Nhân Tình Bí Mật

Chương 21: Chương 21




Đường Chính Dật từ trên xe bước xuống liền tỏa ra khí chất bất phàm, khó ai sánh bằng. Hắn chỉ mới mười tám tuổi. So độ tuổi này với những người khác chung quy chỉ là một thanh thiếu niên mới lớn nhưng không thể so với hắn. Trông Đường Chính Dật để đôi chân thẳng tắp qua cửa xe cơ hồ giống như một người đàn ông rất sành đời.

Hôm nay, là ngày trọng đại của Hạ phu nhân. Ấy vậy mà dinh thự Hạ gia không hề có không khí náo nhiệt. Đường Chính Dật không mất đi phong thái thường ngày vốn có. Hắn chẳng hề tỏ ra quá vui vẻ cũng không có ý mặt mày lạnh như băng. Hiếm khi Thẩm Tư Yên có dịp nhìn thấy bộ mặt có hơi hòa nhã của đại thiếu gia nhà bà.

Bỏ qua chuyện Thẩm Tư Yên lộ ra vẻ mặt trì độn khi nhìn thấy biểu tình của hắn, bà chạy đến trước mặt hắn, nói: Tới trễ nha!

Đường Chính Dật lạnh mặt nhìn bà: Mẹ! Người nghiêm túc một chút!

Thẩm Tư Yên khoanh tay: Nghiêm túc? Bộ anh chưa từng thấy dáng vẻ này của mẹ sao? Mẹ cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của anh.

Đường Chính Dật hiện đã cao hơn Thẩm Tư Yên một cái đầu, buộc phải cúi người nói chuyện cùng bà: Mẹ muốn con như thế nào đi gặp người ta?

Thẩm Tư Yên: Thôi không nói nữa! Hạ phu nhân chờ anh kia kìa.

Thẩm Tư Yên thường không ưa thích gì cái phong cách của hắn. Mặt đã lạnh tanh lạnh teo vậy mà còn khoác trên người một bộ âu phục nghiêm trang. Từ mùa này sang mùa khác đều chỉ thấy một hình ảnh này khiến người yêu thời trang như bà phải thở ra ngụm khí ngao ngán. Con trai bà sinh vốn dĩ đã tuấn mỹ hơn người, hà cớ gì không thể bộc lộ cái đẹp đó ra chứ?

Nhất định phải dụ dỗ đại thiếu gia tảng băng này một lần mặc màu hồng.

Còn chưa đến được nơi của Hạ phu nhân, Hạ tư lệnh lập tức ngăn hắn lại. Hạ Bình Thâm hiếm khi thấy được đứa con trai này. Hôm nay, có dịp gặp hắn nhất định phải giữ lại lâu một chút.

Hạ Bình Thâm vỗ vai hắn: Đường Chính Dật đây phải không?

Đường Chính Dật khẽ cúi người: Ân! Hạ lão gia.

Hạ Bình Thâm lướt mắt, đánh giá một vòng người hắn. Cuối cùng gật gù tán thưởng. Mười tám tuổi đã như vậy, trong tương lai chắc hẳn sẽ thành công hơn tưởng tượng. Đường Nhuận quá là có phúc rồi.

Hạ Bình Thâm cười hào sảng: Đại thiếu gia nhà Đường bây giờ trưởng thành quá rồi! Tính cách thì vẫn như vậy. Không biết Tiểu Tâm sau này có được tuấn mỹ như cháu không nữa.

Đường Chính Dật: Lão gia quá khen. Tiểu Tâm từ nhỏ đã rất xinh đẹp!

Hạ Bình Thâm cười lớn: Haha... xinh đẹp sao? Trước nay ta chưa từng thấy ai dùng xinh đẹp để nói về ngoại hình của một nam nhân.

Đường Chính Dật nghĩ, hắn là đang nói sự thật. Không phải không hiểu hay không biết nên dùng gì để miêu tả y nhưng thật sự rất xinh đẹp.

Hạ Bình Thâm cười một trận cuối cùng cũng ngưng. Xem như tạm chấp nhận chữ xinh đẹp này. Hạ Bình Thâm ngoắc tay: Vào đây cùng ta với cha cháu uống một ly!

Hạ Bình Thâm chưa kịp quay lưng đi đã bị Hạ phu nhân giữ chặt cánh tay. Chân mày bà chau vào nhau, vẻ mặt hiện rõ lo lắng cùng cực, vội vội vàng vàng nói: Tiểu Tâm, sao vẫn chưa về?

