Nhân Thường

Chương 204: Chương 204: Trộm long tráo phụng




Sau khi nghe kể lại sự tình, để cho hắn rời khỏi, gã nam tử đứng đó rơi vào trầm tư.

Không lâu sau một người khác bước vào, gã ta tuổi ngoài ba mươi, cơ thể cồng kềnh thô ráp.

“Pháp Đường đại nhân, đây thứ hắn giấu rất kỹ trên người, có thể là thứ đại nhân muốn xem. Ngoài ra đệ tử đã xem qua những thứ khác, không mấy giá trị, tất cả đều ở đây!.”

Gã ta cung kính dùng hai tay dâng lên ba vật, thứ nhất là một túi càn khôn cũ kỹ. Vật thứ hai là chiếc vòng tay không gian, và vật cuối cùng trên tay gã là một viên đá. Viên đá màu nâu trong suốt, bên trong có từng dải huyết quang lưu chuyển, sống động cực kì.

Gã nam tử áo xám nhíu mày, y trực tiếp bỏ qua hai cái túi mà cầm lấy viên đá, y giơ lên xem xét một hồi, trong mắt lóe sáng. Thứ này là…

“Pháp Đường đại nhân, đây là thứ gì? Nó không có giá trị hay sao….”

“Đây là linh thạch ngũ hành hệ Thổ!.”

Nam tử áo xám lạnh nhạt nói ra, trong lòng thăng trầm....

Y thuộc hàng lớp cận cao tầng, trước đó đã nghe nói sự tình ở Bát Linh Nguyên truyền về. Tất nhiên tin tức y biết cũng chỉ là phong thanh lặt vặt, nghe nói nơi đó đột nhiên xảy ra sạt lở diện rộng.

Bởi vì một tên thành chủ làm phản, mưu đồ phá hoại rối loạn, nhằm hạ đi thanh danh môn phái.

Khi nãy nghe hắn kể lại vài thứ, y mới biết thêm nhiều chuyện. Nhưng y không biết, nơi đó có mỏ linh thạch, mà lúc này trong túi của hắn lại phát hiện ra thứ này.

Ánh mắt lóe sáng, đúng là nó rồi. Giá trị của một viên linh thạch loại này khiến cho khối kẻ Vương cảnh phải đỏ mắt mà thèm, chứ đừng nói là một tên Ngưng Khí quèn.

Có lẽ hắn vô tình lấy được thứ này rồi sinh lòng tham muốn giữ làm của riêng, bởi thế thái độ và hành vi của hắn đã khiến cho Phượng phong chủ nghi ngờ chăng?.

Y ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi đưa ra nhận định. Thì ra y chính là nhận được tin tức từ chỗ Phượng Lai, cấp tốc cho người tới tìm hắn đưa về đây. Nhưng mà, y khựng lại giây lát, bởi giá trị thứ này đâu đến mức Phượng phong chủ phải dùng phù tin truyền lệnh cho y gấp gáp như vậy?

Mặc dù với hắn có thể nói đây là gia tài bạc tỉ, nảy sinh lòng tham. Còn với y mà nói, chưa đến mức vì thứ này phải giết người cướp của, càng đừng nói là Phượng Lai.

“Có lẽ… Phượng phong chủ đã quá đa tâm rồi…”

Y thì thào một câu, thái độ lạnh nhạt mất dần hứng thú.

Gã cao to ngược lại nghe được lời trước đó biết được danh tính đồ vật, hai mắt liền tỏa sáng, không khỏi nhìn viên đá trên tay thật kỹ. Gã ở đây mấy chục năm, linh thạch ngũ hành mặc dù đã nghe danh nhưng chưa từng thấy.

Đang có cảm xúc mãnh liệt muốn cất đồ vào túi mình, gã cao to nghe thấy y mở lời:

“Đây là củ khoai nóng, với thực lực của ngươi đừng nên mơ tưởng thì hơn!.”

