Nhân Tình Bí Mật

Chương 20: Chương 20




Hạ Lạc Tâm được sắp ngồi vào một chỗ ngay cửa sổ phòng học. Y rất thích chỗ ngồi này. Dường như cửa sổ lúc nào cũng mở, cơn gió tự nhiên cũng sẽ khiến y yêu việc học này hơn. Trong giờ học, Hạ Lạc Tâm tựa hồ không chăm chú nghe giảng lắm, y rất chuyên tâm vào cái đồng hồ màu lam trên cổ tay.

Thầy Lâm thấy học trò của mình không chăm chú liền muốn nhắc nhở. Thầy vốn tính tình rất hiền từ, chỉ nhỏ nhẹ nói với y: Em Hạ! Em có chuyện gì sao?

Hạ Lạc Tâm giật mình, lặp tức ngẩn đầu, đáp: Dạ không ạ!

Thầy Lâm khẽ gật đầu: Nếu không có chuyện gì thì chúng ta tiếp tục nhé?

Hạ Lạc Tâm ngơ ngác gật đầu. Thầy Lâm đọc tiếp đoạn thơ còn dang dở.

Thật ra, hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi sáu của mẹ y. Hạ Lạc Tâm kỳ thực không thể nào không bồn chồn trong lòng.

Trẻ em chính là như vậy mà. Ngày đặc biệt nào cũng sẽ không ngừng hào hứng, chờ hết giờ mong chóng tan học để đón sinh thần của người quan trọng. Chắc chắn bây giờ cha mẹ đang đợi y ở nhà. Còn có một người y thật rất muốn gặp mặt.

Cuối cùng cũng đã nghe được tiếng chuông mà Hạ Lạc Tâm muốn nghe nhất. Y nhanh chóng đem tập sách nhét vội vào cặp, chạy ra khỏi lớp học.

Vào ngày này mấy năm trước đều là cha y chuẩn bị quà cho mẹ. Hôm nay, Hạ Lạc Tâm tự cảm thấy mình đã trưởng thành nên nhất quyết mua cho mẹ một món quà. Hai hôm trước bà ngoại nói sẽ cho y một chút tiền. Hạ Lạc Tâm kiên quyết không nhận, nói chỉ có thể làm công lấy tiền. Xong, bà ngoại đành chịu thua đứa nhỏ này, bảo y ra chợ mua cho bà chút trái cây lấy tiền công. Hạ Lạc Tâm như vậy lại nói chưa đủ muốn làm thêm nhiều việc nữa. Bà ngoại y vốn rất nhiều tiền mà, làm thêm nhiều một chút cũng đâu khiến bà vơi đi bao nhiêu.

Vậy là bà ngoại đành cho y đấm lưng, lâu lâu lại bảo y giúp bà thái hành, một chốc lại tìm cớ bảo y đọc sách cho bà nghe. Hạ Lạc Tâm chỉ mới sáu tuổi đã biết tự thân kiếm tiền. Chuyện này khiến không ít người trong dòng họ tán thưởng. Đặc biệt nhất chính là Hạ An Kiều, cô đem chuyện này kể không biết bao nhiêu người, giọng điệu vô cùng tự hào.

Vậy là hôm qua kiếm đủ tiền, Hạ Lạc Tâm tặng cho mẹ một chiếc vòng cổ, trên mặt có hình trái tim. Mặc dù rất đơn điệu lại có phần rẻ tiền nhưng đối với một đứa trẻ như y lại cảm thấy rất thanh tao, đẹp đẽ.

Hạ Lạc Tâm ôm trong lòng một cái hộp đen, bên trong chính là chiếc vòng cổ. Y giữ rất chắc, tựa hồ vô cùng trân quý nó. Mẹ nhất định cũng sẽ xem nó như một bảo bối, cũng quan trọng giống như y vậy. Hằng ngày đều sẽ thấy mẹ đeo nó trên cổ. Lấp lánh, sang trọng giống như mẹ.

Nè! Nhóc con họ Hạ!

Hạ Lạc Tâm ngẩng mặt. Thì ra là đàn anh năm hai, Khương Tuân, kèm theo hai, ba người nữa. Trong đám người đó lấp ló hình bóng rất quen thuộc. Hạ Lạc Tâm nheo mắt nhìn cho kỹ.

Khương Tuân đẩy vai y, quát: Nhìn cái gì?

