Thẩm Tư Yên chạy một bản hòa tấu mà bà yêu thích. Rất nhanh sau đó đã chìm đắm vào nó, tà váy lả lướt dưới sàn nhà. Bà mới vừa tròn độ tuổi ba mươi. Ở độ tuổi này, nhiều thiếu nữ ngoài kia vẫn còn rất bay nhảy, yêu đời. Nhưng mà...
Cạch.
Cửa lớn bật ra, một cậu trai đã mở nó.
Nhưng mà ở cái độ tuổi người ta còn đang vui chơi, bà đã có một đứa con trai 12 tuổi.
Cậu trai này không có lấy một biểu tình, tay cầm chiếc cặp da đen, trầm giọng: Mẹ ăn bận như thế có ý định đi đâu à?
Thẩm Tư Yên vui vẻ, chạy đến: Tiểu Dật về đúng lúc lắm, chúng ta cùng đi!
Tiểu Dật lạnh nhạt hướng lên cầu thang: Không đi!
Thẩm Tư Yên xụ mặt. Thằng nhỏ này còn chưa biết bà định đưa nó đi đâu, nó đã vội từ chối. Thẩm Tư Yên cười gian: Mẹ đưa Tiểu Dật đi thăm Hạ phu nhân. Dù sao cô ấy sinh con đã một năm, con cũng không thể không đến.
Tiểu Dật có chút do dự, một hồi vẫn hướng lên: Mẹ nói với cô ấy, con chúc đứa trẻ trưởng thành sẽ thông minh xuất chúng, mỹ mạo hơn người.
Thẩm Tư Yên quyết không buông tha còn che miệng, nói vọng lên: Lúc mẹ sinh con, thân thể cạn kiệt sức lực chỉ nằm một chỗ, cũng là một tay Hạ phu nhân ẵm bồng, lo liệu. Con dù sao cũng phải nghĩ đến tình cảnh đó nếu không có cô ấy...
Tiểu Dật liếc mắt xuống bà, lại một mạch đi lên: Chờ một chút, con thay quần áo.
Không thấy bóng dáng của Tiểu Dật đâu nữa, Thẩm Tư Yên hả dạ cười lớn: Ông cụ non của ta! Nếu con thắng thì ta không thiết làm mẹ con nữa haha.
Cuối cùng Tiểu Dật vẫn phải ngồi cùng một xe với Đường phu nhân. Cậu nói không nói, cười không cười, biểu cảm cũng không có. Cứ chờ một chút bà lại phải đưa tay lên mũi, kiểm tra xem nhóc này có còn thở hay không.
Thẩm Tư Yên đẩy vai cậu, cười nói: Tính nết này của con rốt cuộc là giống ai hả?
Tiểu Dật trầm ổn, lật sách: Có lẽ là cha.
Thẩm Tư Yên lắc đầu: No, no! Thế nào cũng không giống. Con không phát hiện ông ta rất hay càu nhàu sao?
Đôi hàng lông mày Tiểu Dật khẽ động, cậu lại lật sách: Không! , nói đoạn, cậu gấp sách lại: Đã quá lâu không gặp.
Lâu rồi Thẩm Tư Yên mới nhìn thấy ánh mắt sâu thẫm, chất chứa phiền muộn này. Bà suy ra có chút muốn nhìn nó lại có chút không muốn nhìn. Vẻ tuấn mỹ cùng khí chất xuất thần khó có thể phát ra từ đứa trẻ vừa tròn 12 tuổi, ngoại trừ con trai bà. Đây có thể gọi là vẻ đẹp thừa hưởng vốn có từ cha của cậu.
Thẩm Tư Yên thở dài thườn thượt, bà xoa đầu cậu: Vài ngày nữa con lại phải đi?
Tiểu Dật khẽ gật đầu. Hiện tại cậu đang là học sinh du học tại Anh Quốc xa xôi. Đang trong kì nghỉ lễ đầu năm, cậu đành sắp xếp trở về vài ngày. Không may thời gian này Đường Nhuận lại trong chuyến công tác của ông ta. Hai người lại một lần nữa không thể gặp nhau.