Đường Chính Dật hơi nhíu mày.

Hạ Bình Thâm thấy bà lo lắng bèn một tay nắm tay bà, vỗ vỗ: Em gọi cho con chưa?

Hạ phu nhân nói: Đã gọi rất nhiều nhưng con không bắt máy.

Đường Chính Dật quay người, rất nhanh chóng bước đi. Hắn không hề chuẩn bị gì cả. Chỉ đơn giản mà vô thức bước lên xe, đóng cửa, phóng đi mất.

Thẩm Tư Yên lúc nãy qua điện thoại có nói Tiểu Tâm đi học, sau khi tan học mới trở về nhà chúc mừng sinh nhật Hạ phu nhân. Hiện giờ chắc chỉ còn một nơi cho hắn tới.

Trường học.

Trường cũng đã tan hết người, ánh chiều tà cũng dần buông xuống. Một màu cam cháy rực phủ trên sân trường, rất đượm buồn.

Khoảng sân trống rỗng, không một bóng người qua lại. Vào những lúc này không hiểu sao sẽ có vài người trở nên trì độn. Rất may Đường Chính Dật không phải top người đó.

Hắn đi đến từng lớp học, đến cả phòng giáo viên. Từng ngóc ngách, phòng ốc đều xem qua. Cảm giác bất lực trong lòng hắn từ từ mà hiện hữu.

Chỉ còn một nơi hắn chưa xem qua.

Đúng rồi! Khi Đường Chính Dật đến chỉ thấy một bóng người dựa lưng vào tường. Quần áo nhơ nhuốc, lấm lem.

Hắn lãnh đạm đi lên trước mặt y.

Ánh chiều tà bị hắn che khuất, Hạ Lạc Tâm bất giác ngẩn đầu. Một chốc liền trở nên ngơ ngác. Hắn nhìn y có chút lạ lẫm.

Hạ Lạc Tâm đã hơi trưởng thành, còn thanh tú hơn trước rất nhiều. Đã hơn năm năm kể từ lần đó gặp y. Giờ đây lúc Hạ Lạc Tâm nhìn hắn, đôi mắt phủ một tầng nước, hai bàn tay đang siết chặt vào quần. Mị hoặc tăng lên gấp vạn lần.

Hạ Lạc Tâm thấy hắn lạnh nhạt, không nói gì, từ trong cổ họng y truyền ra một thanh âm khe khẽ: Anh... anh là ai?

Tim Đường Chính Dật hẫng một nhịp. Giọng nói y giống như sắp khóc? Lần đầu tiên hắn nghe một thanh âm ngọt ngào tựa như mật ong. Không phải quá ủy mị mà là ấm áp lạ thường.

Yết hầu Đường Chính Dật liên tục lên xuống: Đi về! Hạ phu nhân đang rất lo lắng.

Hạ Lạc Tâm càng siết chặt tay, môi hơi run run, y quay đầu: Em không về đâu! Không còn gì để về hết.

Đường Chính Dật nhìn xuống y: Nếu em không về Hạ phu nhân sẽ rất buồn.

Hạ Lạc Tâm không dám ngẩng đầu: Là em ngu ngốc để người ta lừa. Đến quà sinh nhật cho mẹ cũng bị người ta làm hư mất. Mẹ không thích những đứa trẻ ngu ngốc. Em... em không về đâu!

Đường Chính Dật bỗng dưng nâng cằm y: Đừng trở thành phiền phức của người khác!

Hạ Lạc Tâm nhìn rất rõ mặt người đàn ông này. Thật đẹp trai! Đẹp hơn cả cha y rất nhiều phần. Nhưng tính khí người này là điểm khiến y không thích.

Hắn quay người, ý định bước đi. Hạ Lạc Tâm vội nắm lấy vạt áo hắn, nói vô cùng nhỏ: Anh đưa em về có được không?

Đường Chính Dật không nói đáp, chỉ bế ngang y ôm vào lòng. Hạ Lạc Tâm không phản kháng còn ôm rất chặt, tựa như cố giấu thứ gì đó. Được một lúc, hắn lên tiếng: Tại sao không khóc?

Hạ Lạc Tâm vùi đầu vào cổ hắn: Nước mắt của em chỉ rơi cho những người xứng đáng!

- --------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.