Cái dòng tin tức sốt nổi kia qua nhiên đã biến mất chỉ trong dòng nửa ngày. Đáng để nói hơn hẳn, trang báo mạng đó có lẽ cũng đã bay màu. Tinh Đông thở dài một hơi, quả nhiên là sở trường của Đường Chính Dật. Ngoài hắn ra chẳng ai có thể làm nó một cách gọn gàng và xúc tích hơn nữa.
Jack, tôi đã bảo anh đừng lấy sữa mà... , giọng Nhĩ Kha vang vọng một khu. Tinh Đông bưng khay cơm đi từ xa đã nghe thấy.
Kim Tiểu Trùy vừa đặt khay cơm ngồi xuống liền ném lon nước trái cây lên trước mặt Nhĩ Kha, đầu mày nhíu lên, bực mình nói: Đưa sữa đây và đừng có mà làu nhàu nữa
Hai mắt Nhĩ Kha sáng rực mở lon nước trái cây. Jack chấp tay, liên tục dùng khẩu hình mà cảm ơn Kim Tiểu Trùy. Tinh Đông nhìn một màn, cười đến khổ. Quả nhiên một kiếp thê nô chẳng dễ dàng gì.
Như một buổi thường ngày cùng công việc. Bọn họ đang trong buổi nghỉ trưa dùng cơm sau hai ngày vắng mặt ở bệnh viện. Jack cùng Nhĩ Kha là những người hầu như bình thản nhất, họ dùng cơm cười đùa, trò chuyện. Những bí mật có thể nhỏ cũng có thể lớn ấy chôn vùi thật sâu trong tâm trí của ai đó. Thật sâu và thật sâu, mãi mãi là một bí mật.
Ây dô, bác sĩ Đường!
Cả bốn người cùng nhau ngẩn mặt, hướng theo thanh âm cao vót của người nọ. Thì ra là bác sĩ Đồng Xuyên, khoa thần kinh.
Tinh Đông cúi đầu, đáp: Chào bác sĩ Đồng!
Đôi mắt hạnh của Đồng Xuyên đảo quanh, môi đỏ cong lên. Ngũ quan sắc sảo vô cùng, cô khoanh tay lại, sau cười với y: Mấy ngày nay không thấy bác sĩ Đường đến Hoa An, sức khỏe không ổn sao?
Kim Tiểu Trùy đăm đôi đũa, mắt nhìn thẳng Tinh Đông. Bén nhọn như muốn xuyên thủng một thứ hư vô.
Y cười cười, đáp: Tôi ổn, cám ơn bác sĩ Đồng! nói đoạn y nhìn lên túi đựng hộp cơm trên tay Đồng Xuyên rồi nói: Bác sĩ Đồng chuẩn bị nghỉ trưa?
Đồng Xuyên nâng túi đựng hộp cơm trong tay, cười rạng rỡ đáp: Đúng rồi! Mà bác sĩ Đường dạo này có nghe tin tức gì không?
Tin... xin lỗi tôi không biết
Đồng Xuyên xoa chớp mũi, cánh mi rung rung: Ngôi sao mới nổi đó, cùng người ngoài ngành hôn nhau giữa thanh thiên bạch nhật. Hình như ngôi sao đó cũng là bạn của anh
Tinh Đông cười méo sệt. Thật ra tính cách cô bác sĩ này không ai không biết. Có chút đỏng đảnh tiểu thư. Lời nói không chọn lọc. Bởi lẽ được cưng chiều nên mới không cần xem xét sắc mặt của ai. Từ lúc nhận chức đã bị tin đồn không hay bủa vây, ví như: Đi bằng cửa sau...
Chắc là bác sĩ Đồng nhìn nhầm thôi, ngôi sao dạo đây giống nhau không ít , Tinh Đông cố gắng đánh lạc hướng câu chuyện. Dẫu sao biểu tình không vui của y ít nhiều cũng sẽ bị phơi bày.
