Cảnh sát Mông lập tức bảo, “Mau mở loa ngoài.”
Thành Chu thả Hồng Diệp xuống, nhanh chóng mở loa ngoài.
Loa điện thoại truyền đến âm thanh rè rè của sóng điện…
“A lô, Trần Nhan, là em sao?”
Lặng im… Rồi lại là tiếng rè rè…
“Trần Nhan, em có ở đấy không? Có phải lúc này em không thể nói chuyện được không…?”
Cảnh sát Mông vội cầm bút viết xuống hai chữ “địa điểm” thật đậm nét trên tờ giấy trắng.
Thành Chu sửng sốt hiểu ý, liền vội hỏi, “Trần Nhan, em đang ở núi Cửu Hoa đúng không? Nếu đúng thì gõ nhẹ hai cái lên điện thoại đi.”
Ba người đàn ông vểnh tai lắng nghe.
Hồng Diệp tò mò nhìn điện thoại, thì ra tín hiệu điện thoại còn có công dụng như thế này sao? Thú vị thật.
Loa điện thoại phát ra hai tiếng “lách cách” thật rõ.
“Ở nơi nào của Cửu Hoa? Khe xuyên việt sao?” Thành Chu thốt ra.
Lại là hai tiếng “lách cách”.
“Em bị bắt cóc rồi sao?”
“Eeeeeeeeeeeeeeee——!” Loa điện thoại bỗng truyền đến tiếng sóng thanh chói tai khiến Thành Chu và hai viên cảnh sát giật nảy mình.
Điện thoại cứ thế mà mất tín hiệu.
Cảnh sát trẻ cấp tốc gọi lại.
Cảnh sát Mông không kịp ngăn cậu ta lại. Bây giờ mà gọi lại cũng không phải biện pháp hay, bởi vì việc này rất có thể sẽ khiến bọn cướp chú ý, nếu như đây thật sự là một vụ bắt cóc.
Cảnh sát trẻ cũng mở loa ngoài. Một tiếng nhắc nhở vang lên trong điện thoại: “Rất tiếc, số điện thoại quý vị đang kết nối hiện đã tắt máy hoặc ngoài vùng phủ sóng…”
“Cô ấy tháo pin ra rồi ư?” Nếu là bình thường thì sẽ không có lời nhắc nhở ngoài vùng phủ sóng, cảnh sát trẻ có chút thất vọng và nghi hoặc.
“Ba ba, cái này y như điện thoại ma ấy.” Hồng Diệp ngẩng đầu, ngây ngô nói.
Cảnh sát trẻ âm thầm gật đầu, đúng là giống thật.
Thành Chu tét nhóc con một phát, “Đừng nói bậy nào.”
Cảnh sát Mông khẽ liếc nhìn cảnh sát trẻ, cảnh sát trẻ vội vàng giả vờ như đang cần cù làm việc.
Cảnh sát Mông lại nhìn về phía Thành Chu, “Vừa rồi cậu nhắc đến khe xuyên việt à? Đó là nơi nào? Cậu biết được những gì rồi? Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
Cảnh sát Mông cầm lấy áo khoác, bước nhanh ra khỏi đồn công an.
Thành Chu ôm lấy Hồng Diệp, vội vàng đuổi theo.
Trên đường, Thành Chu kể về lời đồn khe xuyên việt và trang web kia rồi nói rằng mình chỉ vô tình tìm thấy.
“Làm sao cậu biết Trần Nhan sẽ đến khe xuyên việt?”
Thành Chu có chút căng thẳng, Hồng Diệp kéo kéo vạt áo hắn, “Ba ơi, lần trước chị Trần đã bảo chị ấy muốn đi xem thử khe xuyên việt mà, ba quên rồi sao?”
“Đúng đúng! Trần Nhan có nhắc tới.”
Cảnh sát Mông cảm thấy có gì đó không đúng, mấy lần mở miệng hỏi thăm Thành Chu thì đối phương chẳng biết gì nhiều, có điều đứa con trông ngoan ngoãn của hắn lại đột ngột can thiệp vào, hỏi ba nó mấy câu hỏi kì lạ vô cùng, ví dụ như một tháng tiền lương của cảnh sát là bao nhiêu, vân vân…
Chợt, Hồng Diệp không càn quấy nữa mà quay đầu nhìn mỉa mai ra cửa sổ xe.
Cảnh sát Mông nhận ra khoảng lặng đột ngột trong xe, trong chốc lát vẫn chưa kịp thích ứng mà nhìn về phía nhóc nhỏ. Nó đang nhìn cái gì thế nhỉ?
