Trên trời từng áng mây trôi về phương xa, chốc chốc lại có đàn chim chao lượn. Lúc này đã là giữa trưa, ánh dương mạnh mẽ như thiêu như đốt. Từng hàng trúc xanh ủ rũ, rì rào theo cơn gió.
Thanh Tử Dương và Thanh Y mỗi người chọn cho mình một chỗ đứng, cả hai mông lung với suy nghĩ của riêng mình.
“Cô có gì thì nói đi, ta không có nhiều thời gian!.”
Rốt cục chịu không nổi, Thanh Y lên tiếng trước. Thanh Tử Dương bấy giờ mới nhìn nàng ta, từ tốn mở lời:
“Con nghĩ thế nào về chính và tà?.”
Thanh Y nhíu mày nhìn cô ta thật sâu khó hiểu, nhưng vẫn mở miệng đáp:
“Cô tìm ta chỉ để hỏi câu ngớ ngẩn như vậy thôi à?.”
“Tâm bất tà, tà khó xâm. Tâm bất chính, chính vô lực.”
Thanh Tử Dương không trả lời câu hỏi của Thanh Y, ngược lại nàng nói thêm một câu khó hiểu. Chỉ là thật sự khó hiểu hay không, Thanh Y mơ hồ đã cảm thấy có gì bất thường ở đây. Chỉ là lại nghe thấy Thanh Tử Dương nói tiếp:
“Nghịch thiên là một con đường dẫn đến tử cục, không chỉ hại mình mà còn hại người.”
“Đủ rồi, ta không rảnh rỗi ở đây nghe cô nói luyên thuyên.”
Thanh Y trong lòng dậy sóng, nhưng ngoài mặt nàng ta hừ lạnh quay người định rời đi. Nhưng chưa đi được ba bước, đã lại quay đầu.
“Ta có biện pháp giúp cho con trở thành tu giả!.”
Thanh Y thâm trầm nhìn cô ta, đây là khát vọng cũng là tâm bệnh lớn nhất đời này của nàng. Chỉ là nàng nghe được lời này của Thanh Tử Dương, trong lòng có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn.
Thanh Y biết, nếu như mở lời cầu xin, Thanh Tử Dương chắc chắn sẽ có biện pháp. Hoặc giả với năng lực của mình, cô ta ắt sẽ nhờ được người trợ giúp.
Nàng là người biết tiến biết lui, cũng đã từng mặt dày đi cầu cô ta, mới có được chức vị này. Nhưng nàng cũng có giới hạn và bí mật của riêng mình, không muốn ai chạm đến.
Lúc mà nàng còn đang ngẩn người, Thanh Tử Dương từ trong túi lấy ra một vật, đây lại chính là viên linh thạch ngũ hành Hàn Tông cực khổ đem về.
“Nó là Khởi Sinh Mộc Thể, có thể giúp con trở thành tu giả mà không để lại di chứng. Về phần bại lộ con không cần lo, ta cũng đã sắp xếp cho con một cố sự. Chỉ cần làm theo, trên dưới Tru Thiên Môn này sẽ không có ai nghi ngờ!.”
“Cô…”
Thanh Tử Dương nhẹ nhàng đặt viên đá xuống nền đất, trước khi rời đi, nàng lại nói tiếp:
“Đây là thứ hắn cực khổ dùng tính mạng để đoạt được nó, hi vọng con hãy trân trọng. Thời gian của tất cả chúng ta đã không còn nhiều, ta không mong người một nhà đấu đá…”
Thanh Tử Dương nói ra lời này, nàng thở dài rồi quay người rời đi. Hình bóng nàng dần dần khuất sau tầm mắt, chỉ còn vang vọng đâu đây lời nói của nàng:
“Chính tà vô lường, nhân lúc chưa xa
Quay đầu là bờ, tự khắc tai qua!.”
Thanh Y hồi lâu mới thoát ra khỏi cảm xúc hỗn tạp, nàng từ tiến đến nhặt viên đá lên tay.
Viên đá có màu phỉ thúy trong suốt lấp lánh, bên trong có từng đường vân lục quang vờn quanh. Chính giữa tâm của viên đá, một cái hình hài bào thai lục ảnh chớp ẩn chớp hiện. Chỉ cầm trên tay thôi, nàng cũng cảm thấy khí tức sinh mệnh, đây là thứ cảm giác phàm nhân như nàng không thể cảm nhận.
