Hàn Tông vì quá mệt, hắn ngủ một lèo tới tận hai ngày sau mới tỉnh dậy. Vừa tỉnh lại, hắn đã ho một trận kịch liệt, suýt thì nôn ra máu tươi.
Với linh đan mà hai vị trưởng lão khi trước cứu hắn, trên cơ bản mọi thứ đã ổn định. Những chỗ xương gãy, chỉ cần vài ngày đã có thể tháo băng được rồi. Nhưng Hàn Tông cũng biết, đây có lẽ là di chứng từ vết thương cũ để lại. Hắn liên tiếp hai lần bị thương đúng một chỗ, vết cũ chưa lành vết mới đã có.
Cho dù cơ thể tu giả rắn chắc kiên cường hơn phàm nhân rất nhiều, nhưng cũng không phải là dùng mãi không hỏng. Vết thương khỏi là một chuyện, di dứng để lại là một chuyện khác. Rất nhiều tu giả bởi vì chiến đấu liên tục, trên người đều có di dứng.
Nhẹ có thể chữa, nặng sẽ rất khó, tuy nhiên vẫn có cách. Tu giả ở đẳng cấp cao vốn không có di chứng, câu trả lời đó chính là nâng cao cảnh giới. Cảnh giới tăng cao, mọi thứ cũng sẽ được tăng phúc lên theo.
Nhưng đó là chuyện rất xa vời với Hàn Tông, lúc này hắn vẫn cần phải nghĩ cách lược bỏ di chứng.
Hắn bắt đầu khoanh chân dò xét cơ thể, mọi thứ vẫn ổn. Cảnh giới của hắn vẫn là Ngưng Khí trung kỳ, chỉ khác là tu vi không còn bằng khi trước. Bởi vì cơ thể hắn yếu đi, nhục thân yếu sẽ kéo theo nhiều thứ khác, ví như sức phòng thủ.
Muốn phát triển hơn nữa hắn cần vài thứ, công pháp và tâm pháp là thứ hắn đang thiếu. Tiếp đến là linh thạch, và ngoại vật hỗ trợ, hắn sẽ phải tiếp tục nghĩ cách kiếm nhiều hơn.
Hàn Tông lấy ra viên linh thạch ngũ hành, hắn thâm trầm nhìn nó. Linh thạch ngũ hành hệ Thổ hắn không thể dùng được, nhưng không phải là vô tác dụng. Chỉ là cầm vật trên tay, hắn có cảm giác bất an.
Nhiều người biết hắn có thứ này, hiển nhiên sẽ không ngồi yên. Với thực lực cùng chỗ dựa của hắn, một số kẻ vô danh tất nhiên không đáng chú ý. Nhưng một số kẻ có địa vị tương ứng, đây sẽ cản trở lớn cho hành động sau này của hắn.
Hàn Tông cất lại nó trong vòng tay không gian, tiếp đến là túi càn khôn của Đoạn Tuyệt. Bên trong có rất nhiều thứ đáng giá với hắn, tỉ như vài chục cân Thổ Sinh Kim Linh. Bên cạnh đó còn có một bộ công pháp Thổ Quyền Mô, cùng vài thứ lặt vặt khác.
Khi đó Đoạn Tuyệt đuổi theo bọn hắn đi vào mê cung, ông ta không nghĩ rằng sẽ táng thân nơi đó. Cho nên trong túi của ông ta cũng còn nhiều thứ đáng giá, đây mới là chân chính thu hoạch của hắn.
Viên linh thạch kia là mưu lược của gã áo xám gài cho hắn, nhưng còn túi càn khôn của Đoạn Tuyệt sao đám Pháp Đường không thu hồi?.
Đó là bởi bọn họ không biết được đây là túi càn khôn của Đoạn Tuyệt. Người duy nhất biết chỉ có Bích Ngọc, Hàn Tông còn đang tính chia cho nàng ta một ít, để nàng ta nói tốt giúp hắn một câu.
Thật ra hắn cũng không biết, người biết túi này của Đoạn Tuyệt còn có Vô Lai Giả và Phượng Lai.
Đúng lúc này một cái phù tin từ ngoài động phủ bay vào, Hàn Tông trong mắt lóe lên, hắn giơ tay bắt lấy. Tâm thần dò xét, ánh mắt hắn nổi lên dị sắc, đây là phù tin của Bích Ngọc. Nàng ta gửi tin tới, nói rằng Kiếm Nhất Tâm muốn gặp hai người.
“Ta có chỗ dựa vững chắc hay không còn phải xem lần này….”
Có rất nhiều thứ Hàn Tông không thể triển khai, bởi vì địa vị của hắn quá thấp. Một khi làm ra, hắn không có sức phản kháng, chắc chắn sẽ bị kẻ khác cướp mất.