Thành Chu cũng phát hiện con mình trở nên khác thường bèn ngó ra ngoài cửa sổ, nhưng… không thấy bất cứ thứ dị thường nào cả, phố xá vẫn tấp nập như cũ, người người vẫn qua lại như thoi đưa.
Không đúng! Đó là…?!
Đồng tử của Thành Chu hơi co lại, ngay tại góc đường vừa rẽ xuất hiện bóng lưng của một người có ấn tượng khá sâu trong trí nhớ của hắn.
Là tiểu hòa thượng ấy!
Phát hiện một lần, liền nhanh chóng phát hiện lần thứ hai.
Trên đường đi, tiểu hòa thượng kia bám theo xe cảnh sát với một tốc độ kì dị mà Thành Chu không cách nào hiểu được, thỉnh thoảng còn lộ ra bóng lưng như muốn công khai sự hiện hữu của mình.
“Đến công ty của cậu rồi đây. Đậu xe ngoài cổng lớn như thế này được không?”
“Được. Hôm nay là cuối tuần, đây lại là xe cảnh sát, nếu đi nhanh thì không sao cả.” Thành Chu vừa trả lời, vừa nắm chặt tay của con trai.
Tiểu hòa thượng chầm chậm tiến ra khỏi góc tối bên trái toà nhà, nhưng ngay lúc Thành Chu sắp nhìn thấy gương mặt thật của nó thì nó lại dừng bước.
“Anh có thấy một tiểu hòa thượng ở đó không?” Thành Chu nhịn không được hỏi cảnh sát Mông.
Cảnh sát Mông vội vàng đỗ xe, “Tiểu hòa thượng ư? Đâu?”
“Chỗ đó kìa.” Thành Chu đưa tay chỉ.
Cảnh sát Mông cho xe chạy chậm lại, xe cảnh sát chậm rãi lăn bánh đến cổng ra vào tập đoàn AHS chi nhánh Trung Quốc.
“Ở đâu?” Cảnh sát Mông quay đầu nhưng không thấy được.
“Ở chỗ… Nó đi rồi.” Thành Chu nhìn thấy tiểu hòa thượng từ từ lùi vào bóng tối.
Cảnh sát Mông nhìn hắn đầy kỳ lạ, nơi Thành Chu vừa chỉ không hề có cái gì cả.
Hồng Diệp bất chợt giãy khỏi tay Thành Chu, “Ba ba, con đi tiểu, mọi người đi trước đi.” Nói xong, oắt con đẩy cửa xe ra bỏ chạy.
Thành Chu định giữ Hồng Diệp lại nhưng không kịp. Hắn cũng không biết Hồng Diệp thật sự muốn đi tiểu hay lại làm gì chuyện xấu, chỉ có thể hô to phía sau: “Đừng chạy loạn, mau trở về đấy!”
Hồng Diệp phất tay ý bảo đã biết rồi biến mất rất nhanh ở góc rẽ bên trái toà nhà.
Cảnh sát Mông cười, “Có lẽ cậu nên dạy nó dùng toilet của công ty thì hơn. Uốn cây từ thuở còn non, không nên để tụi nhỏ tiểu tiện lung tung được.”
Thành Chu cười xấu hổ.
Lúc đợi Hồng Diệp trở lại, cảnh sát Mông đưa thẻ chứng minh thân phận cho bảo vệ còn Thành Chu thì gọi điện thoại. Giám đốc điều hành bộ phận Hành chính Lưu Cao Minh chạy chầm chậm ra tiếp đón.
Cảnh sát Mông tóm tắt sơ lược tình huống, Lưu Cao Minh liền định liên lạc với Trưởng phòng bộ phận Nhân sự thì Thành Chu vỗ đầu một cái, nhớ ra trên máy chủ nội bộ phòng Thương mại của bọn hắn có lưu lại tất cả thông tin liên lạc của nhân viên.
Lưu Cao Minh nghe xong liền giục hắn lên lầu mở máy tính của mình để tra thử xem.
Thành Chu lo lắng quay đầu nhìn ra ngoài toà nhà, con của hắn vẫn chưa chịu trở lại.
Cảnh sát Mông cũng nhíu mày. Đã năm, sáu phút rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của nhóc con đâu cả.
“Thành Chu?” Lưu Cao Minh thúc hắn.
Thành Chu rất muốn đi ra ngoài tìm con, nhưng lại sợ chậm trễ việc cứu Trần Nhan nên cứ mãi đắn đo, cuối cùng đành phải nhờ bảo vệ để ý giùm hắn.
Theo gót Lưu Cao Minh, Thành Chu chạy lên lầu với tốc độ nhanh nhất, mở máy tính điều tra địa chỉ liên lạc dưới sự quan sát của Lưu Cao Minh và cảnh sát Mông.
Rất may, Trần Nhan đã để lại địa chỉ và thông tin liên lạc rất chi tiết.
