Tống Vu Lỵ từ sau lưng Đường Chính Dật đi lên. Chỉ thấy Tinh Đông trên mặt không ít vết thương đã vội vội vàng vàng chạy tới. Bắt lấy hai má y xoa xoa, miết miết. Không khỏi có nhiều lo lắng, hỏi: Đông Đông, em sao lại thành như vậy rồi? Có đau không? Có để lại sẹo không?
Tinh Đông lắc lắc đầu, đáp: Em là bác sĩ nên không sao, em có thể tự lo cho mình.
Vu Lỵ bất mãn phản đối: Là bác sĩ không có nghĩa là em chịu đựng giỏi hơn người khác đâu. Nên học cách yêu thương bản thân mình nhiều hơn đi. Đừng có suốt ngày đem chuyện mình chính là bác sĩ để người khác bớt lo lắng.
Dừng chút Vu Lỵ mới để ý đới Felix đang ngồi cạnh giường bệnh mới sửng sờ: Felix Kỳ Thời? Cậu hôm nay sao lại ở cùng Đông Đông?
Felix gặp Vu Lỵ mà chỉ duy nhất là thản nhiên, rót nước đưa y: Tôi đi thăm bệnh cũng không được sao?
Vu Lỵ: Còn buổi quay phim? Hà Thanh đâu có dễ dàng cho cậu đi như vậy?
Felix: Không phải hôm nay cũng có cảnh của cậu sao?
Nói đến đây hai người đều im lặng. Những người cùng chung mục đích sẽ không bao giờ lên tiếng. Vu Lỵ cùng Felix đều là từ chối quay phim đến thăm Tinh Đông. Đối với nàng, nếu là những chuyện liên quan đến y thì công việc đều được nàng gạt đi hết. Felix Kỳ Thời cùng Tống Vu Lỵ hiện nay đều là diễn viên lâu năm trong nghề. Nếu vì một vài vấn đề nhỏ như cảnh quay trong phim nàng cũng có thể dễ dàng đem dời qua một ngày khác. Dù cho tên đạo diễn Hà Thanh kia có bực dọc như thế nào cũng đành kiềm nén gật đầu một cái. Vì gã biết được Tống Vu Lỵ hay Felix Kỳ Thời sẽ không vì một dự án phim không biết có khả năng hút người xem hay không lại bỏ việc quan trọng của mình.
Tinh Đông nhìn tới nhìn lui càng không hiểu đành nhìn Vu Lỵ: Có thể giải thích một chút cho em không?
Vu Lỵ gật gật đầu, một tay kéo chăn, một tay rót nước cho y: Chị và Felix Kỳ Thời cùng nhau hợp tác trong [Tâm Ma] một dự án phim của đạo diễn Hà Thanh. Hôm nay có phân đoạn của chị không ngờ lại nghe em nhập viện liền mau chóng đến đây.
Tinh Đông nghe xong liền một màn áy náy cùng lo sợ, ngập ngừng nói: Em... hai người... hai người có thể đừng vì em mà bỏ lỡ công việc của bản thân được không? Lỡ đâu dự án phim... dự án phim bị...
Felix mau chóng chen ngang: Em không cần lo lắng. Hà Thanh nếu muốn loại bỏ Tống Vu Lỵ mà tìm một nữ chính khác thế thì lão ta đem dự án đó bỏ vào nhà kho cất đi là được rồi.
Vu Lỵ đắc ý gật đầu. Tống Vu Lỵ là một nữ diễn viên tài năng xuất chúng, lượng fan mỗi năm đều dần tăng lên. Cũng vì điều này làm Tinh Đông càng ngày càng thấy ngoài Vu Lỵ thì không ai có thể xứng đáng với Đường Chính Dật nhiều hơn. Y ngước nhìn sự trầm lặng tỏa ra từ con người hắn. Càng nhìn chỉ càng thêm xa cách.
Vu Lỵ cười hòa nhã, xoa mu bàn tay y: Nói cho em nghe dự án phim lần này chị đồng ý cũng là vì em đó. Nghe Chính Dật nói em rất thích xem thể loại hành động, tâm lý. May mắn được lão Hà Thanh ngỏ lời chị liền vui vẻ mà đồng ý. Xem qua kịch bản cũng rất thú vị.
Tinh Đông nhìn Vu Lỵ mà không hề thấy một chút chán ghét. Nhìn vị hôn thê của người mình thương lại làm cho y cảm thấy được cưng chiều mà rùng mình. Một cô nàng ấm áp hơn tất cả mọi thứ, đủ để đem lại cho hắn hạnh phúc cả một cuộc đời về sau. Không cần có y. Đường Chính Dật sau này sẽ không cần một ai phải lo lắng cho hắn, không còn cần một ai phải vì hắn mà buông bỏ tất cả, bởi vì Đường Chính Dật năm năm trước đã có Vu Lỵ. Vốn không bao giờ có chỗ cho một Đường Tinh Đông ngán đường.
