Trong phòng ngủ, hai đứa một lớn một nhỏ chẳng hề trả lời gã. Đứa lớn thì buồn bực nhồi quần áo vào vali, đứa nhỏ thì đùng đùng nổi giận nhảy vào trong vali, lôi hết quần áo ném lung tung ra ngoài.
Thành Chu bỗng đứng phắt dậy, không soạn quần áo nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Gã cao to thấy Thành Chu đi tới bèn nhìn về phía Hồng Diệp.
Hồng Diệp sắc mặt âm trầm, hung tợn ra lệnh, “Đóng cửa.”
Gã cao to vươn người bắt lấy nắm đấm cửa, đóng ập cửa lại.
Thành Chu còn thiếu một bước nữa mới giành được cửa. Hắn tức giận ghì chặt nắm đấm cửa, vặn vài cái, nhưng cửa phòng tựa như bị khóa lại từ bên ngoài, không cánh nào mở ra được.
“Tư Đồ, mở cửa!” Thành Chu phẫn nộ đấm lên cửa.
“… Ba ba.”
Một thân thể nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên ôm lấy bắp đùi hắn từ phía sau.
“Ba ba, ba không muốn con sao?” Nhóc con sụt sùi.
Thành Chu tự nhủ với mình rằng con gấu con kia hết chín mươi phần trăm là đang giả đò, thế nhưng lựcđập cửa lại nhẹ đi hẳn.
“Ba ba, con yêu ba mà, ba không yêu con sao?” Tiếng thút thít của nhóc con lớn dần.
Thành Chu há hốc, dán trán lên trên ván cửa.
“Ba ba, con chỉ tưởng tượng như mình một người lớn sống chung với ba mà thôi, không phải con xem thường ba đâu. Mấy đứa nhóc ngốc nghếch trong trường không có tiếng nói chung với con, con nói cái gì bọn chúng cũng chẳng hiểu.”
Thành Chu giật giật khóe miệng, nghĩ ngay đến tính cách Hồng Diệp. Nhóc con rất hiếm khi kể với hắn chuyện trường học. Mỗi lần hắn hỏi thì nó chỉ trả lời mọi thứ đều bình thường. Có khi nào nhóc con cũng không hề vui vẻ khi ở trường không?
Giống như trong quyển tâm lý tuổi nhi đồng hắn vừa xem qua hôm trước, những đứa trẻ không hoà nhập với các bạn cùng lứa đều có những hành động, ngôn từ và cử chỉ khá cực đoan.
Có lẽ Hồng Diệp nói chuyện với hắn như vậy cũng chỉ là một cách để chứng tỏ mình rất thông minh chăng?
“Ba ba, con buồn quá. Ba thật sự không quan tâm đến con sao? Hu hu hu…” Hồng Diệp buông hắn ra, nhẹ giọng khóc nức nở.
Thành Chu không khỏi xoay người, liền nhìn thấy bé cưng đang đưa tay dụi mắt chạy đến tủ quần áo.
“Ba ba, ba không cần đi, đây là nhà của ba mà. Ba không muốn con nữa thì con đi vậy… Hu hu hu… con đi tìm mẹ đây…”
“Mẹ con mất rồi mà.” Thành Chu bắt đầu đau lòng.
Hồng Diệp đang lôi ra bộ quần áo tí hon chợt sững sờ… Đù, suýt nữa quên mất… thế là bèn dứt khoát nói luôn: “Vâng, con lên thiên đàng tìm mẹ… Hu hu hu!”
Hồng Diệp kéo ra hai bộ đồ, lại đi tìm cặp sách của mình rồi nhét quần áo vào cặp, vừa nhét vừa thút thít cất giọng hát:
“Trên đời chỉ có cha là tốt nhất… Con không cha như nhà không nóc… Hu hu… Rời khỏi vòng tay cha… Hạnh phúc biết tìm ở phương nào… Oa oa oa!”
Sụp đổ!
Nước mắt Thành Chu bắn vèo ra khỏi hốc mắt. Anh nhà sải một bước dài tiến lên ôm chầm lấy con, “Hồng Diệp! Là ba ba không tốt! Ba ba sẽ không bao giờ rời xa con đâu hu hu hu hu!”