Con đường sau này tốt hay xấu là dựa vào lúc này, tim hắn không khỏi có hơi đập nhanh một chút.
Hàn Tông thay một bộ y phục mới, sửa sang lại đầu tóc gọn gàng một chút, sau đó hắn mới phi kiếm rời đi.
Không bao lâu sau hắn phi kiếm tới một sườn núi, từ xa đã nhìn thấy Bích Ngọc đứng đó.
“Sư muội, ta đến kịp lúc chứ….”
Nhìn thấy Hàn Tông đi tới, nàng ta mỉm cười đáp:
“Cũng không lâu lắm, chỉ độ một chén trà mà thôi!.”
“Đây là phần của sư muội!.”
Hàn Tông rút ra một túi càn khôn nhỏ đưa cho nàng ta, hắn biết đưa đồ lúc này là thích hợp nhất. Hiện tại đây đã là chân núi Thiên Kiếm Phong, Kiếm Nhất Tâm nếu như triển khai thần thức hẳn sẽ biết được.
“Sư huynh…”
Hai mắt Bích Ngọc sáng lên, nàng nhìn vào bên trong túi. Chỉ thấy có vài cân Thổ Sinh Kim Linh, nhưng cái quan trọng nhất là chiếc áo bảo giáp kia.
Đây là vật nàng bị Hàn Tông gài bẫy phải mang đi bán lúc trước, sau này định bụng sẽ chuộc về. Chỉ là không hiểu nguyên nhân tại sao, cuối cùng lại tới tay Hàn Tông.
Bình thường nàng muốn lấy lại, ít nhất cũng phải mất mười nghìn viên linh thạch với hắn. Cái tên vắt cổ chày ra nước này, tuyệt sẽ không thể nào không thừa cơ ngoạm nàng một miếng thật to.
Hiện tại hắn hai tay dâng lên, nàng đâu có ngốc mà không đoán ra được. Số Thổ Sinh Kim Linh kia là phần chia chác, còn cái bảo giáp này, hiển nhiên là hắn muốn nàng nói tốt giúp đôi lời rồi.
“Sư muội hiểu là được rồi, chúng ta đi thôi!.”
Hàn Tông mỉm cười khoát tay cho qua chuyện, hắn đúng là muốn Bích Ngọc nói hộ vài lời. Hơn nữa cũng muốn cho ông ta nhìn thấy biểu hiện tốt một chút, hắn là kẻ tình nghĩa, huynh đệ đồng môn như tay chân.
Về phần cái bảo giáp, lúc này đã khác lúc xưa. Giá trị của nó không còn được hắn để vào trong mắt, hơn nữa qua thời gian vừa rồi đã hỏng nhiều chỗ. Giờ mà muốn sửa lại cũng tốn kha khá, chi bằng tiện tay trả lại cho Bích Ngọc, đổi lấy ân tình thì tốt hơn.
Chỉ là Kiếm Nhất Tâm mà biết được, hắn đã hơn hai lần có ý định muốn giết đệ tử bảo bối của mình, ông ta sẽ nghĩ gì đây.
Hai người rất nhanh đi tới đỉnh núi, càng đi khung cảnh lầu các càng hoa lệ, Hàn Tông không khỏi suýt xoa trong lòng.
Bình thường dưới chân núi là nơi dạy học, cùng với đài các bí điển liên quan. Lên cao hơn là khu động phủ của những đệ tử thu nhận như là Bích Ngọc, nơi cao nhất mới là nơi ở của phong chủ.
Bọn họ có rất nhiều không gian riêng tư, cùng với tài nguyên dồi dào. Có thể trồng trọt được nhiều thảo dược, cùng với chăn thả yêu thú, nhờ đó thu nhập đầy túi.
Lấy như Hàn Tông mà nói, hơn trăm mét quanh động phủ của hắn, liệu trồng được cái khỉ gì đây.
Đây là ưu đãi lớn mà Hàn Tông rất muốn có, có được không gian riêng, hắn sẽ có cơ sở phát triển nhiều hơn.
“Là Ngọc sư muội có phải không?.”
Hai người vừa bước vào đại điện, một giọng nói vang lên. Từ trong đi ra, một nam tử tuổi ngoài đôi mươi, dáng cao hơi gầy. Trang phục đẹp mắt, khí khái ngút trời, kẻ này luôn ngẩng cao đầu, hiển nhiên cũng thuộc loại hơn người.
“Bái kiến Tần sư huynh!.”
Bích Ngọc vui vẻ chào hỏi, đây là sư huynh khóa trước sư tôn nàng mới thu.
“Ồ…. Đây chắc là người mà sư tôn đang muốn gặp, bạn đồng hành khi trước của sư muội?.”
