này, chỉ là thuốc đặc trị tận gốc lại rất khó điều chế, xem ra còn phải mất thêm một thời gian nữa.
Nhưng dù không có trận ho này, mặt hắn vẫn tái như thường, ấy là bởi hắn đã bị trúng độc mất rồi.
Mai Độc Phấn có nguồn gốc từ Tây Vực, một khi tiếp xúc với không khí sẽ trở lên vô hình vô sắc. Kẻ trúng phải độc này, toàn thân nổi mụn phấn, hai ngày sau sẽ phình to, nổ tung mà chết.
Hàn Tông bởi vì nóng lòng muốn thấy thành quả, không biết đã trúng phải từ lúc nào. Đã là người thì tất có sai lầm, cho dù có cẩn thận đến đâu đi chăng nữa.
Hắn muốn tìm giải pháp trị độc, nhưng mà rất khó. Muốn giải độc này phải có băng tinh ngàn năm, sử dụng để giải trừ độc dược. Hàn Tông có cảnh giới Ngưng Khí trung kỳ, với tình hình này, cơ thể hắn có thể chịu đựng được không tới ba ngày nữa.
Trong ba ngày tới hắn không tìm ra băng tinh, có lẽ chỉ còn cách báo lên Chấp Sự Đường. Mặc dù sẽ bị điều tra, cùng với trách phạt toàn diện, nhưng vẫn hơn là mất mạng.
Tất nhiên, vẫn còn một cách nữa, có lẽ cái giá phải trả sẽ rẻ hơn một chút…
“Khả Vân Khuynh chỉ đưa độc, không đưa giải dược cho ta, chẳng lẽ nàng ta đã tính tới cố sự này. Từ từ đã... Có khi nào đây là chủ ý của Kiếm Nhất Tâm….”
Hàn Tông trầm tư suy tính, hắn sử dụng độc dược rất cẩn thận, vậy mà vẫn dính. Hơn nữa, dựa theo ghi chép về Mai Độc Phấn mà nói, độc tố có hơi nhẹ rồi. Chẳng lẽ…
Nếu như Hàn Tông suy đoán đúng, hắn là bị Khả Vân Khuynh hạ độc, ngay lúc mà nàng ta đưa độc dược cho hắn. Quả thật nếu đúng như vậy, Hàn Tông nghĩ bản thân vẫn là còn quá non rồi.
Nhưng hắn cũng nghi hoặc một điểm, ông ta làm vậy có lợi gì. Chẳng lẽ ông ta không nghĩ tới chuyện, hắn không tới tìm ông ta, mà báo lên chấp sự đường.
Hình Đường điều tra xuống, như vậy chả mấy chốc tất cả sẽ biết độc dược này, hắn từ đâu mà có. Đối với ông ta, tai tiếng này quá lớn, còn lớn hơn cả việc ông ta không thu nhận hắn.
Ông ta có thể không sợ, nhưng đâu cần phải mạo hiểm cùng rắc rối như vậy. Với khả năng của ông ta, muốn hại hắn nào thiếu gì cách. Hàn Tông rất nhanh bỏ qua ông ta, hắn quay lại giả thuyết ban đầu.
Không phải ông ta, vậy người đáng nghi nhất là Khả Vân Khuynh rồi. Chẳng lẽ cô ta ấm ức giùm Kiếm Nhất Tâm, muốn dạy cho hắn một bài học sao?.
….