Chỉ là đương lúc nàng đang suy nghĩ, một âm thanh trong đầu nàng nhẹ nhàng vang lên:
“Đồ nhi, thứ này là nguồn cơ từ thân thể của đám mộc tộc, vì sao cô ta lại có được nó?.”
Thanh Y đối với lời nói vang lên trong đầu lại không có ngạc nhiên, nàng từ tốn phân tích:
“Đệ tử không biết, nhưng chắc chắn là có liên quan tới sự tình Bát Linh Nguyên. Sư tôn, thứ này thật có tác dụng như lời cô ta nói chăng?.”
Thanh Y mặc dù tâm cơ không tệ, hiểu biết về tranh đấu quả thật xuất sắc càng không thể chê. Tuy nhiên nàng là thể phàm nhân, ít được tiếp xúc với điển tịch giới tu giả, hiểu biết về điểm này nàng có giới hạn.
Nghe thấy lời nàng hỏi, âm thanh trong đầu của nàng lại chậm rãi vang lên:
“Mộc hệ vốn là nguồn cơn của sinh mệnh, năng lực cao nhất có thể khởi tử hoàn sinh. Giống như con trai tích cát thành ngọc, bọn chúng cũng tích nguyên khí khởi sinh.”
“Khi mổ trai lấy ngọc, con trai tất sẽ tổn thương, lấy ra vật này, tu vi của kẻ kia cũng đại giảm. Thứ này đương nhiên có thể giúp con cải tạo lại thể chất, hình thành lên một sinh mệnh mới. Tuy không có di chứng, nhưng vạn vật vô hoàn mỹ, dùng thứ này con chỉ có thể tu được một hệ Mộc mà thôi.”
Nghe được lời này trong mắt Thanh Y lóe lên, dụ hoặc với nàng tuyệt lớn vô cùng. Nàng nhờ vô ý, tình cờ đã bái được ân sư, ông ta cũng có biện pháp giúp nàng tu hành.
Chỉ là tư chất sẽ cực kỳ thấp kém, con đường ngày sau không thể xa hơn. Nếu có biện pháp khác, chỉ sợ cũng là phải chịu di chứng.
Thật ra, không có sư tôn hay mà một màn bất ngờ của Thanh Tử Dương này, trước đó nàng cũng đã có dự tính sẵn rồi. Ý đồ để cho ông của nàng đầu nhập vào một thế lực, từ đó làm ra điều kiện giúp nàng cải biến tư chất hiệu quả.
Thanh Y không ngốc, nàng không có thực lực nhưng có người thân, đây là điềm lợi nàng có thể dùng để mưu đồ. Nàng là người biết nhìn xa, những biện pháp trị ngọn không trị gốc, nàng tất nhiên sẽ không muốn. Bằng không với thực lực của Thanh Khư, sao tới giờ nàng vẫn chịu làm phàm nhân.
“Tuy vậy con cũng không cần lo lắng, vạn vật cân bằng. Kẻ có nhiều hệ linh căn thì có sẽ nhiều thứ phải lo, từ đó tập mà không tinh. Ngược lại, với con có thể nói là quý tinh bất quý đa, bởi lẽ đây là Thuần Thân Mộc Thể. Trên cơ bản, hệ linh căn của con sẽ mạnh hơn những hệ khác rất nhiều!.”
Thanh âm này lại từ tốn phát ra, hiển nhiên lời này là của bậc bác học tinh thâm.
Trên cơ bản mà nói, nhiều hệ thì sẽ hơn một hệ, bởi vì sự biến hóa liên tục của nó. Giống như hệ sát chiêu, đây là tập hợp chưởng pháp của nhiều hệ linh căn, trong chiêu có chiêu, biến ảo khó lường.
Nhưng điểm yếu cũng như ông ta đã nói, không chỉ hỗn tạp, có càng nhiều thì càng phải lo nghĩ nhiều, tập mà không tinh, có cũng như không.
Mà đơn hệ lại khác ở chỗ quý về chất hơn là về lượng, trên cơ bản mà nói sẽ tinh thông diệu dụng hơn rất nhiều. Tất nhiên, điểm yếu chính là chiêu cũ xài lại, bởi vì chỉ tinh thông một hệ, không có biến hóa khó lường của nhiều hệ, gặp phải kẻ khắc hệ rất dễ bị bắt bài.
