Có cơn gió nhẹ hôn lên đôi gò má trơn mịn của thiếu niên. Rèm mi y rũ xuống tạo thành một bóng râm quanh bầu mắt. Trong làn không khí có mùi oải hương nhàn nhạt. Đốm sáng vàng le lói nơi góc phòng, rọi lên đôi môi mỏng mềm, ánh màu cam quả đào. Trong một buổi tối ấy, nàng biết có người thích cái dịu êm của gió trời, thích cái mùi hương nhè nhẹ quyến rũ. Nửa khuôn mặt của thiếu niên bí ẩn, hư hư thực thực. Đẹp đến nao lòng.
Ngày hôm đó, dinh thự nhấn chìm trong biển lửa vùn vụt. Có lẽ đó là lần đứa trẻ ấy nhìn thấy Mặt Trăng đỏ như màu máu. Cũng có lẽ đó là lần trái tim nó co lại thành một mẩu vụn vặt. Là lần mà bàn tay nó không thể cầm nắm hư vinh, là lần nó ngồi vào chiếc ghế mộc mà nó buộc phải chấp nhận cả quảng đời về sau. Đó là thứ gì? Tại sao lại như vậy?
Ngón tay thiếu niên co lại, trán đổ một tầng mồ hôi lạnh. Trong cơn mộng mị kia, y bừng tỉnh, đôi mắt nhắm nghiền giờ đây hờ hững nhìn khung cảnh phía đối diện. Ánh đèn vàng thu lại trong tròng mắt hệt như cái ngày dinh thự rực lửa chỉ còn lại mảnh vụn đen trong tâm trí.
Tiếng lật sách vang lên sau lưng y, điềm tĩnh, trầm lắng. Tinh Đông nghiêng mình, nhìn sang người kia. Hóa ra lại là người quen thuộc, đeo một cặp kính không gọng, đọc cuốn sách cổ dày.
Đừng đọc sách trong tối không tốt cho mắt của cậu
Kim Tiểu Trùy lật thêm một trang, nói: Vậy sao? Tôi đeo kính còn nhìn thấu tâm can của cậu
Vậy mà những người tự cho là tinh mắt lại nhìn không thấu ái tình của chính mình.
Đôi lúc cả hai sẽ nói dăm ba câu đùa với nhau như vậy. Mặc dù nó chẳng có điểm gì thú vị cả. Một vài nụ cười nhạt nhẽo khiến cho tâm tình cả hai thoải mái.
Kim Tiểu Trùy rút từ trong túi áo ra chiếc điện thoại, đưa đến cho y: Quan hệ của cậu cũng rộng rãi quá đấy
Tinh Đông nhận lấy chiếc điện thoại. Hai mươi ba cuộc gọi nhỡ, đều là số lạ gọi đến. Số lạ này dường như y đã thấy trước lúc Kim Tiểu Trùy gọi cho y. Vừa rồi vì điện thoại liên tục kêu lên, sợ quấy rầy giấc ngủ của y, cô đã chuyển sang chế độ rung. Cô không thích nhận một cuộc gọi lạ không phải cho mình. Phần tính cách này Tinh Đông đã quá quen thuộc nên y không cần hỏi.
Điện thoại y lại rung lên, lần này Tinh Đông bắt máy.
Đối phương kia hơi thở gấp gáp, mắt thấy có người tiếp nhận cuộc gọi liền không đợi y mà nói: Đông Đông, là anh!
Giọng nói này quen thuộc, không quá trầm, có chút ấm, qua loa điện thoại liền có điểm dễ nghe. Tinh Đông trộm liếc nhìn Kim Tiểu Trùy, cô không nhìn y vẫn đắm chìm trong cuốn sách cổ... hoặc không.
Kỳ Thời, anh có chuyện gì sao?
Bên kia im lặng một khoảng, do dự đáp: Xin lỗi em!
Một tiếng xin lỗi của Kỳ Thời, nặng nề khô khốc. Tinh Đông vô thức xoa xung quanh cổ, không biết trả lời thế nào mới phải.
Trong phần chuyện này, người sai không chỉ có Kỳ Thời. Nếu như lúc đó, Tinh Đông một tiếng quả quyết rời đi, tình trạng như thế cũng không xảy đến. Là do cả hai đều sơ suất cả. Lần này nếu chuyện vỡ lẽ, người khó xử hơn vẫn là Kỳ Thời, dù sao anh cũng là một ngôi sao. Không thể trách anh được.