Cảnh sát Mông lo rằng gia đình Trần không bắt máy khi gặp số lạ gọi đến bèn giải thích với Lưu Cao Minh rồi dùng điện thoại riêng trên bàn Thành Chu gọi cho gia đình Trần.
Một người đàn ông ở gia đình Trần bắt máy, “A lô?”
“Xin chào, tôi là cảnh sát Mông, thuộc đồn công an phố Tam Nguyên. Xin hỏi Trần Nhan có ở nhà không ạ?”
Bên kia vừa thấy cảnh sát gọi liền hô to: “Đã tìm thấy con gái tôi rồi sao? Nó đang ở đâu?”
Cảnh sát Mông khẽ biến sắc, từ ngồi chuyển thành đứng, “Xin ngài đừng lo lắng, hãy nghe tôi nói trước đã.”
Đối phương thở gắt một hơi.
“Ngài là cha của Trần Nhan sao? Có một đồng nghiệp của con gái ngài báo rằng cô ấy đã gọi điện cầu cứu cậu ấy. Hiện chúng tôi đang gọi đến để xác nhận việc này.”
“Ai? Con gái tôi gọi điện cầu cứu ai? Tên cậu ta là gì? Hai ngày nay cậu ta có gặp mặt con tôi không?” Cha Trần hỏi một loạt câu hỏi qua điện thoại.
Cảnh sát Mông không trả lời ông ta mà hỏi ngược lại: “Ngài Trần, con gái của ngài mất tích từ khi nào? Ngài có báo cảnh sát chưa? Và báo ở đồn nào? Ai chịu trách nhiệm việc này? Có tên và số điện của người đó không?”
“Có, có! Ngài chờ một chút! Tôi có danh thiếp.”
Thành Chu bất an nhìn ra cổng, sao Hồng Diệp vẫn chưa trở lại?
Sau một hồi vấn đáp hỗn loạn, cảnh sát Mông biết được Trần Nhan đã ra ngoài vào buổi tối thứ sáu và mất tích từ thời điểm đó. Người nhà cô ấy đợi đến nửa đêm thấy con gái không trở về, lại không gọi điện thoại được bèn suốt đêm báo cảnh sát trực ở đồn gần nhà.
Nhưng bởi vì Trần Nhan là người trưởng thành nên cảnh sát cũng không xem trọng vụ mất tích này, chỉ hỏi thăm cha mẹ Trần một ít vấn đề then chốt rồi bảo họ về nhà chờ đợi cũng như gợi ý họ gọi điện hỏi thăm bạn bè và đồng nghiệp của Trần Nhan.
Buổi sáng hôm nay, cha mẹ Trần còn đến đồn công an một chuyến nữa, cầu xin bọn họ phái người tìm kiếm Trần Nhan.
Thành Chu lại đợi thêm vài phút, đứng ngồi không yên.
“Thật xin lỗi nhưng Hồng Diệp vẫn chưa quay lại. Tôi phải đi tìm nó đây.”
Cảnh sát Mông vừa nhắn số gọi điện thoại cảnh sát cho cha Trần, vừa ra hiệu hắn cứ việc đi.
Thành Chu nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng.
Hắn chạy đến chỗ bảo vệ hỏi xem bọn họ có thấy một bé trai khoảng bốn, năm tuổi tới tìm hắn hay không, nhưng các bảo vệ đều trả lời là không.
Thành Chu lại phóng ra khỏi cổng công ty, hướng về góc ngoặt kia để tìm Hồng Diệp.
Thế nhưng dù hắn có tìm kiếm xung quanh đến cỡ nào, gọi to đến cỡ nào, cũng không hề thấy bóng dáng Hồng Diệp hoặc nghe được một tiếng đáp lại.
Thành Chu lo lắng đến mức đổ đầy mồ hôi.
Lẽ ra hắn phải sớm đi ra ngoài tìm Hồng Diệp mới đúng!
Lẽ ra hắn không nên trông cách nói chuyện và làm việc như người lớn của Hồng Diệp mà yên lòng như vậy!
Nếu Hồng Diệp xảy ra chuyện gì thì…
Thành Chu nghĩ đến tiểu hòa thượng không có mặt gương mặt kia, rùng mình một cái.
“Hồng Diệp! Hồng Diệp ——!” Thành Chu không ngừng chạy vòng quanh công ty tìm kiếm nhóc nhỏ.
Chuông điện thoại reo, Thành Chu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, “Hồng Diệp!”
“Là tôi, Lão Mông đây. Vẫn chưa tìm thấy Hồng Diệp sao?”
“Chưa, nó mất tích rồi! Tôi tìm mãi mà không thấy!”