Nói rồi y tháo lệnh bài tổng quản trên thắt lưng đưa trả cho gã, sau đó không chút do dự cầm viên đá rời đi.

Gã cao to đeo lại lệnh bài, ánh mắt vẫn hau háu nhìn về viên đá. Chỉ là nghe được lời sau cùng của y, gã không khỏi thở dài.

Hàn Tông vẫn đang ngồi chờ trong một gian phòng khác, chưa được thả về. Hắn ngồi suy nghĩ lại những chuyện phát sinh khi nãy.

Hàn Tông cũng không ngờ rằng, bọn họ không chỉ tra hỏi nhiều thứ, lại còn lục soát cả người hắn. Hàn Tông thân cá trong chậu, tất nhiên phải phối hợp cho bọn họ xét người.

Thật ra, đó cũng là hắn cố ý.

Hắn thầm than may mắn, nếu như không gặp Thanh Tử Dương trước, hiện món đồ đó đã rơi vào tay đám Pháp Đường rồi.

Trong sự tình hắn kể cho gã nam tử áo xám, không hề nói tới tin tức mỏ linh thạch ngũ hành.

Mặc dù đây không phải tin tức gì tuyệt mật cả, trước sau gì cũng sẽ có nhiều người biết. Nhưng hắn vẫn cố ý giấu, bởi vì hắn muốn y tin rằng, đây là thứ có giá trị nhất với hắn, và hắn đang cật lực giấu diếm.

Điều này là bởi khi nãy Thanh Tử Dương cầm đi vật kia, sau đó đã đưa lại cho hắn một viên linh thạch ngũ hành này.

Cô ta đưa cho hắn là muốn ám chỉ, để hắn phối hợp diễn một vở tuồng, cũng là biện pháp giúp hắn tránh đi hiềm nghi.

Hàn Tông khi đó bất ngờ, bởi hắn cũng đang nghĩ tới một mẹo, lấy gà thay vịt trộm long tráo phụng giống như cô ta.

Bọn chúng khám xét ra viên linh thạch này, hẳn sẽ nghĩ rằng đồ vật hắn liều mạng giấu diếm chính là nó.

Mục đích đánh lừa suy nghĩ của những kẻ khác, còn đồ vật thật sự thì Thanh Tử Dương đã mang đi, không ai hay biết. Để không bại lộ, hắn phải làm như đồ thật ở trong túi mình.

Cũng thật có Thanh Tử Dương đến kịp lúc, đưa đồ kịp thời, bởi trên người hắn vốn không thứ nào giá trị để dùng mẹo này cả.

Cũng trong lúc ấy, nam tử áo xám lúc này đang đứng phía dưới cung kính nhìn lên. Người ngồi trên ghế kia không ai khác chính là Phượng Lai, bà ta nâng tay cầm lên tách trà nhấp lấy một ngụm nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn viên đá trên bàn.

“Thì ra... là nó sao….”

Bà ta nhìn y rồi nói, giọng như không hỏi mà là đang tự nói với chính mình. Y nghe như vậy, vẫn chắp tay thưa:

“Vâng, xin phong chủ kiểm chứng cho. Không chỉ vậy, trước đó đã khám xét rất kỹ, tuyệt đối không để sót điểm nào trên người hắn!.”

Y tự tin trả lời là bởi thủ hạ của mình trước nay làm việc rất cẩn trọng.

Phượng Lai trầm ngâm gật đầu, cần viên đá trên tay, quả thật bà ta biết chuyện này. Khi đó trên người hắn có cầm theo túi càn khôn của Đoạn Tuyệt, bà ta cùng Vô Lai Giả có mở ra xem qua một lần. Cũng chính vì túi ông ta không có gì, điều này khiến cho hai người sinh nghi.

Ông ta phụ trách khai thác mỏ linh thạch cho Cổ Tử, vậy mà không lén bỏ túi riêng một ít, cái này rất khó tin. Cũng vì lẽ đó, hai người nghi ngờ ông ta đã đưa cho tộc nhân của mình.