Không sao đừng tự trách. Cũng là lỗi của tôi
Tiếng lật sách của Kim Tiểu Trùy không giảm đi. Xung quanh cô bao bọc một màn không khí ảm đạm. Hệt như chưa từng để tâm đến cuộc trò chuyện này.
Tinh Đông nghe được tiếng gió rít bên đầu dây kia. Có lẽ Kỳ Thời đang đứng ngoài trời. Thật lâu sau không thấy người đáp, Tinh Đông liền cảm thấy có điểm kỳ lạ, khẽ nói: Không còn chuyện gì nữa tôi tắt máy đây!
Có thể gặp em không?
Tinh Đông thoáng lặng người, trộm liếc sang Kim Tiểu Trùy.
Y bị dọa sợ, điều đó chắc chắn Kim Tiểu Trùy nhìn thấy. Còn cái người mà dọa sợ y không ai khác lại là vị Đường Tổng lãnh khốc kia. Nếu giờ phút này bảo y đi gặp Kỳ Thời, y tất nhiên không khỏi muốn từ chối.
Kỳ Thời! Không còn sớm nữa, anh cũng bận mà
Tiếng gió vỗ vào loa điện thoại, mỗi lúc một mạnh hơn. Trái ngược với nơi y đang ở. Xung quanh ấm áp, nghe được cả tiếng thở của đối phương. Càng như vậy, càng cảm thấy bản thân trì độn đến lạ kỳ. Kỳ Thời không sai, thứ vốn dĩ sai lại chính là sự ràng buộc giữa y và Đường Chính Dật.
Giọng nói của Kỳ Thời trở nên trầm khàn, khó nghe: Đông Đông, em giận anh có đúng không?
Có lẽ Kỳ Thời rất hối lỗi trong việc này, Tinh Đông có thể cảm nhận được nỗi buồn bã trong giọng nói của anh. Thế nhưng giờ đây ngoài cách trốn tránh những lời ám muội, y chẳng còn cách nào khác.
Là anh nghĩ nhiều rồi
Đông Đông! Anh nhìn em một lúc thôi. Nhìn một lúc anh sẽ rời đi!
Anh nhìn thấy y rồi sẽ làm gì đây? Bản thân Kỳ Thời tự nhận định được rằng nếu chỉ nhìn y, anh sẽ không tài nào chấp nhận buông bỏ y. Ngoài anh ra, sẽ chẳng ai yêu y nhiều đến như vậy. Nhớ y, thương y, muốn đem y ra khỏi chiếc bẫy tình đầy rẫy ám ảnh kia, bảo vệ y. Có lẽ không thể kết thúc chỉ bằng một cái nhìn, một giọng nói. Như một lời van xin dịu ngọt, dụ dỗ đứa trẻ cứng đầu, sau đó cướp đi mặc cho sự vùng vẫy của nó.
Tinh Đông không ngăn được cơn run nơi cánh tay của mình. Đôi môi y khẽ mím.
Không được mềm lòng!
Một câu nói đánh động tâm can y. Nó bộc phát từ người con gái ngỡ như đầu chí cuối chẳng hề quan tâm tới diễn biến. Mạnh mẽ mà dứt khoác, kéo y khỏi vũng mật ong mà cô vốn rất ghét.
Tinh Đông hạ mi mắt: Kỳ Thời! Ngủ ngon!
Cuộc trò chuyện ấy lưng chừng đứt đoạn. Một trong hai không ai dễ chịu. Không có kết thúc dứt khoác, mơ mơ hồ hồ.
Kim Tiểu Trùy gấp cuốn sách cổ, cô gỡ kính xuống cất vào ngăn kéo tủ. Hướng y mà nói: Thay quần áo chỉn chu, mình đưa cậu đi
Tinh Đông vừa mới tỉnh, nhận một cuộc điện thoại liền bị đẩy về trạng thái uể oải. Trời không còn sớm, Kim Tiểu Trùy lại muốn cùng y đi ăn?
Tiểu Trùy! Cậu đói thì để mình xuống nấu. Trời không còn sớm nữa
Kim Tiểu Trùy đứng lên, cô bật sáng đèn trong phòng, kéo lại rèm cửa sổ: Đường phu nhân gọi cậu đến nhà hàng cạnh trường đại học. Người đang chờ ở đó
Tinh Đông ngạc nhiên mở to mắt, hỏi: Đường phu nhân gọi mình?
