Nhân Tình Bí Mật

Chương 25: Chương 25




Đường Chính Dật nghiêng nghiêng, ngả ngả bước đi. Chân trước chân sau đều loạn cả lên. Từ lúc Tinh Đông ngủ, hắn đã đi ra clup, cùng một người bạn cũ uống rượu. Uống đến độ hai mắt nhìn ra năm sáu hình ảnh khác nhau. Người bạn cũ của hắn tửu lượng vốn không hề tệ, ấy vậy cũng phải chào thua hắn. Đành cáo từ đi về trước.

Đường Chính Dật vốn ở quán bar đã quá là quen mặt. Quản lý gọi hắn như thế nào cũng không nổi, bèn gọi Hồng Nguyên lên đỡ sâu rượu về. Hồng Nguyên lên đến nơi nhăn nhó với hắn cả một trận, rốt cuộc cùng với vài người khác giúp đỡ đưa hắn vào taxi.

Hồng Nguyên công việc tứ phía còn phải lo cho hắn. Vừa về đến cửa nhà, hắn đã luôn miệng gọi một tiếng: Tiểu Tâm!

Số lần gọi này càng lơn hơn chứ không giảm đi. Cùng với âm độ khác nhau. Lúc thì ấm áp lạ thường, lúc lại lạnh nhạt vô đối, còn có cả những lúc nghe rất... biến thái.

Hồng Nguyên rùng mình mấy cái. Thanh khống, đây chính là cái loại thanh khống khiến người ta nghe là sợ hãi. Hồng Nguyên không chừng chừ, đem tay hắn lăn vô máy mở cửa nhà. Thẳng thừng quay lưng trở về.

Tên người ta đẹp như vậy, đáng yêu như vậy đều bị hắn gọi thành cái dạng biến thái gì đó. Nghe một hồi Hồng Nguyên bị hắn gây lú, cảm giác tự dưng lạ lẫm với hai chữ đó ghê gớm. Đồng ý là yêu đi nhưng yêu đến mức rõ ràng thấy tương lai mù mịt như vậy mà vẫn cố chấp thì chỉ có một mình Đường Chính Dật làm được điều đó. Cả ba con người này đều cố chấp như vậy, không phải người khổ nhất vẫn là người đứng ngoài vòng xoay đó sao?

Hắn không nhớ vừa rồi đã nói gì với Tinh Đông. Chỉ có thể nhận ra y không còn ở trước mắt mình. Hiện tại hắn rất muốn đứng lên đi tìm y. Tinh Đông muốn bỏ trốn. Có phải thật là muốn bỏ hắn mà đi hay không?

Nhất định phải bắt y về. Không thể rời bỏ hắn. Hắn cực lực nhiều như vậy, cố chấp nhiều như vậy đều là muốn giữ y bên cạnh mình. Một khắc cũng không cho y rời khỏi hắn. Nhất định không được.

Hắn vừa loạng choạng đi đến chỗ để giày liền ngã nhào đến phía trước. Hắn cảm nhận được một thân nhỏ nhắn ôm lấy hắn. Đường Chính Dật không muộn màn ôm lấy cơ thể kia, chất giọng trầm khàn từ trong cổ họng phát ra: Tìm được em... cuối cùng cũng tìm được rồi. Không được đi! Không cho em đi nữa!

Vu Lỵ ngơ ngác, đôi mắt vốn đã to tròn giờ đây càng có thể nhìn thấy rõ rệt. Nàng trong lòng vừa bồi hồi vừa vui mừng không tả siết. Trái tim cứ như vậy mà mãnh liệt đập thình thịch. Vu Lỵ hạ tay xuống, vỗ vai hắn trấn an: Em ở đây với anh... không đi nữa... nhất định.

Đã rất lâu Đường Chính Dật đối với nàng không hề ôn nhu. Mặc dù biết với ai hắn cũng đều sẽ mặt lạnh nhạt nhưng dẫu sao, sau này đối với hắn, nàng vẫn là một người vợ, xa hơn còn là mẹ của con hắn. Không thể nào một chút ôn nhu đối với nàng cũng không thể.

Lúc trước nàng còn hoài nghi không biết có phải Đường Chính Dật có người nào khác. Cũng may mắn nàng ngay lặp tức đã bác bỏ suy nghĩ đó ngay. Vu Lỵ thầm thích Đường Chính Dật từ rất lâu. Khi xưa cùng hắn với Hồng Nguyên trở thành bộ ba thân thiết. Hắn đi du học, nàng cũng muốn đi, hắn trở về nước, nàng cũng sẽ về. Mặc dù không ôn nhu từ tốn nhưng đối với Vu Lỵ, Đường Chính Dật chưa từng tức giận. Sau này vì mối cơ duyên nào đó giữa Tống gia với Đường gia mà hắn cùng nàng bắt đầu một mối quan hệ vượt mức bạn thân thiết. Hơn nữa hai bên còn nói sẽ tổ chức một buổi hôn lễ. Cũng đã yêu nhau hơn năm năm, đây là lần đầu tiên hắn ôm nàng. Hai má Vu Lỵ nóng lên, tựa như một thiếu nữ vừa mới gặp tình yêu đầu những năm cấp ba.

Lúc này hơi thở của Đường Chính Dật vô cùng ổn định. Vu Lỵ cảm nhận rõ ràng đây chính là một loại an tâm xuất phát từ người hắn. An tâm rằng người hắn yêu tuyệt đối không bỏ rơi hắn.