Thành Chu cuối cùng cũng bị nước mắt đánh gục ngay trước mặt con, thất bại thảm hại.
Hai cha con ôm đầu khóc rống.
Cơ mà Hồng Diệp khóc không ra nước mắt, chỉ có thể vụng trộm lấy ngón tay dính nước miếng rồi chấm chấm lên mặt.
Còn Thành Chu, một tên đàn ông to xác, thì ôm con khóc bù lu bù loa đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.
Hồng Diệp cố gắng nhẫn nhịn. Nó tự nhủ trăm nghìn lần với bản thân rằng: đây là lương thực dự trữ tốt nhất mà nó có thể tìm được, nếu để cho hắn chạy đi rồi bị kẻ khác ăn hết thì nó sẽ lỗ lớn! Vì món ngon, ta nhẫn!
“Ba ba…” Hồng Diệp giãy dụa.
Thành Chu càng ôm nó chặt hơn, “Hồng Diệp, con ơi, ba xin lỗi con nhé… Ba ba là người lớn, căn bản không nên đối xử với con như vậy mới phải… Ba ba sai rồi.”
“Vậy ba đưa tiền vàng lại cho con được không?”
“…”
Khi chữ ‘được’ đã tạo hình trên miệng Thành Chu và sắp được phát ra thì…
“Ba ba, điện thoại di động của ba reo lên kìa.”
Thành Chu ngậm miệng, chùi chùi nước mắt rồi lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn thông tin người gọi, vội vàng ấn nút nghe.
“Trần Nhan?”
“Thành Chu! Cứu em với!” Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu gấp gáp bị tận lực đè thấp xuống của Trần Nhan.
“Ơ? Trần Nhan?! Em làm sao vậy? Nói rõ ra xem! Em đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Đến Núi Cửu Hoa! Mau!”
“Núi Cửu Hoa?” Thành Chu vô thức lặp lại.
“Em tìm được bạn học rồi. Cô ấy bị… Á á á!” Một tiếng thét vang lên sau cùng, điện thoại bỗng cắt liên lạc.
“A lô? Trần Nhan?”
Thành Chu vội gọi lại, nhưng một hồi lâu vẫn không có người bắt máy, cho đến khi điện thoại tự động gọi nữa thì tiếng nhắc nhở người sử dụng đã tắt máy vang lên.
Thành Chu ngồi trên giường, lâm vào trạng thái trì độn. Cú điện thoại này đến quá đột ngột, hắn vẫn chưa điều chỉnh được tâm tình.
Hồng Diệp đứng giữa hai chân hắn, đưa tay chọc chọc mặt hắn… Hụt mất chữ ‘được’ suýt thốt ra vừa nãy rồi, tiếc quá.
Thành Chu hoàn hồn, sờ sờ mặt, xấu hổ đứng dậy đi đến đầu giường, rút mấy tờ khăn giấy ra lau lau mặt rồi hỉ mũi cái rột.
Đến khi cảm xúc lắng xuống, nhìn đống quần áo bị ném bừa bãi khắp phòng, lại nhìn điện thoại trong tay, hắn chậm rãi bưng kín mặt mình.
Ban nãy hắn nhất định đã bị ma nhập rồi, như không lại làm trò với một đứa trẻ. Thật nực cười… mà cũng thật đáng buồn.
Tệ nhất chính là, bây giờ hắn phải nai lưng ra để dọn dẹp phòng ngủ! Hắn là hắn ghét gấp quần áo nhất trên đời đó!
“Thành Chu? Anh già? Này!”
Thành Chu ngẩng đầu, “Mới nãy nhóc mày còn khóc gọi ‘ba ba’ mà.”
“Anh chưa từng nghe qua ‘trước khác nay khác’ sao? Vừa rồi là Trần Nhan gọi cho anh đó hả? Chị ấy ở núi Cửu Hoa sao? Chị ấy muốn anh đến cứu à?”
Thành Chu đứng phắt dậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, “Tôi có thể đi vào không?”
Thành Chu kéo cửa ra đi ra ngoài, không thể để cho ai thấy cảnh tượng bên trong phòng ngủ được.
Hồng Diệp vừa chạy ra phòng ngủ liền phóng đến nhà bếp tìm trà sữa Hà Sinh mới học làm. Lúc nãy gào khan cả buổi, lại tiêu phí quá chừng nước miếng, nó phải bổ sung lượng nước cho cơ thể mình mới được.