Kim Tiểu Trùy gật đầu: Trước đó cậu ngủ, mình nghe máy
Kim Tiểu Trùy biết Tinh Đông chắc chắn không thể từ chối Thẩm Tư Yên, cho nên ngoài bà ra cô không nhận cuộc gọi đến từ bất cứ ai. Dẫu sao tính cách của Đường phu nhân lại thoải mái như vậy. Nói không mấy câu đã được mời ăn cùng.
Sao cậu không gọi mình?
Tay đang kéo rèm của Kim Tiểu Trùy dừng lại, một ánh mắt sắc lẹm nhắm đến y: Cậu mà ngủ, tận thế cũng không lây nổi cậu
Tinh Đông cười khổ, lật chăn chạy đi thay quần áo. Quả quyết không thể để Đường phu nhân chờ quá lâu.
Ở trên xe, Tinh Đông không ngừng cắn móng tay, đầu mày nhíu chặt. Đột nhiên Thẩm Tư Yên hẹn gặp riêng, y tất nhiên lo sợ. Còn về lí do hẹn gặp, chắc không cần phải đoán nữa rồi.
Cậu định ở đây bao lâu?
Tinh Đông gãi chóp mũi, không nghĩ mà đáp: Một hai ngày gì đó, không lâu đâu
Kim Tiểu Trùy không nói tiếp. Với Đường Chính Dật, cô thừa biết Tinh Đông chẳng thể chạy xa hơn mấy dặm. Sớm muộn gì hắn và cô sẽ lại gặp nhau. Là một trong những chuyện cô không thích nhất.
Kim Tiểu Trùy dừng xe trước đại sảnh của một nhà hàng lớn. Tinh Đông mở cửa xuống xe rồi nhìn lại cô bạn còn ngồi im thin thít của mình thì thắc mắc hỏi: Cậu không vào?
Kim Tiểu Trùy đảo mắt một vòng, khó chịu đáp: Lựa lời nói với Đường phu nhân hộ mình
Tinh Đông vừa rồi quên mất nhà hàng này chuyên đồ Nhật. Có lẽ do khẩu vị nên cô không muốn vào, Tinh Đông nghĩ vậy. Thế nhưng đó chỉ là một phần lí do. Giữa một cuộc trò chuyện miễn cưỡng chào đón cô, vô hình chung tạo nên một sự ngột ngạc. Lời muốn nói sẽ chẳng tài nào nói được. Lựa một lời thích hợp từ chối Đường phu nhân, bà sẽ không gây khó dễ.
Tinh Đông mỉm cười, gật đầu.
Xong thì gọi cho mình!
Nhân viên chóng ra tiếp đón, đưa y vào một phòng riêng. Thẩm Tư Yên đã ngồi ở đó từ lúc nào, còn đang gọi điện thoại cùng ai đó. Thấy y, bà nói vài lời liền tắt máy.
Đông Đông đến rồi? Mau lại đây!
Tinh Đông nhìn quanh một lượt, Thẩm Tư Yên đi một mình. Cũng phải thôi, hiện tại Đường Nhuận vẫn còn đang ở nước ngoài công tác. Chắc tầm tháng sau mới trở về.
Phu nhân!
Tinh Đông kéo ghế, ngồi xuống. Vừa hay nhân viên phục vụ đem thức ăn lên.
Kim Tiểu Trùy đâu? Lúc con bé nhận máy mẹ cũng mời dùng bữa mà
Tinh Đông gãi đầu. Xem ra không khí chẳng căng thẳng như y nghĩ.
Cậu ấy không khỏe, người cảm thông. Lần sau có dịp sẽ không từ chối
Thẩm Tư Yên cười cười, xua tay: Con bé này lúc nào cũng vậy. Mẹ không biết một năm nó không khỏe bao nhiêu lần
Tinh Đông cười méo sệt. Khó trách, cậu ta hít không khí để sống mà lại. Mấy buổi cơm ăn cùng Kim gia chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngoài ăn cơm căn tin với bọn này, một bước cô cũng không bước ra khỏi nhà.