Nghe Vu Lỵ nói xong, Felix bất giác ngẩn đầu. Hỏi lại một lần: Thật không?
Vu Lỵ gật đầu đáp lại: Thật đó! Tớ thấy ở nhà em ấy có rất nhiều CD phim tâm lý nhưng cũng không dám chắc lắm. Cách đây sáu năm tớ có tham gia vai nữ điên Huyền Linh Y trong [ Trăng Đêm 16 ], một bộ phim tâm lý không thành công lắm, nói trắng ra là không gây ấn tượng gì nhiều với khán giả bởi bối cảnh không đầu tư nhưng Chính Dật nói Đông Đông đã xem tổng cộng năm lần. Còn cất cẩn thận trong ngăn tủ mặc dù không xem nữa. Đến nay vẫn còn nguyên vẹn như sáu năm về trước. Đông Đông thật làm chị muốn khóc quá đi.
Tinh Đông đỏ mặt, mỉm cười thẹn thùng nói: Mặc dù bối cảnh đầu tư rất kém nhưng tâm lý của Huyền Linh Y bộc lộ rất mãnh liệt. Xem rất hay, chị diễn rất tốt.
Vu Lỵ xoa đầu Tinh Đông: Dự án lần này chị vào vai một phạm nhân giết người. Felix Kỳ Thời đảm nhận một vai rất đặc biệt đến mức khiến cậu ta đau đầu.
Vu Lỵ nhìn sang Felix cười hì hì như trêu chọc. Tinh Đông tò mò nhìn Felix nói: Có thể nói không?
Vu Lỵ không đợi anh mở miệng, liền nói: Là một bác sĩ giải phẫu. Cậu ta chẳng biết gì về y học cả, một chút cũng chẳng biết. Lời thoại thì thuộc tất còn diễn thì dao là kéo mà kéo cũng là dao.
Tinh Đông phì cười. Felix tự nhiên thấy mất mặt mà gãi gãi đầu: Chưa bao giờ nhận những thể loại vai đó... không biết làm sao mới phải.
Vu Lỵ thở dài: Không phải tớ nói rồi sao? Dẹp bỏ mấy cái vai đánh cắp, giết chóc của cậu mà nhận nhiều thể loại vai khác nhau đi. Bây giờ cứu người cũng học không được.
Tinh Đông nghĩ nghĩ một chút, đành lên tiếng: Mặc dù tôi không nhận mình giỏi nhưng anh có thể hỏi tôi.
Tiếng lật sách bỗng nhiên vang lớn hệt như chuẩn bị rách ngang. Gương mặt của Đường Chính Dật vẫn là không biểu tình như cũ. Không gian trong phòng đột nhiên im bặt. Ấy vậy Felix một chút để ý cũng không có, hướng Tinh Đông mừng rỡ: Có thể không? Tôi có phiền em không?
Tinh Đông cười hòa nhã: Không phiền.
Vu Lỵ ý định mở miệng nói tốt quá lại nuốt vào trong. Nhìn nhìn áo của Tinh Đông một hồi mới nói: Đông Đông, áo em... sao lại cài lệch nút?
Tinh Đông nhìn xuống áo, A một tiếng, vội vàng đem nút cởi ra rồi cài lại. Felix bên cạnh chỉ phì cười như đã hiểu. Đường Chính Dật gấp sách lại đặt xuống bàn. Hướng Vu Lỵ nói: Chiều nay em có buổi chụp hình, mau về nhà chuẩn bị.
Vu Lỵ ấp úng: Nhưng... Đông Đông...
Tinh Đông vội nói: Em không sao! Chị có việc thì mau đi, đừng vì em mà hoảng việc của mình. Em sẽ vô cùng áy náy.
Vu Lỵ cầm lên túi, xoa đầu y mấy cái mới nỡ đi: Vậy em đi trước. Anh ở đây xem Đông Đông thế nào rồi hẳn đi nhé?
Đường Chính Dật lạnh nhạt: Ừm.
Felix cùng lúc tiếp một cuộc điện thoại nên đi ra ngoài. Một chốc sau quay trở lại nói với Tinh Đông: Tôi có việc phải đi, ngày mai lại đến đây có được không?
Biết Tinh Đông tất nhiên sẽ từ chối, Felix liền nói tiếp: Em dạy cho tôi một số thứ về chuyên môn của em được không?
Tinh Đông khẽ gật đầu. Felix tiến lại nhẹ nhàng vuốt tóc mái, hôn lên trán y một cái khiến y sững sờ một lúc lâu. Quay người bước đi để lại trong phòng một cái lạnh đến thấu xương.
Đường Chính Dật nửa buổi mới nói ra một câu không tự nhiên: Em vì sao lại gặp được hắn?
- --------------
Bình luận của một bạn để lại làm tôi vừa có cảm giác khó tả vừa buồn cười lắm cơ ^^ Cảm ơn bạn đã theo dõi và chịu khó thúc giục tác giả từng chương từng chương một * cười ra nước mắt *