Vấn đề ở chỗ khi đó con nhóc Bích Ngọc cũng nói, ở dưới di chỉ ông ta từng đưa cho hắn một viên. Khi hai người lục soát không tìm thấy gì, còn nghĩ rằng làm rơi mất rồi.

“Chẳng lẽ… thứ con bé Bích Ngọc cầm hộ là vật này…. Hơn nữa thứ nữ nhân kia muốn lấy…. cũng là vật này? Ta... đã quá nhạy cảm rồi sao...”

Phượng Lai không khỏi suy nghĩ trong lòng, nhưng mà đâu đó trong thâm tâm, bà ta vẫn khó mà tin được. Bà ta có cảm giác thiếu đi thông tin gì đó, khó mà lý giải. Chỉ là viên đá trên tay bà đang rõ mồn một, nó tuyệt không có gì bất thường.

Bà ta cũng biết, dựa theo bình thường mà nghĩ, đám đệ tử cấp thấp bọn hắn thấy thứ này thì cũng như nhau thôi. Tất cả sẽ sinh ra lòng tham, bất chấp liều mạng mà tranh đoạt và giấu diếm.

“Là do ta đa nghi, hãy đi làm chuyện của ngươi đi!.”

Phượng Lai nhìn gã nam tử phân phó một câu, sau đó thân ảnh tiêu tán, viên đá bay trở lại tay của gã nam tử.

Y cúi đầu vâng mệnh từ từ rời đi, tuy là không rõ Phượng phong chủ cần tìm thứ gì, hoặc sinh nghi điều gì. Y cũng cảm giác được, chuyện này có gì đó mờ ám, chẳng lẽ ở Bát Linh Nguyên đã phát sinh chuyện gì đó rất lớn?.

Y nhìn đến viên đá trên tay, chợt lóe lên một nghi hoặc. Viên đá này nếu không có vấn đề, có khi nào… vấn đề nằm trên người hắn?.

Y cầm viên đá trên tay thầm nghĩ, Phượng phong chủ đưa lại cho y, không lẽ là cũng có ý này…

Lại nói thật ra Phượng Lai cũng không biết, trước khi đưa Hàn Tông tới Pháp Đường, hắn đã gặp qua Thanh Tử Dương.

Nếu bà ta biết được thông tin này, hiển nhiên sẽ có kết luận khác. Cũng khó trách nam tử áo xám, bởi y hiện còn chưa biết, Bát Linh Nguyên có mỏ linh thạch ngũ hành. Tuy y trước sau gì cũng biết, nhưng đó là chuyện của sau này.

Thêm vào trước đó Hàn Tông có gặp Thanh Tử Dương, thủ hạ của y cũng không báo cáo lên, mà vấn đề này không khó giải thích.

Kiếp địa cầu có một chuyện rất thú vị thế này, người thứ nhất đổ một cân bột vào túi của người thứ hai. Tiếp theo, người thứ hai lại đổ cân bột đó vào túi của người thứ ba, liên tục như vậy. Tới người thứ một trăm, liệu rằng lúc này trong túi của gã ta có còn đủ một cân bột nữa hay không?

Câu trả lời chắc chắn là không rồi, cho dù ở tình huống nào thì bột cũng sẽ dính lại ở túi một chút, không nhiều thì ít.

Tương tự như vậy, mấy gã áp tải Hàn Tông tới Pháp Đường cũng thế, bọn họ chỉ muốn làm tròn nhiệm vụ bắt người của mình mà thôi. Khi không ai hỏi tới, cũng đâu cần nhiều lời làm gì. Thế giới tu giả tranh đấu, một lời sơ ý có thể mất mạng như chơi, tai bay vạ gió vào người, chỉ có thiệt bản thân mình.