Đông Đông, cà ri ở đây được lắm. Mẹ đặc biệt gọi cho con. Dạo này thấy sắc mặt của con không tốt, ăn nhiều một chút. Nghe bảo đầu bếp ở đây tuyển chọn kỹ lưỡng lắm
Tinh Đông không thích dài dòng. Càng dài dòng như vậy càng khiến tâm tình y nặng trĩu, bởi y đã sớm biết lí do xuất hiện buổi hẹn này. Sự ôn hòa của Thẩm Tư Yên khiến lòng y có chút chua sót, như thể lỗi lầm y gây ra làm cho người phụ nữ này cố gắng để chấp nhận.
Mẹ! Người có chuyện gì cứ nói thẳng với con
Thoáng đó động tác trên tay Thẩm Tư Yên dừng lại, rèm mi bà rũ xuống. Bà nói: Những chuyện gần đây đã được báo chí ngưng đưa tin, nó cũng mất hút sau nửa ngày xuất hiện trên báo mạng. Mẹ chỉ muốn con đừng để nặng lòng, dẫn đến xích mích không tốt giữa hai anh em
Thì ra chỉ có như vậy. Trong lòng Tinh Đông âm thầm thở phào.
Chuyện cũng qua rồi. Còn giữa con với ca ca... không có gì cả. Người không cần nhọc lòng để tâm đến vậy
Thẩm Tư Yên gật đầu: Chuyện của hai đứa người ngoài nhìn vào cũng biết. Từ nhỏ đến lớn hai đứa lúc nào cũng cãi nhau. Mấy ngày này ca ca của con nó cực lực dẹp cái nguồn tin kia xuống đến đầu óc mơ hồ rồi
Đường Chính Dật đè nguồn tin kia xuống sao?
Tinh Đông ngẩn ra: Anh ấy?
Thẩm Tư Yên gật đầu: Nó nói không liên lạc được cho con. Chuẩn bị phát điên đến nơi. Thằng nhóc đó... aizz... lúc con còn nhỏ cũng vậy. Hễ cứ lúc nào không tìm được con thì đầu óc nó lú lẫn như lão già. Khi thì giống như uống nhầm thuốc
Những chuyện đó... Tinh Đông chưa từng hay biết...
Vậy nên mẹ muốn nói với con, tính cách của nó có hơi quái dị nhưng suy cho cùng không có ý xấu. Hai đứa giận nhau thì làm hòa đi. Mẹ cũng chẳng còn trẻ nữa, không theo sau con lựa lời nói giúp nó được nữa đâu
Tinh Đông gãi đầu, áy náy nói: Con biết rồi
Đều trưởng thành hết cả, cớ sao vẫn cư xử như hai đứa trẻ còn đi học. Người đau đầu nhất vẫn là những người lớn hơn. Nhưng mà, chuyện trong cuộc người nào có hay. Những cuộc cãi vã tưởng chừng như trẻ con đó lại nặng nề gấp bội phần.
Được rồi! Mau ăn đi, sắc mặt con tệ quá
Tinh Đông gật đầu, dùng bữa.
Được một lúc, Thẩm Tư Yên nhớ lại chuyện quan trọng cần nói: Chắc con cũng biết chuyện hôn lễ của Hạ Nghiên Hi sắp tới?
Hạ Nghiên Hi sao ạ?
Thẩm Tư Yên khẽ ừ.
Hạ Nghiên Hi là con gái của chú ba, lớn hơn y bốn tuổi. Quan hệ với Tinh Đông cũng không tồi, dù sao tính cách của cô cũng không phải thuộc dạng quá tiểu thư, hơn nữa có chút đáng yêu. Đôi lúc sẽ gặp cô trên đường, Hạ Nghiên Hi chào y rất lịch sự, không giống người nào trong Hạ gia. Nhớ không lầm, bạn trai ngày trước của cô là con trai phía đối tác của Hạ gia.
Hạ Nghiên Hi cưới rồi sao? Em ấy rất đáng yêu
Thẩm Tư Yên gắp salad vào đĩa của y, nói: Hôn lễ rất lớn. Lần này mẹ không ép con nhưng chúng ta cũng nên đến chúc phúc cho Hạ gia. Nếu không thoải mái, con có thể không đi
Tinh Đông: Con sẽ suy nghĩ. Dù sao con với em ấy không có hiềm khích gì
Thẩm Tư Yên cười ôn hòa, đáp: Hôn lễ này cha con và ca ca con cũng sẽ dự. Chuyến công tác của ông ấy dù sao cũng hoàn thành sớm hơn dự định
Ca... ca ca sao?
- ------