“Cậu đừng vội, tôi đi ra ngay đây!”
Sau khi đối chứng hai bên, cảnh sát Mông cơ bản đã xác định việc Trần Nhan mất tích là thật, anh vốn định lập tức lái xe tới đồn công an gần chỗ cha mẹ Trần Nhan để cùng báo cáo về vụ việc, sau đó phân công công việc, chuyển giao vụ án cho người trong phân cục mau chóng triển khai điều tra.
Nhưng không ngờ vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng lại có đại sự xảy ra —— Đứa con trai chưa đến năm tuổi của Thành Chu đột ngột mất tích gần nơi của bọn họ!
“Là nó! Nhất định là nó! Nó không những muốn hại chết gã trẻ tuổi và Trần Nhan mà bây giờ còn muốn hại chết con tôi nữa! Nó bám theo tôi suốt, tôi đã nhìn thấy nó!” Thành Chu vừa trông thấy cảnh sát Mông đã sốt ruột nói toẹt ra mọi thứ.
“Nó là ai? Thành Chu, đến cùng thì cậu đã biết những gì? Cậu nói rõ ra cho tôi xem!” Cảnh sát Mông hét to.
Thành Chu giật mình, hơi tỉnh táo lại. A a a! Hắn mới nói cái gì vầy nè? Tư Đồ đã nói rõ là không được hé ra chuyện ở bên trong lâu đài ma, nếu không hắn nhất định sẽ bị hoài nghi!
“Tôi… thật sự cũng không rõ lắm… Tôi thật sự…”
“Thành Chu!” Cảnh sát Mông kéo hắn đến cạnh cửa xe cảnh sát, “Lên xe đi, cậu đến đồn công an nói rõ ràng cho tôi!”
“Tôi phải tìm Hồng Diệp!”
“Thì tôi đang giúp cậu tìm con đây!”
Thành Chu… đẩy cảnh sát Mông ra mà bỏ chạy. Hắn không muốn đến đồn công an, hắn phải đi tìm Hồng Diệp.
Cảnh sát Mông vô thức đuổi theo.
Bảo vệ toà nhà không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết có nên giúp hay không.
Thành Chu lúc này đã không thế nào suy nghĩ được nữa. Hắn phải tranh thủ tìm ra Hồng Diệp, không thể để nhóc con bị tên tiểu hòa thượng quỷ quyệt và đáng sợ kia bắt đi.
Còn người cảnh sát đang đuổi phía sau thì… Đành vậy.
Phải đi đâu tìm đây?
Thành Chu không có bất kì đầu mối nào cũng như không hề biết mình đang chạy về nhà.
Khi nhìn thấy những cảnh vật quen thuộc trên đường, Thành Chu liền bừng tỉnh. Đúng rồi, phải về nhà tìm Tư Đồ và Hà Sinh, chắc chắn tụi nó sẽ có biện pháp!
Cảnh sát Mông kinh sợ đuổi theo phía sau, trông Thành Chu không hề giống người thường xuyên tập thể dục nhưng lại chạy nhanh đến không ngờ.
Bất quá cho dù như thế, Thành Chu vẫn khó mà chạy thoát khỏi anh được.
Cảnh sát Mông tăng tốc đuổi theo Thành Chu. Anhkhông dám gọi hắn dừng lại dosợ hắn quá hốt hoảng sẽ gặp phải chuyện không hay nên anh chuẩn bị bổ nhào đến hắn.
Người đi trên đường nhao nhao né tránh, có vài người còn kích động định “xả thân vì nghĩa” giúp cảnh sát Mông ngăn cản Thành Chu.
“Binh!” Không ai ngăn cản Thành Chu, mà ngược lại có người va phải cảnh sát Mông.
Những đồ vật trong tay người nọ rơi đầy đất.
Cảnh sát Mông vội xin lỗi, định vượt qua người này để tiếp tục đuổi theo Thành Chu…
… Nhưng người nọ không buông tha mà giữ anh lại.
“Thật xin lỗi! Tôi đang gấp!” Cảnh sát Mông nhận lỗi.
“Cậu đã đánh rơi bài vị của con gái và cháu ngoại của tôi. Cậu không thể đi như vậy được! Mau nhặt lên đi.” Người đàn ông trung niên giữ chặt lấy cảnh sát Mông.
Cảnh sát Mông cúi đầu mới phát hiện những thứ rơi vãi trên đất đều toàn là những thứ để cúng tế người đã khuất như tiền giấy, đèn cầy trắng… còn có một bài vị màu đen.
Tuy cảnh sát Mông có thể xem là một người kiên quyết theo chủ nghĩa vô thần, nhưng chứng kiến những vật như vậy cũng khiến anh cảm thấy không thoải mái.