Thẩm Tư Yên còn đang say mê ngắm nhìn khoảng khắc hiếm thấy của con trai mình, bà bỗng nhiên đánh vào phần sau ghế lái của tài xế xe: Đến đó!
Tài xế nghe lệnh, lặp tức cho đậu xe vào một cửa hàng đồ trẻ em bên đường. Cửa hàng này không nhỏ cũng không lớn, chỉ có hai tầng lầu. Tiểu Dật hỏi: Không phải trung tâm thương mại?
Thẩm Tư Yên khoác vai cậu, lôi vào trong. Vừa đi, vừa cười nói: Con trách nó nhỏ sao? Hạ phu nhân thích mua đồ ở đây lắm. Vải vừa xịn vừa mịn, vừa đáng yêu lại xinh xắn. Đối với trẻ em, da thường là thứ dễ tổn thương. Việc chọn quần áo tương đối nghiêm khắc. Lúc trước Hạ phu nhân có tặng con rất nhiều quần áo ở đây.
Tiểu Dật hỏi: Có sao?
Thẩm Tư Yên chống cằm suy nghĩ: Có! Mùa xuân thì tặng áo len mỏng, mùa hè lại tặng áo thun cọc tay, mua thu thì tặng yếm quần gấu con, mùa đông lại tặng áo lông cừu. Tất cả đều treo ở phòng quần áo ở phòng con.
Tiểu Dật không trả lời. Cậu chưa nhìn thấy thứ đồ Hạ phu nhân đem đến bao giờ, cũng không có hứng thú để xem. Bỗng dưng Thẩm Tư Yên cúi người, nói vào tai cậu thật nhỏ: Có lẽ con không nhớ... màu hồng... rất đáng yêu.
Tiểu Dật bịt lỗ tai, lui ra sau mấy bước. Cả người đều nổi lên tầng tầng da gà: Nói dối!
Thẩm Tư Yên nhún vai, cười gian trá: Còn bảo ta nói dối? Không tin con về nhà tự mình kiểm chứng. Thật sự... rất đáng yêu!
Tiểu Dật vừa tưởng tượng, vừa rùng mình quay mặt đi, có vẻ đã hơi hờn dỗi Thẩm Tư Yên: Có đi nữa không?
Thẩm Tư Yên cười đến cong cả mắt: Có, có. Con chọn một món làm quà đi!
Tiểu Dật không thể nào ngưng lại sự rùng mình. Trong đầu đều xoay quanh hình ảnh bận đầm hồng đến buồn nôn. Xung quanh đây cũng chỉ toàn màu hồng phấn nhàn nhạt. Quá mức gây sự muốn nôn thóc nôn tháo của cậu. Tiểu Dật đi thẳng một lúc mới nhìn ra trong đống màu hồng kia cũng có một vật chưng bày rất bắt mắt. Cậu nói với Thẩm Tư Yên: Lấy nó đi!
Thẩm Tư Yên nhìn nó, chống cằm, tặc lưỡi: Thiết kế rất đẹp nhưng... nó rõ ràng là một cặp?
Là một cặp nhẫn đôi còn vô cùng nhỏ. Chỉ cần nhìn qua liền biết chính là thiết kế theo tay trẻ con. Thường các mẹ sẽ không lựa chọn cho con mình một chiếc nhẫn bởi nó có thể rơi mất không hay biết. Chung quy một lúc lâu Thẩm Tư Yên vẫn lấy cặp nhẫn này vì Tiểu Dật chỉ vừa mắt một mình nó thôi.
Trên đường đến Hạ gia, Thẩm Tư Yên không thể nào không dòm ngó hai chiếc nhẫn bạc. Một lúc lâu bà bỗng nhiên bật thốt: Forever? Ô! Tiểu Dật, mẹ chắc chắn với con đây chính là định mệnh.