Đồng Xuyên bất ngờ, tròn miệng nói: Không nhầm đâu. Tôi có bạn làm nhà báo, bức ảnh đó là anh ta chụp. Cái gì mà Felix Kỳ Thời người anh ta hôn hôm đó có chút thon gầy trộm nhìn thoạt giống bác sĩ đây...
Cô ta nói một đoạn, cuối cùng Nhĩ Kha nuốt không nổi miếng cơm trong miệng đành ngẩn đầu. Nhếch chân mày nói với cô ta: Bác sĩ Đồng! Tôi trước khi nói gì đều sẽ xúc miệng một trận
Đồng Xuyên cười lớn, khoác vai Tinh Đông: Phản ứng của bác sĩ Tạ cũng mạnh quá rồi hay là... Đồng Xuyên hạ tầm mắt, ghé vào lỗ tai y: Hay là cái người đó thật sự là bác sĩ Đường Tinh Đông?
Khóe môi cô ta giương cao, nổi lên một màu đỏ rượu trầm ẩn ý. Tinh Đông thoáng khựng người, chân mày nhíu lại. Mùi nước hoa Pháp có chút nồng. Người đối diện y sớm đã có sắc mặt không tốt, đập đôi đũa trên tay xuống khay cơm. Ánh mắt sắc như lưỡi dao hướng đến Đồng Xuyên. Khi đó, sống lưng Tinh Đông bỗng nhiên nổi một tầng da gà.
Cút! , Kim Tiểu Trùy nói duy nhất một tiếng. Âm độ trầm thấp, u ám vô cùng.
Đồng Xuyên dời khỏi người Tinh Đông rồi vỗ vỗ vai Kim Tiểu Trùy dùng một chất giọng thách thức, nghe là thấy ngứa đòn: Bác sĩ Kim vẫn còn đang không vui chuyện đó sao?
Nhĩ Kha Nhìn Kim Tiểu Trùy lo lắng hỏi: Tiểu Trùy! Chuyện gì vậy?
Đồng Xuyên chen mồm: Viện trưởng Lý nói gì với bác sĩ Kim rồi? Trình độ chưa tới hay... năng lực không có?
Jack lúc này cũng chẳng thể ngồi yên, anh nhăn mặt nói: Đủ rồi bác sĩ Đồng!
Tinh Đông ném đôi đũa trên tay, ngả lưng, đôi mắt to tròn giờ đây lộ lên tia lạnh lùng hiếm thấy: Bác sĩ Đồng! Tôi sẽ không kiên trì hàn huyên ở một nơi không chào đón tôi đâu
Đồng Xuyên nhếch khóe môi, lộ nụ cười nửa miệng, mãn ý vô cùng trước sự tức giận của bốn người đối diện. Vậy là không có năng lực haha...
Kim Tiểu Trùy cúi đầu, lạnh như băng mà nói: Đưa dao mổ cho cô khác nào bảo cô mổ đầu tôm
Đồng Xuyên nghe lời này lặp tức quay người lại, đôi mắt hạnh vươn lên cao vút, trong con ngươi có tia lửa giận: Cô vừa nói cái gì?
Kim Tiểu Trùy húp một muỗng canh, điềm tĩnh đáp: Tức giận? Tôi trước là nhắc cô chớ có làm loạn. Hình tượng bác sĩ Đồng đang giữ không chừng bị người khác đánh giá
Đồng Xuyên cơ hồ bị câu mổ đầu tôm của Kim Tiểu Trùy chọc cho giận đỏ mặt nhưng cái khí băng hàn tỏa ra từ người con gái kia vẫn đánh gục vị bác sĩ Đồng cao ngạo này. Trước khi đi vẫn phải chỉ mặt cô mà nói: Đừng có mà đắc ý!
Bóng dáng Đồng Xuyên mất hút để lại một bầu không khí ảm đạm nơi bàn ăn. Kim Tiểu Trùy bóp nát hộp sữa bò, bưng khay cơm đứng lên.
Ế ế... Tiểu Trùy đi đâu đó?