Đến khi Thành Chu giải quyết vấn đề sinh lý và rửa mặt đi ra khỏi toilet, Hồng Diệp đã ngồi với Tư Đồ trên ghế sa lon, cùng chia sẻ hương vị trà sữa.
“Tôi nghe Hồng Diệp kể chuyện về Trần Nhan rồi, cậu muốn đi cứu cô ấy sao?” Tư Đồ hỏi vào trọng điểm.
Thành Chu gãi gãi trán, ngồi xuống ghế sa lon một mình, “Tôi mới gọi lại cho Trần Nhan, vẫn là tắt máy.”
Tư Đồ gật gật đầu, chợt hỏi: “Vì sao trong lúc nguy cấp như thế, Trần Nhan không gọi cảnh sát mà chỉ gọi cho cậu nhỉ?”
Thành Chu “À” một tiếng, nhìn con rồi nhìn Tư Đồ. Đúng vậy, tại sao chứ?
Ngay sau đó Tư Đồ lại nói: “Đương nhiên chúng ta có thể giả định Trần Nhan đã gặp chuyện, trong đó cô ấy có thể nghe tên của cậu qua miệng của ai đó, cảm thấy cậu thể giúp cô ấy giải quyết vấn đề nên mới gọi điện thoại cho cậu.”
Thành Chu vỗ đùi nhớ ra, “Đúng rồi, chắc là gã choai choai nhắc với Trần Nhan về tôi đấy.”
“Tên đó biết tên cậu sao?”
Thành Chu cố gắng hồi tưởng, Hồng Diệp trả lời giúp hắn, “Tên đó sống chết cứ bám lấy bọn tôi suốt cả đoạn đường, cho nên gã biết Thành Chu họ Thành. Còn Hà Sinh thì cứ luôn miệng gọi ‘anh Thành’ hoài.”
Dường như Tư Đồ rất thích món trà sữa, uống một hớp rõ to rồi nhấc ấm trà trên bàn rót thêm cho mình một cốc nữa.
“À, vậy ra vẫn còn sống tốt. Bây giờ cũng không biết gã choai choai đó nghĩ cái gì mà đang êm đẹp lại khiến hồn sống rời khỏi xác như thế.”
“Hồn sống ư? Gã choai choai đó không phải là người sao?” Thành Chu đau khổ, chẳng lẽ đêm hôm đó hắn không thấy được bao nhiêu kẻ là con người thật sự sao?
Tư Đồ nhìn hắn đầy thông cảm. Tuy thời gian sống chung với Thành Chu chưa lâu, nhưng đến giờ gã đã nắm bắt khá rõ tính tình của con người này. Đây cũng là nguyên nhân khiến gã cảm thấy thoải mái khi ở cái nhà này.
Tuy Hồng Diệp rất mạnh, nhưng kỳ lạ là thằng nhóc không hề áp bức bọn họ chút nào, thậm chí cả chuyện đơn giản nhất là lập khế ước bằng miệng mà cũng không bắt ép gã. Hôm qua sau khi đạt được thực thể, lúc gã thử rời khỏi nhà để giải quyết chuyện của mình, Hồng Diệp cũng không hề ngăn cản gã.
Gã thử hỏi qua Hà Sinh, Hà Sinh cũng không bị bắt lập khế ước, cậu hoàn toàn tự nguyện sống ở đây. Về phần Hà Sinh lưu lại… thì chẳng lẽ lý do là vì một mình Thành Chu không thể nào chăm sóc tốt Hồng Diệp nên cậu mới ở lại? Còn nói rằng mình rất yêu thích cuộc sống hiện giờ?
Tư Đồ không hiểu Hà Sinh, càng không hiểu cách suy nghĩ của Hồng Diệp, nhưng gã cũng rất vui vẻ vì không những có thể lấy lại thực thể mà còn duy trì được sự tự do của mình.
Hơn nữa khi còn sống, với tư cách là một kẻ rất có mắt nhìn người, gã phát hiện Hồng Diệp vô cùng coi trọng tế phẩm của nó, chỉ cần gã và Thành Chu giữ tốt quan hệ thì gã không cần lo mình sẽ bị Hồng Diệp… ăn tươi.
