Nhân Tình Bí Mật

Chương 17: Chương 17




Tinh Đông cố thử mọi cách có thể đứng dậy. Nếu hôm nay y không đến bệnh viện không chừng gã Lý Ngụy lại ca mãi bài ca tủ thường ngày mất.

Tinh Đông thở dài một cái mà hơi nóng từ trong lỗ mũi phà ra khiến y vừa đau vừa rát. Chuyện gì đã qua rồi vốn dĩ cũng chẳng muốn nhớ lại nhưng cái ấn tượng của nó sâu đậm thật. Bao nhiêu dấu tích trên người đều đủ để y hiểu đêm qua biết bao kịch liệt. Làm đến độ hai chân y đau nhức, tê rần, nhấc không nổi. Những tháng ngày sau này y làm sao đối mặt với Tống Vu Lỵ cho thoải mái đây?

Nghe tiếng mở cửa Tinh Đông giật bắn mình, không chừng chừ ngước đầu. Đường Chính Dật nhìn y chăm chăm bằng ánh mắt lạnh ngắt, không một gợn sóng, tay chân y không hẹn liền run rẩy.

Muốn đói chết?

Tất cả những gì hắn muốn nói chỉ có bấy nhiêu. Đúng! Sau một hồi dùng ánh mắt giết người nhìn y thì chỉ thốt ra ba chữ muốn đói chết?

Vậy cho hỏi ở đây ai muốn đói chết?

Chẳng có ai muốn đói chết cả! Tinh Đông trong tâm thầm tự giễu mấy tên não càng to thì càng ít suy nghĩ. Hắn thử lật người lại cho y thao cả đêm xem hắn còn có thể bước xuống ăn cơm hay không. Tinh Đông hạ quyết tâm nhất định một lời cũng không nói, kéo chăn ra khỏi người.

Đường Chính Dật nhíu mày, mím môi, yết hầu liên tục lên xuống. Hai chân trần thon dài, trắng mịn đều hằn lên dấu vết của chính hắn để lại. Lòng ngực hắn nóng ran, tim đập liền hồi, cảm giác kỳ thực rất khó tả.

Tinh Đông đứng dậy, vịn tường đi tới. Hai chân y không thể khép lại, u huyệt truyền tới một trận đau nhức âm ỉ. Dáng đi làm bên kia lan tới một giọng cười khe khẽ, nhẹ bẫng, tựa hồ nếu có chút lơ là sẽ không nhận ra tiếng cười này.

Sau khi bất ngờ về sự khẽ cười này, Tinh Đông đã bổ nhào xuống đất làm Đường Chính Dật chẳng kịp phản ứng, giật mình một cái. Vẻ mặt vô cùng không hài lòng mà đem y bế lên. Quả thực kiểu bế này làm cả người y vừa vặn trong lòng hắn. Mũi y thẳng tắp chạm tới cổ hắn, hít phải mùi hương nam tính quen thuộc. Cả vòng tay đều ôm lấy cổ hắn, cảm giác lúc này chính là không muốn buông.

Đường Chính Dật đặt Tinh Đông xuống ghế. Trên bàn rất nhiều thức ăn, chú ý một chút đều là đồ ăn dinh dưỡng, rất nhiều rau xanh. Tinh Đông không thích rau xanh, y tuyệt nhiên từ trước đến nay đều không động đến dù chỉ một tí hành vụn nhưng Đường Chính Dật thì ngược lại. Hắn có một chế độ ăn uống cùng tập luyện rất chuẩn. Tinh Đông luôn cân nhắc về vấn đề chọn lựa thực đơn để nấu hằng ngày. Có thể dễ hiểu hơn một chút về mớ cơ bụng săn chắc kia từ đâu mà xuất hiện, cũng dễ hiểu hơn việc hắn muốn nâng y liền nâng, muốn ném liền ném. Một người không thích chế độ khắc khe như Tinh Đông hoàn toàn có thể bị người ta đánh chết lúc nào không hay biết. Vì sao? Vì quá yếu đó! Cả ngày đều bổ sung những thực phẩm dầu mỡ, đồ ăn đóng hộp vào người. Đồng ý cho dù dáng người Tinh Đông không tệ nhưng mạnh khỏe rắn chắc thì không có.

Nhìn không muốn ăn chút nào hết.

Mặt Tinh Đông nhăn thành một cục to bự. Cười khó coi vịn ghế đứng lên, nói: Em... em nên đến Hoa An...

Đường Chính Dật không ngăn cản còn gắp vào chén Tinh Đông cải bó xôi luộc, bình tĩnh đáp: Em đi được ba bước chúng ta hẳn nói chuyện tiếp.

Tinh Đông cười cứng ngắc: Anh... anh rõ ràng biết em không ăn được mà?

Đường Chính Dật không ngẩn đầu: Ăn không được một lần thì tiếp tục ăn mười lần. Những thứ em không làm được đồng loạt xuất hiện trước mắt em vậy em chấp nhận mình thất bại toàn phần sao?

Việc ăn uống này sao có thể so sánh như vậy được?

Đường Chính Dật nhếch mép: Không có gì là không được, giống như việc em dám bước thêm một bước... xem tôi làm gì em.

Tinh Đông âm thầm liếc hắn một cái. Vị ca ca của y luôn làm tốt mọi việc ngay cả khi hâm dọa người khác cũng tốt nốt. Vậy là Tinh Đông bất lực ngồi xuống, cầm chén cơm. Tinh Đông cười khổ.

Hôm qua ngón tay của y bị cắn cắn, mút mút đến hiện mấy vết đỏ bầm. Hôm nay, vì vậy mà nhức nhói, cầm chén cơm, đôi đũa run rẩy không nên thân. Chuyện này nếu đến tai Hạ An Kiều, cô chắc chắn sẽ quát vào mặt Đường Chính Dật: Đường cẩu!