Kim Tiểu Trùy không quay đầu, đái khái nói mấy chữ: Nuốt không trôi
Thế rồi trên bàn ăn chỉ còn có hai người. Tinh Đông từ lúc nào cũng đã bỏ qua chuyện ăn uống, trầm tư bước vào trong phòng làm việc.
Kim Tiểu Trùy cùng Đồng Xuyên đều là bác sĩ của khoa thần kinh. Dạo trước được đề cử một bước tiến lên chức giáo sư. Tiền đồ của Kim Tiểu Trùy dẫu sao cũng được đồng nghiệp đánh giá là sáng lạng. Thế nhưng đường đi của vị bác sĩ Đồng ấy chính là đường dương quang sáng rực, lại khéo nịnh nọt như thế. Người ngoài thở dài một hơi, thầm nghĩ tiền đồ của Kim Tiểu Trùy có cao hơn đống sách cổ nhà cô thì cũng chẳng tranh nổi. Lại nói họ Lý tên Ngụy kia vốn là nhìn không vừa tầm mắt với cái tính cách không bằng mặt cũng chẳng bằng lòng ấy từ Kim Tiểu Trùy, ngày qua ngày đủ thứ chuyện để mắng cô. Xem ra, số Tinh Đông vẫn còn tốt chán.
Từ chuyện trên mới suy ra được lí do sớm đến giờ Kim Tiểu Trùy mặt mày tối tăm, lời nói cay nghiệt như thế. Tinh Đông không muốn hỏi, bởi càng hỏi Kim Tiểu Trùy sẽ càng phát khùng. Cũng vì vậy mà Tinh Đông vùi đầu vào đống công việc cao như núi, chuyện gì không liên quan đều gạt đi hết.
Kỳ Thời, chúng ta đều bận có phải không? , đầu mày Tinh Đông nhíu đến đau. Chớp mắt Tinh Đông đã trả lời năm cuộc gọi đến trong một ngày từ ngôi sao đang bạo hồng kia.
Anh nhớ em!
Tinh Đông thở dài. Không biết anh nhớ y bao nhiêu lần trong ngày. Cuộc gọi đến hay tin nhắn hiện lên đều sẽ xuất hiện nội dung tương tự.
Kỳ Thời, chúng ta trưởng thành rồi. Không còn thời gian để nhớ nhau đâu
Lí do Tinh Đông nhận cuộc gọi từ cái người phiền phức kia đại khái chính là nhận được một tin nhắn. Tinh Đông đã từ chối việc gặp mặt giữa y và Kỳ Thời với lí do quen thuộc, bận. Sau mấy lần, anh có vẻ chẳng kiên trì nổi nữa, tin nhắn người kia cũng chỉ xem thoáng qua, không trả lời. Rồi anh nỉ non cầu xin, chỉ cần nghe giọng y, anh không đòi hỏi gì hơn. Dây tơ hồng giữa bọn họ quá rõ ràng không thể nối liền, vì thứ gì lại giữ chân Kỳ Thời lâu đến vậy? Không phải anh là một nghệ sĩ nổi tiếng hay sao? Thời gian để mắt đến một thường dân anh cũng có hay sao?
Tinh Đông tắt điện thoại, xoa cổ. Không biết cuộc gọi thứ sáu khi nào sẽ đến. Phải chi Đường Chính Dật tích cực được như Felix Kỳ Thời thì quá tốt rồi còn gì.
Tiếng gõ cửa đánh gãy con chữ chạy dọc trong tâm trí y. Tinh Đông dời mắt khỏi đám giấy note chằn chịt nét bút chì. Y mở cửa. Hóa ra là thực tập sinh mới vào ba tháng trước, y hỏi: Có chuyện gì sao, Mạt Mạt?
Đường lão sư, sắc mặt anh tệ quá!
Tinh Đông đẩy kính, tệ thật sao? Hay tàn dư của cơn sốt vẫn tồn tại trong người? Y đẩy kính, nói: Anh không sao, vào chuyện chính đi Mạt Mạt. Không phải anh bảo em tới chỗ bác sĩ Tạ học tập chút?