Vừa hay Thành Chu – vị chủ nhà trên danh nghĩa này cũng không phải kẻ khó nhằn. Đối với gã, điều này tốt đến mức không thể nào tốt hơn.
Tư Đồ khá hài lòng với lựa chọn của mình, ít nhất thì lúc này gã cũng cảm giác được mình không lựa chọn sai.
“Tôi cảm thấy vẫn nên báo cảnh sát chuyện này thì hơn.” Thành Chu nghĩ nghĩ, thành thật nói.
“Báo thì chắc là phải báo rồi đó. Chứ nếu Trần Nhan thật sự gặp chuyện thì cảnh sát chỉ cần tra ghi chép liên lạc của cô ấy là sẽ tìm ra cậu đầu tiên, khi đó dù cậu có nói gì thì cũng đã quá trễ.”
Thành Chu gật đầu liên tục.
“Cơ mà phải suy nghĩ xem phải báo với bọn họ như thế nào nữa, nếu không cậu sẽ rất dễ bị bọn họ nghi ngờ đấy.” Tư Đồ nhắc nhở.
“Vậy tôi phải nói như thế nào mới tốt?” Thành Chu vội vàng thỉnh giáo. Hắn khá ấn tượng với Tư Đồ, tuy vẫn còn chút đố kỵ vì bộ xương này sau khi biến thành người thì càng có khí khái đàn ông hơn cả hắn, tướng tá cũng rất chuẩn, nhưng lối nói và học thức của đối phương đã khiến hắn kính nể thật lòng.
“Chỉ nói những thứ cần nói, những thứ không nên nói thì tuyệt đối không được hé ra. Cậu hãy nói với cảnh sát như thế này…”
Thành Chu chủ động mang Hồng Diệp đến đồn công an gần đó. Thật ra hắn không muốn dẫn Hồng Diệp đến nhưng nhóc nhỏ cứ cố gắng đu theo.
“… Tối thứ sáu, tôi đón con tan học trở về, trên đường vô tình gặp đồng nghiệp Trần Nhan. Lúc ấy trông cô ta như có tâm sự, vừa lúc mọi người chưa ăn cơm tối mà con tôi lại vòi vĩnh đòi ăn Mc Donald’s, thế là cha con tôi cùng đi với Trần Nhan, chắc hẳn cô ấy muốn tìm người để trò chuyện. À, quan hệ giữa tôi với Trần Nhan trong công ty xem như không tệ.”
Cảnh sát trẻ mặt non nghiêm túc ghi chép. Hồng Diệp ngồi bên cạnh hắn, ăn món khoai tây chiên khoái khẩu mà vị cảnh sát trẻ đưa đến.
“Trong lúc ăn, Trần Nhan có nhắc đến một người bạn học của cô ấy, khi cô ấy sắp kể về người đó thì nhận được một tin nhắn điện thoại rồi vội vã rời đi.”
Cảnh sát trẻ ngẩng đầu, “Phiền ngài nói vào điểm chính.”
“À à! Điểm chính là ngay nửa giờ sau, cô ấy đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đến cứu, cô ấy đang ở núi Cửu Hoa, còn nhắc về người bạn của mình. Tôi đang định hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra thì điện thoại bỗng dập máy. Trước khi mất liên lạc, tôi nghe thấy tiếng cô ấy thét lên rất rõ, về sau không gọi lại được cho cô ấy nữa.”
Sắc mặt cảnh sát trẻ liền trở nên nghiêm túc, nhìn về cảnh sát cao gầy đang đứng cạnh bên.
Cảnh sát cao gầy khoảng ba mươi tuổi tiện tay vuốt vuốt đầu Hồng Diệp, nhíu mày hỏi Thành Chu, “Vì sao cô ấy gọi cho cậu mà không gọi cho chúng tôi?”
“Tôi không biết.” Thành Chu thành thật xoè tay, “Cảnh sát Mông, tôi thật sự không biết. Tôi rất lo lắng cho đồng nghiệp của mình nên mới báo cho các ngài mà.”
“Thành Chu, cậu biết điện thoại người nhà cô ấy không?” Cảnh sát Mông hỏi.
Vì Thành Chu dẫn về một đứa con trai ngoại quốc nên cả đồn cảnh sát công an đều biết đến hắn.