Gã ta liếc qua Hàn Tông một cái, nhìn bộ dáng hứng thú hỏi một câu. Hàn Tông liền chắp tay chào lại:
“Gặp qua sư huynh, sư đệ vinh hạnh…”
“Được rồi! Vào đi, đừng để sư tôn chờ lâu!.”
Gã ta dửng dưng nói với Bích Ngọc, sau đó lướt qua người bọn hắn, dần dần mất dạng. Hàn Tông cũng không để ý thái độ gã, kẻ có tài thường sẽ kiêu ngạo như vậy. Chỉ có Bích Ngọc là nhíu mày, dường như không vui trước thái độ đó của gã.
“Còn không vào đi!.”
Đúng lúc này một thanh âm thầm thấp từ đâu đó vang lên, như thể có người vừa ở ngay bên cạnh cất lời vậy. Bích Ngọc nghe được lời không khỏi vội vàng cúi người, sau đó ra hiệu cho Hàn Tông nhanh chóng đi vào.
Hàn Tông cúi đầu theo sau, chủ nhân của âm thanh này, hắn không khó đoán ra. Hai người chậm rãi bước vào, chỉ thấy đây là một căn điện vô cùng lớn, bài trí xa hoa.
Không chỉ có vậy, bầu không khí ở đây mang tới cho hắn áp lực rất lớn, tất cả uy áp đấy đều từ trên kia phát ra.
Phía trên đài cao, một lão giả tuổi ngoài sáu mươi khoanh chân ngồi trên nệm vải, nhắm mắt dưỡng thần. Ông ta râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu. Trang phục trắng đen hai màu, sau lưng in hình một thanh kiếm lớn.
“Bái kiến sư tôn!.”
“Bái kiến phong chủ!.”
Bích Ngọc quỳ xuống làm lễ, Hàn Tông thấy vậy nhanh chóng cúi người thi lễ theo, trên trán lấm tấm mồ hôi.
“Được rồi, miễn đi!.”
Lúc này ông ta từ từ mở mắt, người đầu ông ta nhìn đến lại chính là Hàn Tông. Hắn giật mình lùi lại hai bước, không phải là sợ hãi, mà bởi trong mắt ông ta tràn ngập kiếm thức.
Ông ta là phong chủ Kiếm phong, chủ tu kiếm đạo, ông ta giống như một thanh kiếm di động, nhân kiếm hợp nhất. Hàn Tông cảnh giới thấp kém, lại vô ý đối mắt với ông ta. Nếu không phải ông ta tận lực thu hồi kiếm thức, thần hồn não hải của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng rồi.
Lúc mà Hàn Tông còn đang đau tới choáng váng đầu óc, thì tại khu rừng trúc, Thanh Y sau khi nghe xong sự tình liền rơi vào trầm ngâm.
“Đại nhân, người đoán rằng ông ta liệu có thu nhận hắn hay chăng….”
Phía dưới gã áo đen cung kính đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị nhìn lên. Chỉ thấy Thanh Y lắc đầu nói:
“Hai người phát hiện ra mỏ linh thạch ngũ hành, thêm vào còn phá được vụ án, giúp cho Bát Linh Nguyên tránh khỏi tai kiếp. Nhận hay không nhận, ta cũng đang rất hứng thú muốn biết!.”
Từ tin tức của ông nội, những việc mà Thanh Y biết chỉ có như vậy, nhưng nàng không khó để nhận ra, hắn đã lập công lớn. Lúc này trăm phương nhìn vào, Kiếm Nhất Tâm phải đưa ra quyết định của bản thân.
Ông ta từ chối thu nhận, tức là cho thấy được ông ta đủ quyết đoán. Đám cao tầng phe phái sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngược lại sẽ có một đám lớn người buông lời chỉ trích ông ta bất công.
Còn nếu ông ta thu nhận, cũng tức là ông ta đã vào tầm ngắm, một số kẻ sẽ kiêng kị ông ta, từ đó lợi ích đại giảm.
Thế giới tranh đấu là vậy, không một ai thích nghĩ vấn đề đơn giản đi. Mọi thứ luôn luôn được làm phức tạp hóa lên, nhất là những kẻ có tật giật mình.
Điều này cũng không có gì ngạc nhiên, những thay đổi nhỏ nhiều khi sẽ ảnh hưởng cực lớn tới thế cục hiện tại.
Giống như trò chơi domino vậy, những miếng gỗ nhỏ bé cũng có thể làm sụp đổ cả một ngôi nhà lớn.
Đúng lúc này một tên đệ tử đi tới, hai người nhìn lại, chỉ thấy kẻ này đứng ở cửa chắp tay thưa:
“Hộ Hình Đường đại nhân, Thanh tiểu thư ở bên ngoài muốn gặp người!.”
….