Thời gian dần trôi, Hàn Tông lết về tới động phủ thì đã quá nửa đêm. Sau khi kể qua một vài sự tình nên nói, và giữ lại một số chuyện không nên nói, hắn đã được thả về.. Không chỉ vậy, đồ vật trên người đã được trả về nguyên vẹn, ngay cả viên linh thạch ngũ hành cũng còn trong dó.

Điều này làm hắn sinh nghi, viên linh thạch này giá trị to lớn, không lý nào đám người Pháp Đường lại không thu hồi. Với lý do tang chứng vụ án, bọn họ hoàn toàn có thể cầm đi, vậy hà cớ gì….

Hàn Tông nghĩ tới một lý do, họ không kiểm tra thấy viên đá bất thường nên muốn thả mồi bắt bóng đây mà. Xem ra bọn họ vẫn còn hoài nghi, trên người hắn có giấu thủ đoạn.

Có thêm kẻ chú ý, Hàn Tông hẳn sẽ khó khăn trong việc phát triển, hắn cần phải cẩn thận hơn. Tiếp đến là xâu chuỗi lại nhiều việc vừa qua, hắn đưa ra một kết luận:

“May mắn quá nhiều….”

Hàn Tông lẩm bẩm, mấy lần thoát chết đúng thật sự là gặp phải may mắn hay sao, hắn suy nghĩ rồi lắc đầu. May mắn một lần thì có thể, liên tục may mắn thì có vấn đề rồi.

Lần này cũng vậy, Thanh Tử Dương đến quá đúng lúc, chẳng lẽ cô ta có thể suy tính được? Hàn Tông càng nghĩ, khả năng này lại càng lớn.

Dựa theo nhiều điểm khả nghi, hắn sắp xếp lại vấn đề, rồi đi đến một kết luận.

Đám Pháp Đường vừa rồi không phải tìm hắn tra hỏi vụ án, mà chính là vì đồ vật kia mà đến. Vậy thì người sau màn, chỉ có hai vị trưởng lão ấy mà thôi, hắn không khỏi nghĩ tới tình huống xấu nhất.

Hàn Tông nhớ lại vật này, nó là viên linh thạch ngũ hành Đoạn Tuyệt đưa cho. Khi đó tình huống cấp bách, hắn không có thời gian cầm tỉ mỉ xem xét. Cũng là chưa cầm ấm tay đã phải đưa cho người khác, nhưng không đưa lại có vấn đề.

Giả dụ hắn không gặp Thanh Tử Dương, thì chắc hẳn viên đá kia đã rơi vào tay đám Pháp Đường rồi, mà vấn đề cũng nằm ở đây.

Đồ vật bình thường thì không nói, nhưng mà đồ vật quan trọng thì không thể nói trước được. Nhất là những đồ vật mang giá trị cực lớn, đối với cường giả đẳng cấp cao.

Những tông môn vì không có thực lực lại mang danh cầm đồ quý, nửa đêm gặp họa diệt môn. Hắn đã nghe qua không ít trong điển tịch lưu lại, hơn nữa dù Tru Thiên Môn có là con quái vật khổng lồ, nhưng chắc chắn không phải là con quái vật duy nhất.

Nếu trong tay hắn cầm một vật như vậy, môn phái sẽ để hắn chạy tung tăng hay sao?.

Không hề, thay vào đó tội danh giấu đồ bất chính sẽ không nhẹ, thậm chí bị điều đi tới vài nơi đặc thù. Hàn Tông vẫn còn nhớ U Minh thành, nơi danh chính ngôn thuận chôn xác những kẻ thất bại.

Cho nên có thể nói, gặp Thanh Tử Dương ngay lúc đó đúng là may mắn, nhưng hắn nghi ngờ ở chỗ, dạo này may mắn quá nhiều.

“Nếu như tất cả chuyện này là do Thanh Tử Dương đứng sau, nàng ta…. quá nguy hiểm rồi!.”

Một mặt khác hắn cũng thắc mắc cực kì, nàng ta cần vật đó để làm gì?.

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.