Vu Lỵ vẫn cứ vỗ về sau lưng Đường Chính Dật. Từng cái hạ xuống đều nhẹ nhàng đến mức sợ rằng nếu sơ xuất tựa hồ hắn ngay lặp tức buông tay.

Đều là anh sai rồi... anh không nên như vậy... anh... chúng ta... nên làm sao đây? Anh... anh làm sao mới tốt đây? Hả? , Đường Chính Dật lè nhè nói, chữ được chữ mất.

Không giống. Hắn không giống một Đường Chính Dật mà nàng đã quen. Rốt cuộc... rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Vu Lỵ không dám nghĩ nhiều, nàng vuốt lưng hắn, nói nhỏ: Chúng ta không phải vẫn đang rất tốt sao?

Đường Chính Dật ngẩng đầu nhìn nàng, nhìn vô cùng chăm chú. Ngón tay còn miết miết cằm nàng. Hắn cười: Không tốt! Em đều mỗi giây mỗi phút đều cảm thấy mệt mỏi... anh... đều là lỗi của anh. Không thể buông tay em, càng không thể làm cách nào quan minh chính đại giữ em bên mình... Hạ Lạc Tâm... Hạ Lạc Tâm... đừng bỏ anh... có được không? Hạ... Lạc... Tâm...

Cánh tay giữ trên lưng hắn của Vu Lỵ cứ như vậy mà vô lực buông lỏng xuống. Đôi mắt nàng mở to, sáng ngời như một viên ngọc. Viên ngọc lắp lánh dưới đáy đại dương, một mình đuổi theo vua thủy tề.

Viên ngọc này cực lực, gian khổ bỏ đi lớp vỏ bảo vệ xấu xí, cố gắng trở nên thật xinh đẹp, mong muốn một lần được vua Thủy Tề để mắt đến. Viên ngọc nổi trội hơn tất cả mọi thứ nơi đáy vực sâu, cuối cùng cũng được đứng bên cạnh vua Thủy Tề. Viên ngọc hoang tưởng mình chắc chắn sẽ được vua Thủy Tề trân trọng đeo lên người nhưng không ngờ rằng viên ngọc xinh đẹp này lại cùng vô số viên ngọc khác kết thành chuỗi. Cuối cùng trở thành một trong những viên ngọc tầm thường khác.

Trái tim của Vua Thủy Tề vốn chỉ có một nơi chứa đựng. Viên ngọc xinh đẹp cho rằng mình tổn thuơng cũng không nghĩ đến vua Thủy Tề tổn thuơng gắp vạn lần chỉ để chờ đợi một người khác.

Thì ra... không phải cứ dốc sức yêu người khác thì người ta sẽ chấp nhận.

Càng không thể cứ giữ chặt thì người ta sẽ ở lại.

Gò má Đường Chính Dật chảy dọc hai hàng nước mắt. Chưa bao giờ thấy hắn trở nên chật vật như vậy, trở nên bất lực đến cùng cực như vậy. Hắn từng nói vơi nàng một câu: Tôi chỉ rơi nước mắt cho những người xứng đáng.

Vu Lỵ đã từng rất mong chờ giọt nước mắt này lăn xuống. Cuối cùng đã thấy rồi, thấy rõ ánh nước, còn thấy rõ cả gương mặt bi thuơng của hắn. Tất cả đều tận tình thu vào trong mắt nàng.

Anh lên nghỉ ngơi đi đã. Anh say rồi.

Vu Lỵ ý định đỡ Đường Chính Dật lên phòng ngay lặp tức bị hắn gạt tay ra: Tiểu Tâm? Tiểu Tâm?

Vu Lỵ chạy đến nắm cánh tay hắn, vội vã nói: Em ở đây! Em ở đây mà Chính Dật.

Đường Chính Dật làm như không nghe thấy, lảo đảo tìm thứ gì đó xung quanh, nói: Tiểu Tâm... Tiểu Tâm đâu mất rồi?

Lúc nào Tinh Đông cũng nói với hắn: Chúng ta ăn trước đã. Anh hãy ăn gì đi đã. Ca ca anh ăn gì đi. Em nấu canh giải rượu cho anh.

Ngay cả khi tận ba bốn giờ sáng hắn về, cơm vẫn mới, canh vẫn nóng, đồ ăn vẫn còn tỏa hương thơm. Còn có cả một người chấp nhận đợi hắn về chỉ để hâm nóng thức ăn. Tất cả chỉ vì sợ hắn đau dạ dày, sợ hắn không đủ sức làm việc. Thậm chí còn sợ hắn vì say rượu qua hôm sau chẳng thể đi làm, mà học nấu canh giải rượu.

Không phải bảo hắn nghỉ ngơi mà chính là anh ăn gì đi.

Vòng luẩn quẩn này thật phức tạp. Một người vì một người mà thay đổi. Một người vì một người mà đánh mất chính mình. Một người lại cho rằng bản thân kém cỏi, không dám chấp nhận loại tình cảm sai trái này.

Hắn cực lực theo đuổi người khác, không hề nhìn lại phía sau còn có một người vì hắn mà kìm nén run rẫy, nước mắt không ngừng lã chã xuống sàn nhà. Càng không thể nhìn thấy có một người đã yêu hắn đến mức dù hắn có không quan tâm, dù hắn có tuyệt tình đến đâu vẫn một mình quyết định níu kéo một đoạn tình cảm mỏng manh có thể sẽ đứt bất cứ lúc nào kia.

- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.