Tiểu Dật hơi cau mày: Cái gì?
Thẩm Tư Yên cất cặp nhẫn, lắc đầu cười bí ẩn: Không có gì.
Dinh thự của Hạ gia rất lớn, rất lộng lẫy nguy nga. Nếu so với dinh thự của Đường gia thì Hạ gia lại chiếm phần hơn. Hạ phu nhân thích Cẩm Tú Cầu, đem nó trồng trong chậu lớn, ngày ngày đều có vài người hầu cắt tỉa gọn đẹp. Hồ nước ở đây đặc biệt đem hoa hồng rải vào, nước trong veo, xanh biên biếc. Tổng thể nơi đây mang lại cho người ta một cảm giác thanh mát lạ thường, khiến cho ta muốn nằm xuống bãi cỏ xanh, tận hưởng cái gió nhẹ yên tĩnh khiến lòng bình thản, quên đi phiền muộn.
Một nữ hầu đưa hai mẹ con họ Đường vào trong. Cô ta vào tới cửa, nhìn vào máy, ấn nút. Máy reng lên một cái, bên trong truyền ra tiếng gào khóc, tiếng nữ nhân cầu xin. Nữ hầu ho mấy cái, nói vào máy: Thưa phu nhân, có người đến thăm ạ!
Bên trong truyền ra: Tiểu Vũ, mau cho người vào... mau...
Nữ hầu mở cửa, dáng vẻ không quá hoảng hốt. Ngược lại Thẩm Tư Yên lại trông rất gấp gáp, chạy ùa vào trong.
Hạ phu nhân chạy theo đứa trẻ bò trên đất, vừa bò vừa gào khóc. Nó chạy đến đâu liền va vào mấy cái bình cổ vật, điêu khắc cầu kỳ. Hạ phu nhân chạy theo một chốc lại phải đỡ mấy cái bình cổ, sợ bị vỡ.
Bà vừa ôm được nó, liền mặc nó đạp mình, vỗ về: Tiểu Tâm ngoan, Tiểu Tâm ngoan... để mẹ ôm con.
Đứa trẻ một chút cũng không có dấu hiệu ngừng khóc. Thẩm Tư Yên lo sợ, nói: Để mình bồng thử.
Hạ phu nhân gật đầu, truyền đứa trẻ qua cho bà. Không ngờ qua tay Thẩm Tư Yên, nó còn khóc một trận dữ dội hơn lúc nãy. Thấy vậy hai mắt Hạ phu nhân cũng ứa nước, trông rất ủy khuất nói với bà: Hạ Bình Thâm trốn nó bay qua Nhật sáng nay. Nó dậy không thấy cha liền khóc, khóc mấy tiếng không dứt. Làm mình lo sợ muốn điên luôn đây.
Thẩm Tư Yên vuốt lưng đứa trẻ: Hạ Bình Thâm đi công tác? Đứa trẻ này không hiểu sao lại không thể rời cha mẹ nó chứ?
Tiểu Dật chỉ đứng một bên nhìn, không nói gì.
Hạ phu nhân nói: Cơ thể Tiểu Tâm dễ sinh bệnh, mình sợ nó khóc tí nữa phát sốt không chừng. Mình phải làm sao đây Yên Yên?
Thẩm Tư Yên như thế nào cũng không biết. Từ nhỏ Đường Chính Dật lầm lì, sinh ra đã ít cười, ít khóc. Chưa từng khóc quá ba phút, hỏi bà điều này không phải đang làm khó bà sao?
Thẩm Tư Yên nhìn Hạ phu nhân sắp khóc liền thấy thương sót vô cùng nhưng bà cũng chỉ biết ngập ngừng: Mình... Tiểu... Tiểu Dật, con?
Cả Thẩm Tư Yên cùng Hạ phu nhân đều tròn mắt, kinh ngạc. Tiểu Dật đưa hai tay muốn bế đứa bé?
- -----------
Tạm đổi xưng hô để phù hợp với hoàn cảnh.:> ♡