Tiêu Mạt bĩu môi, nhíu mày: Bác sĩ Tạ còn rủ em chơi điện tử, ăn pizza. Bài học... em không học được gì cả
Tạ Nhĩ Kha, cái thằng trời đánh... , Tinh Đông nghiến răng. Bác sĩ Tạ quả nhiên rảnh rỗi hơn người.
Tiêu Mạt xua tay: Bỏ đi bỏ đi, chuyện chính là có người tìm Đường lão sư!
Tìm y? Ngoài bệnh nhân ra còn ai muốn tìm y nữa?
Ai?
Nói xong Tiêu Mạt chạy đi, dắt cái người đang đứng nép bên góc kia đi tới. Tiêu Mạt đứng gần người này, không khác gì tí hon. Đi từ xa đã thấy chênh lệch chiều cao rõ ràng.
Lão sư, vừa rồi chị ấy đi lạc đó nên em đành dẫn chị ấy đến đây! , Tiêu Mạt cười, lộ cái răng khểnh đáng yêu.
Sư tỷ? , Tinh Đông tròn mắt nhìn người con gái còn cao hơn mình. Quần áo chỉn chu, có điều sắc mặt không được tốt.
Lâu rồi không gặp em, Đông Đông! , Hồng Nguyên cười khó coi. Thân thể xem là đứng không vững.
Mạt Mạt, em tới chỗ Jack đi! , nói đoạn Tinh Đông đỡ tay Hồng Nguyên: Sư tỷ! Trước cứ vào trong đã!
Tiêu Mạt đứng gãi đầu, muốn nói rồi lại thôi, đi rồi lại không đi. Tinh Đông nhìn cô bé ấp úp nửa ngày bèn thở dài một hơi: Mạt Mạt, em có chuyện gì?
Tiêu Mạt cười cười, tinh ranh nói: Thật ra là vừa rồi Jack lão sư chung hội với Tạ lão sư mời em chơi game. Hay là... em đến chỗ Kim lão sư nha?
Tinh Đông cứng họng, tức đến mặt đỏ như trái hồng. Rốt cuộc đám người đó có muốn thăng chức hay không? Còn muốn kiếm tiền hay không? Ngẫm nghĩ một lúc, Tinh Đông cảm thấy chỗ Kim Tiểu Trùy bận cũng chẳng kém y. Nên đành bảo: Thôi, em ra ngoài pha giúp anh cafe
Ân, em nhớ rồi Đường lão sư!
Sực nhớ một chuyện, Tinh Đông gọi Tiêu Mạt quay lại: Có gói trà vải em pha rồi đem đến khoa thần kinh. Không đường, không đá
Ân, lão sư!
Tiêu Mạt hiểu ý liền cười rộ, mau chóng chạy đi. Hồng Nguyên nhìn dáng vẻ của Tinh Đông, lắc đầu rồi nói: Cậu bé ngày nào giờ cũng được người ta gọi một tiếng thầy rồi!
Tinh Đông đi đến sofa, lấy ấm nước rót cốc trà hoa cúc, mời Hồng Nguyên.
Sư tỷ, hôm nay chị đến tìm em có chuyện?
Hồng Nguyên nhấp một ngụm trà, gật gật đầu, ngẫm nghĩ rồi lại lắc đầu: Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng. Dạo này công ty gặp chút chuyện khiến chị có chút...
Tinh Đông đảo mắt: Trong người chị không khỏe? Có cần em khám không?
Hồng Nguyên xua tay, tặc lưỡi: Aiz ya, không cần! Thật ra chút chuyện này có liên quan đến ca ca nhà em
Tinh Đông nghe đến người này trong lòng có chút trầm xuống. Ly trà hoa cúc trong tay bị y mân mê rồi đến xoa xoa. Cuối cùng Tinh Đông đẩy kính, khẽ nói: Sư tỷ! Em là người của Hoa An, chuyện của công ty chị nói em cũng vô dụng. Càng nói đến ca ca, chị cũng biết đó em và anh ấy nói với nhau được mấy chữ đâu đã trở mặt rồi
Hồng Nguyên thở dài, cô cũng nói được với hắn mấy chữ đâu, hắn đã tống cổ cô đi mất.