Bởi thế mới nói vạn vật cân bằng, không có hệ pháp nào mạnh nhất, cũng không có công pháp nào mạnh nhất, chỉ có người hơn người mà thôi.
Lúc mà Thanh Y còn đang trầm tư, ở sâu trong thức hải của nàng, một làn khói màu đen nhỏ bé liên tục xoay chuyển. Đây chính là một tàn hồn, vô cùng suy yếu.
“Thật sự là ông trời có mắt, cơ hội ta tái khởi phong vân đang ở ngay trước mặt….”
Thì ra tàn hồn vô cùng suy yếu này, lại chính là Toái Thánh Tà Vân. Ngỡ tưởng rằng ông ta đã chết trong trận chiến với Thiên Linh Âm rồi, ai mà ngờ được ông ta vẫn còn có thủ đoạn bảo mệnh.
Dẫu sao ông ta cũng từng là Thánh cảnh, cường giả đỉnh phong của thế gian này, tà pháp của ông ta vô cùng phong phú.
Hiện tại tàn hồn của ông ta chỉ tính là ngang với Luyện Khí mà thôi, do đó ông ta không thể xâm nhập đoạt xá được đám đệ tử ở đây. Cũng thật là may mắn, nơi này còn có phàm nhân, đó chính là Thanh Y.
Đoạt xá bất kể một ai, sơ xuất một chút sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ, nhất là nơi ngọa hổ tàng long này. Với tình trạng của ông ta, một tên đệ tử bình thường cũng có thể dễ dàng diệt sát.
Nhưng Thanh Y lại khác, ông ta sống vô số năm, thế sự nhìn cũng rõ ràng một chút.
Một phàm nhân sống giữa một rừng tu giả, ông ta tất nhiên hiểu được tham ý của Thanh Y, vì thế buông lời dụ dỗ. Biện pháp giúp nàng ta trở thành tu giả, ông ta hiển nhiên sẽ có, mà còn có rất nhiều.
Tất nhiên cách nào cũng có di chứng, đây là điểm ông ta còn chưa muốn để Thanh Y thử. Bởi lẽ nói theo một cách khác, ông ta đang ký sinh vào cơ thể nàng ta.
Ông ta muốn mạnh lên, Thanh Y phải cung cấp linh hồn lực cho ông ta. Biện pháp là âm thầm giết hại tu giả, thu lấy hồn phách. Nhưng Thanh Y chỉ là phàm nhân, giết sao nổi tu giả.
Muốn làm được điều này, phải nghĩ cách để nàng ta tu hành, nhưng lúc này cũng có một vấn đề. Ấy là ông ta muốn nhanh chóng tăng cao thực lực, Thanh Y bắt buộc cũng phải tăng theo, nàng ta quá yếu sẽ không giết được tu giả mạnh hơn.
Trong khi tất cả phương pháp có thể cải biến cơ thể, giúp phàm nhân trở thành tu giả trên cơ bản đều có di chứng.
Di chứng lớn nhất chính là tư chất, tư chất quá kém sẽ vô cùng bất lợi. Không những cần nhiều thời gian và tài nguyên hơn, mà con đường tiến lên cảnh giới cũng trùng điệp khó khăn hơn. Không có thế lực trợ giúp, con đường này đối với tất cả tu giả, đều là đi vào cụt.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, có thứ từ trên trời rơi xuống này, Thanh Y sẽ không phải lo lắng con đường phát triển ngày sau rồi.
Nước lên thì bèo lên, chỉ cần Thanh Y có thể nhanh chóng phát triển tới một cảnh giới nhất định. Ông ta cũng sẽ có tiền đề để phát triển, không chỉ vậy, lợi dụng được Thanh Y, ông ta có thể dần tiếp cận được với cỗ thân thể vô cùng thích hợp kia....
“Hắt xì…..”
“Phong! Huynh lại tập luyện quên cả nghỉ ngơi, khiến cho cơ thể lao lực rồi phải không?.”
“Không! Ta đoán có người đang nói xấu ta….”
Tại một sườn núi nhỏ, Hàn Phong đang tập vài chiêu Diệp Tàn Thu Phong cho Nguyễn Thanh Tâm xem, đột nhiên lại hắt xì mấy cái….
…..