Dù sao cũng phải khen Đường Chính Dật một lời. Tốn sức lực cả đêm như vậy mà sáng hôm nay hắn chính xác là không biến sắc dù chỉ một chút. Không nên gọi hắn Đường đại thiếu nữa mà phải chân thành gọi một tiếng Đường mặt than .

Cuộc phẫu thuật sáng nay của Lý Ngụy không ổn. , Đường Chính Dật đột nhiên nói.

Tinh Đông không lấy làm lạ. Trong một chục ca phẫu thuật VIP của ông ta lúc nào cũng sẽ có tận hai ba ca có vấn đề. Vậy mà cứ hễ nhân vật có máu VIP là lão tưng tưng đi nhận ngay. Dù sao Đường Chính Dật cố tình lên tiếng nên Tinh Đông cũng không muốn hắn mất hứng, đành hỏi: Không ổn là như thế nào?

Chết! , âm độ Đường Chính Dật không lên cũng không xuống.

Chết? Ai chết? , Tinh Đông hoảng hốt.

Đường Chính Dật im lặng một chốc. Hắn đang nhớ lại: Vãn Ngư!

Vãn Ngư? Con trai út của lão Vãn Trọng, chủ tịch công ty giải trí Mỹ Mịch? Đã vậy Mỹ Mịch còn là công ty đối thủ với Đường Chính Dật. Thôi rồi! Tinh Đông đành lòng ở nhà ba ngày thôi. Trong Hoa An không có ai cho lão trút giận đâu chỉ có Đường Tinh Đông này thôi.

Tinh Đông bấm gọi Kim Tiểu Trùy.

Không cần! Lý Ngụy nói em cứ việc ở nhà một tuần.

Rốt cuộc là Lý Ngụy nói hay hắn nói. Hắn hiểu y mười năm thì y cũng hiểu hắn mười năm. Còn chưa kịp gọi tới Tiểu Trùy, hắn đã biết y muốn xin nghỉ.

Tinh Đông chợt nhận ra có gọi Kim Tiểu Trùy cũng vô dụng. Chuyện lớn như vậy chẳng lẽ không tới tai cô? Biết Hoa An mấy ngày nay không êm xuôi chắc cô cũng không xuất hiện ở đó. Jack với Nhĩ Kha thì hiểu luôn, hai tên đó còn sợ phiền phức hơn cả Kim Tiểu Trùy.

Chốc nữa bác sĩ tới, em ngoan ngoãn đừng chọc giận ông ta , Đường Chính Dật vừa nói vừa xem đồng hồ.

Bác sĩ tới làm gì? , Tinh Đông mở to mắt nhìn hắn. Bác sĩ chẳng phải đang ngồi trước hắn sao?

Khám nơi đó giúp em.

Không cần! , lần này y hơi lớn tiếng. Vẻ mặt rất ư là nghiêm túc. Chắc chắn Đường Chính Dật biết y ghét nhất việc người khác nhìn thấy cơ thể mình. Như vậy hắn rốt cuộc muốn cái gì?.

Em không phải phụ nữ, không cần lo lắng! , dường như Đường Chính Dật rất không hài lòng trước biểu hiện này của y.

Tinh Đông nghe đến đây mặt liền nổi đỏ: Em không phải phụ nữ, không cần phải lo lắng? Rõ ràng anh biết em không phải phụ nữ tại sao còn muốn vượt giới hạn với em?

Đường Chính Dật đen mặt, liền trầm giọng: Tôi hôm qua... có chút say.

Tinh Đông nghe đến đây giận đến cả thân kịch liệt run rẩy, cầm chén đứng lên đi đến nhà bếp. Đường Chính Dật tức tốc đuổi theo, đè y vào thành, nhỏ giọng nói: Không thể mang thai, em không cần bận tâm.

Tinh Đông ngay lập tức giáng xuống mặt hắn một bạt tai: Anh mang cái lí do không thể mang thai để hết lần này đến lần khác tùy ý chơi tôi? Tôi nói cho anh biết đồ chơi thì không, kẻ thay thế càng không!

Đường Chính Dật biết có nói cũng vô dụng, đem miệng y lấp đầy. Hôn đến cái chén trên tay rơi xuống, vỡ tan. Hắn càng hôn càng sâu, mạnh bạo cưỡng hôn đến mức y không thể đẩy ra.

Người ta thường có câu chỉ khi đã tổn thương thì mới rút ra được kinh nghiệm. Tinh Đông chỉ đi tới mức đó thôi không thể nào tiến thêm dù một bước. Rốt cuộc ông trời như thế nào lại đối xử với y như vậy? Tinh Đông tới khi nào mới thôi tự hỏi bản thân đồng tính có phải bệnh không?

Không thể mang thai nên hắn có thể đem y ra khi dễ. Vậy tức đêm hôm qua rõ ràng không phải là lần đầu của hắn. Trái tim y từng cơn đau nhói. Nếu hôm qua hoàn toàn không phải do say rượu y còn nghĩ sẽ thử đối mặt, chóng chọi lại những luồn khí trái chiều. Thử mạo hiểm cùng hắn tham gia vào tình yêu không công khai. Tất cả chỉ là ảo tưởng thôi.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang liên tục, Tinh Đông cố tránh thoát khỏi vòng tay hắn. Đường Chính Dật phớt lờ, đem y gắt gao ôm vào lòng, cưỡng hôn.

Ngoài cửa vọng vào tiếng gọi lớn: Chính Dật!

Tinh Đông hoảng hốt đẩy mạnh Đường Chính Dật lui ra.

Là giọng của Tống Vu Ly.

- ---------------------

IG tác giả: @cotng_g

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.