Đại khái mà chị muốn nói là chuyện gần đây của hai người. Mặc dù sự hiểu biết của chị trong chuyện đó khá mập mờ không rõ nhưng chị biết nó ảnh hưởng đến Đường Chính Dật khá nhiều
Tinh Đông im lặng, không đáp gì.
Hồng Nguyên rũ mi mắt, tiếp lời: Gần đây công ty đang chuẩn bị dự án dành cho sao lớn và ngay cả những thực tập sinh chuẩn bị ra mắt, nó khá nhiều và đầu tư mạnh. Đang giữa tâm bão như vậy, chủ tịch lại trong trạng thái không tỉnh táo. Dự án không hoàn thiện, bị đẩy lùi quá nhiều so với dự tính... chị...
Vậy cho nên sư tỷ đến đây là muốn em đi gặp ca ca? , Tinh Đông vừa nói vừa cởi áo blouse.
Hồng Nguyên cười khổ, thằng nhóc quả nhiên đi đúng trọng tâm vấn đề. Xưa nay chẳng có chút thay đổi nào. Thật ra chị cũng không có nói gì đến chuyện em làm ảnh hưởng đến công ty...
Chị đừng nghĩ nhiều, em cũng chưa suy được đến đó. Mười phút nữa em tan làm rồi , y nói. Một tay nới lỏng cà vạt, dọn dẹp giấy tờ trên bàn làm việc.
Hồng Nguyên bất chợt lạnh sống lưng. Nếu có ai nhắc đến Đường Chính Dật, tia hòa nhã trên mặt Tinh Đông sẽ vô duyên vô cớ biến mất không thấy tâm hơi.
Hồng Nguyên: Có chuyện quan trọng hơn chị muốn nói với em!
Tinh Đông không nhìn cô mà nói: Chị cứ nói!
Hồng Nguyên nuốt một ngụm nước bọt, quyết định uốn lưỡi bảy lần mới thốt ra câu nói mang tính thế kỷ này: Thật ra Đường Chính Dật đối với em từ lâu đã...
Lời còn chưa nói hết, tiếng gõ cửa ngăn chặn trái tim đập loạn của Hồng Nguyên. Tinh Đông bảo rằng xin lỗi sau đó bước ra mở cửa. Cô bé Tiêu Mạt ấy trở về, cầm trên tay ba ly cafe, cười nói: Lão sư! Em đưa cho Tạ lão sư với Jack lão sư mỗi người một ly luôn rồi
Tinh Đông xoa đầu nhóc Tiêu: Còn người kia?
Tiêu Mạt chớp đôi mắt to tròn, đáp: Kim lão sư nói kỳ kinh nguyệt đã qua không cần Đường lão sư bận tâm!
Tốt! Về viết cho anh bài báo cáo rõ chưa?
Tiêu Mạt đặt tay lên trán, hô to: Yes sir! Hôm nay Kim lão sư cho em gặp một bệnh nhân đặc biệt lắm, tối em sẽ kể anh nghe
Được rồi! Tan làm đi!
Hồng Nguyên nhìn một thầy một trò cười nói rất vui vẻ, ngón tay âm thầm co lại.
Thôi vậy! Chuyện này từ miệng của cô mà phơi bày cũng không phải ý hay. Bí mật cũng chẳng thể mãi mãi là bí mật được.
Tinh Đông chào tạm biệt Tiêu bé con, sau đó quay vào trong.
Sư tỷ, mời chị một ly! Chuyện chị muốn nói vừa rồi?
Hồng Nguyên lắc đầu, cười cười nhận lấy ly cafe: À cũng không có gì. Cảm ơn Đông Đông!
Em tan làm rồi. Sư tỷ, chúng ta đi!
À... được!
- ------