Hạ Lạc Tâm bị đẩy lui mấy bước, tay ôm rất chặt hộp quà. Mặt Khương Tuân trông rất không được vui vẻ. Mặc dù chẳng làm gì cả nhưng lúc nào đàn anh này cũng có ý muốn làm phiền đến y.

Khương Tuân nhìn cái hộp màu đen trong tay y, nheo mắt, đá mày: Đang ôm cái gì đó?

Loại cảm giác đang dâng lên trong người y, cơ hồ chính là bất an. Hạ Lạc Tâm cố giữ chặt hộp quà một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Tuân, đáp lại: Không có gì hết.

Khương Tuân nhếch môi: Còn nói không có gì?

Hắn ta nhào tới, nắm lấy một phần của hộp quà, giật mạnh. May quá, lúc nãy Hạ Lạc Tâm cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, giữ thật chặt nó. Đến lúc Khương Tuân nắm lấy cũng chẳng giựt ra được.

Khương Tuân giựt nó không được liền nổi giận, giơ chân trái lên. Hạ Lạc Tâm hoảng sợ như thể sắp sửa bị người ta đạp cho lăn lóc, hai mắt nhắm nghiền lại. Trong lòng âm thầm gọi tên một người.

Bàn chân sắp hạ xuống, từ trong đáp người truyền ra một giọng nói quen thuộc: Tiểu Tuân! Là em trai của tôi!

Giọng nói này không những quen thuộc mà là chỉ cần nghe qua liền biết chính là của ai. Hạ Từ Niệm lách khỏi đám người, vẻ mặt rất ư là lo lắng.

Thấy Hạ Từ Niệm đi ra, y liền không thể không vui mừng. Hạ Từ Niệm là anh họ y. Người này có thể hiểu đơn giản một chút chính là vô cùng tốt bụng. Một người mà trong lòng Hạ Lạc Tâm thầm kính trọng cùng tán thưởng. Y buột miệng gọi: Ca!

Hạ Từ Niệm một chân quỳ xuống, ôm mặt y, lo lắng hỏi: Có làm sao không?

Hạ Lạc Tâm lắc đầu.

Trên mặt anh tỏa ra một nụ cười hòa nhã tựa như ánh hoàng hôn rực rỡ: Là Tiểu Tuân không tốt, đã bắt nạt em. Em xem chân, tay đều lấm lem hết cả rồi?

Hạ Lạc Tâm cười lộ lên hai lúm đồng tiền: Không sao hết.

Hạ Từ Niệm: Không sao cái gì? Hôm nay là sinh nhật của Hạ phu nhân. Nếu em để bản thân mình như thế này về nhà chắc chắn mọi người sẽ lo lắng.

Hạ Lạc Tâm ngây ngốc hỏi: Thật sao?

Hạ Từ Niệm thật tự nhiên mà gật đầu, anh nói: Để cặp sách đây anh giữ hộ cho, còn cả hộp kia nữa! Em vào toilet rửa sạch đi!

Hạ Lạc Tâm nhìn hộp quà, có chút do dự: Nhưng...

Hạ Từ Niệm ghé sát mặt y, vẻ mặt vô cùng chân thành: Em còn nghi ngờ anh sao?

Hạ Lạc Tâm lắc đầu, vội đưa cặp cùng hộp quà vào trong tay Hạ Từ Niệm. Nhanh chóng chạy vào toilet.

Hạ Từ Niệm đơ người một lúc lâu, cuối cùng thờ ơ buông cặp y, rơi xuống đất. Anh mở hộp quà, nhìn nó không bao lâu liền nhếch mép.

Khương Tuân vỗ vai anh: Đại ca?

Hạ Từ Niệm gạt tay hắn, ném ngược hộp quà vào trong người Khương Tuân: Đừng có gọi tao là đại ca! Ngứa tai chết đi được. Cái này... cho mày.

Hạ Từ Niệm lãnh đạm bước đi, Khương Tuân vội vàng nói với theo: Là đồ của em trai anh mà?

Hạ Từ Niệm chợt dừng bước: Em trai? Haha...

- -----------------

Vâng! Sau đợt gọi hồn thần thánh tôi liền vắt tay đăng truyện với tốc đồ bàn thờ. Vì tôi bận quá bận mà T.T

Để tạ lỗi với quý dị thì mai tôi sẽ đăng thêm 1 chương nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.