Vì là cảnh sát nhân dân, cảnh sát Mông còn đến tuần tra căn nhà bị cho là ma ám của Thành Chu. Ban đầu anh còn lo lắng, nhưng sau khi thấy cha con bọn họ đều bình an liền bỏ qua những lời đồn đãi kia, chỉ xem những chuyện xảy ra là trùng hợp.
Bất quá chuyện Thành Chu mua được phòng ở giá cực rẻ lại trở thành chủ đề nóng sốt trong sở công an, thậm chí có người còn nói rằng Hồng Diệp giàu hơn cả cha nó nữa… Đừng nghĩ rằng cảnh sát thì sẽ không nhiều chuyện nhé, không nhiều chuyện thì làm sao bọn họ phát hiện manh mối được chứ?
Thành Chu lắc đầu, “Tôi chưa thân với cô ấy đến mức ấy, việc này phải hỏi công ty thôi.”
“Chưa thân mà lúc nguy cấp lại gọi điện cho cậu để cầu cứu sao?” Cảnh sát Mông không nghĩ Thành Chu nói dối, nhưng vẫn không cách nào bỏ qua điểm đáng ngờ này được.
“Đúng vậy, quan hệ đồng nghiệp giữa tôi và cô ấy khá tốt, nhưng bình thường cũng không liên lạc riêng tư. Tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại gọi cho tôi nữa.” Thành Chu như cũng rất lấy làm phức tạp.
Cảnh sát Mông và cảnh sát trẻ nhìn nhau.
“Số điện thoại của đồng nghiệp cậu là gì?” Cảnh sát Mông hỏi.
Thành Chu vội vàng lấy điện thoại tra số Trần Nhan.
Cảnh sát trẻ ghi chép lại rồi gọi vào dãy số này.
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát trẻ lắc đầu với cảnh sát cao gầy, “Tắt máy rồi.”
“Cậu biết số chứng minh nhân dân của cô ấy không?”
Thành Chu lại lắc đầu.
Cảnh sát Mông gõ mặt bàn, “Trần Nhan là người trưởng thành. Bây giờ chúng ta cũng không cách nào đoán được có phải cô ấy đã gặp chuyện hay chỉ đùa với cậu hay không. Hay có khi là cậu đùa chúng tôi chăng?”
“Cảnh sát Mông!” Thành Chu giận dữ, tiến lên ôm lấy nhóc con đang ngồi trên ghế.
“Bộ tôi rảnh rỗi lắm hay sao mà chạy tới tìm các người đùa vui như thế này? Không tin, các người cứ đi với tôi đến công ty để tra thông tin liên lạc nhà của công ấy đi, xem người nhà cô ấy có liên lạc được với cô ấy hay không. Nếu như đồng nghiệp của tôi gặp chuyện không may vì các người cứu trễ, đến lúc đó…”
Cảnh sát trẻ lập tức đỏ mặt lên, há miệng muốn giải thích.
Cảnh sát Mông đưa tay ghì chặt bả vai cảnh sát trẻ, bất động thanh sắc nhìn biểu cảm của Thành Chu, lại nhìn Hồng Diệp đang tự chơi với những đầu ngón tay mình trong lòng hắn, mở miệng nói: “Được, tôi cùng đi với cậu.”
Anh nhanh chóng phân việc cho cảnh sát trẻ, “Cậu lập hồ sơ trước, sau đó trình tư liệu, rồi liên hệ với công ty thông tấn Thần Long, yêu cầu bọn họ kiểm tra chiếc điện thoại này có chức năng định vị GPS hay không. Nếu có thì tra địa điểm của nó. Nếu không có thì cho bọn họ thông qua luật định vị cơ bản, ước lượng khoanh vùng địa điểm của điện thoại. Nếu tắt máy thì điều tra nơi điện thoại hoạt động lần cuối cùng. Mau!”
“Vâng!”
Tiếng nhạc chợt vang lên, Thành Chu đang tập trung cao độ bỗng giật mình hoảng hốt, đưa tay rút điện thoại ra mấy lần mà không được.
Đến khi lấy điện thoại ra, nhìn thông tin người gọi, hắn lại kinh ngạc kêu to: “Là Trần Nhan!”