Nhân Tình Bí Mật

Chương 33: Chương 33




“ Đông Đông! Em dễ dàng cùng chị đi gặp ca ca em vậy sao? “

Câu nói mà Hồng Nguyên hỏi y trước khi tràn ra một tiếng thở dài thượt. Như thể trong chuyện này người nặng lòng nhất không ai khác ngoài cô vậy.

Tinh Đông đẩy kính, rèm mi rũ xuống, đẹp đẽ, trầm lắng. Con người Tinh Đông chính là nửa phần nhu hòa, ấm áp, nửa phần lạnh nhạt xa, xa cách, phân biệt mọi chuyện rành mạch rõ ràng. Giữa y và hắn chính là vấn đề riêng tư của hai người chớ liên quan đến người ngoài. Từ đó mà ảnh hưởng đến người khác, Tinh Đông tất nhiên sẽ mang tâm thế bực mình. Lần này không những ảnh hưởng mà hẳn là còn rất nghiêm trọng. Một lần trì hoãn lịch trình như vậy dẫn theo một tập thể đều liên lụy. Thân là CEO của Liên Tân, Lục Hồng Nguyên không khác gì cá nằm trên thớt, hơi thở ngoi ngóp. Thế nên Tinh Đông càng không muốn từ phiền phức này dẫn đến phiền phức lớn lao hơn, đặc biệt là người mà y trân trọng gọi một tiếng sư tỷ kia.

Nắng vàng vào buổi xế chiều thường trông sầu muộn. Khác gì cõi lòng dính phải một mớ tình cảm nặng nề.

Tinh Đông khẽ đẩy gọng kính bạc trên sóng mũi thẳng tắp, duỗi đôi chân thon dài cho thoải mái. Y đáp, trong thành thật cũng có mấy phần điêu toa: “ Chuyện này nếu cứ để mặc sợ sẽ gây ra vài phiền phức. Dù sao anh ấy cũng là ca ca của em “

Hoặc là em muốn giải quyết mối quan hệ này nhanh gọn hơn...

Và rồi thời gian trôi đi. Từng khung cảnh thoáng lướt qua tầm mắt, không có gì lưu lại được trong ký ức. Hệt như đoạn tình đứt khúc kia.

Hồng Nguyên cười, bên khóe môi vươn lên xinh đẹp. Thế nhưng chỉ dừng lại ở đó, không cao thêm được nữa. Cảm giác nụ cười này mang sự bất đắc dĩ quá nhiều.

“ Chị còn nhớ sinh nhật lúc hai mươi lăm tuổi của Chính Dật, em tặng hắn con sói bông “

Tinh Đông nhìn rồi nhàn nhạt đáp: “ Em tự may, năm đó chưa có tiền “

Năm Đường Chính Dật hai mươi lăm, Tinh Đông cũng chỉ mới có mười hai mười ba tuổi. Tiền ăn học vẫn còn nằm trong tay hắn.

Ý tưởng con sói xám kia cũng là do Đường phu nhân nghĩ ra, một mực xem nó hay nhất, nên làm nhất. Còn nhớ rõ, khi đó để thuyết phục cậu trai trung học, nữ chủ Đường gia đã nói thế này: “ Con nhìn nó nghiêm túc vậy thôi thật ra nó lưu manh lắm. Nó là sói còn Đông Đông giống như thỏ trắng “

Vậy là con sói nhìn giống con chó nhất đã ra đời từ đó. Thẩm Tư Yên hài lòng, Lục Hồng Nguyên nhìn con sói bông liền chăm chọc Đường Chính Dật mất mấy ngày. Hiện tại không biết nó đã biệt tăm biệt tích ở nơi nào.

Cho đến tận bây giờ, khi bất chợt nhớ lại, Hồng Nguyên liên tưởng đến khuôn mặt con chó xám liền phụt một tiếng cười haha.

“ Đường Chính Dật, hắn để con sói bông của em giữ trông chiếc hộp gỗ nhỏ. Haha công nhận giống hắn thật. Hai con mắt lòi lòi như vầy... “, Hồng Nguyên nói đoạn, Tinh Đông liền hét một tiếng “ Cẩn thận! “

Chiếc xe giật mạnh, tay y nắm lấy bàn tay Hồng Nguyên. Một chút nữa thôi, không chừng sẽ đâm phải chiếc xe phía trước. Hồng Nguyên giật mình, đôi mắt mở to.

“ Xin lỗi chị không chú ý “

“ Không sao, dường như cũng đến rồi! “, Tinh Đông nhìn ra ngoài cửa kính. Phía đối diện những tòa cao ốc lớn. Hai bên đường có mấy bệ cây xanh thấp trải dài. Nhớ không lầm tòa nhà cao nhất kia là Liên Tân, dẫu sao y cũng chỉ đến mới có một lần nhớ lầm là điều có thể xảy ra.

Hồng Nguyên nói y nhớ đúng rồi. Mà Liên Tân cũng xuất hiện trên TV khá nhiều. Nếu Tinh Đông có tới đây một lần vào khoảng ba năm trước thì cũng chẳng quên nổi. Trừ khi y không xem TV.

Rồi cô rẽ xe vào bãi đổ. Cả hai tiến vào trong.

Giờ đây khi bước vào Liên Tân, y mới thấy được thế nào gọi là đẳng cấp. Tựa như giữa một rừng hoa dại lại nở ra một đóa hồng đỏ rực rỡ, chói lóa. Có người nói nghệ sĩ từ Liên Tân bước ra như pháo hoa rực rỡ trời đêm. Mang trên mình hào quang của sự nổi tiếng và sang trọng. Cũng có người đồn đại Liên Tân chỉ được bề ngoài, bên trong không có chất lượng. Thế nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn, không có thật.

“ Sao hả? Liên Tân khác xưa lắm đúng không? “, Hồng Nguyên cười tự hào. Đây là nỗ lực những năm qua của cô. Mỗi khi đem đi khoe sẽ đều làm vẻ mặt mãn nguyện.

Tinh Đông đảo mắt. Hệt như đi trong lồng thủy tinh. Xung quanh trong suốt và đẹp đẽ giống như cung điện dưới dáy đại dương. Y đặt tay lên lan can làm bằng kính, lành lạnh chạm vào da thịt, kèm theo tàn dư của sự thượng lưu.

Đằng xa kia là hai minh tinh vừa cùng nhau bạo hồng sau một bộ phim chiếu cách đây không lâu. Mắt thấy Hồng Nguyên đi cùng một người lạ, họ nhìn nhau rồi tiến lại gần.

“ Chào Lục Tổng! “ họ đẹp đẽ và lễ phép. Nói xong liền gật đầu chào y một cái.

Tinh Đông đáp lại tương tự. Hồng Nguyên cười, rồi quan sát bọn họ một lúc: “ A Minh, A Tư! Chuẩn bị đi quay quảng cáo? “

“ Hai tiếng nữa cơ! “, người Hồng Nguyên gọi bằng A Tư đáp như vậy. Nghệ danh của cô ấy là Chloe. Một ca sĩ lâu năm nhưng không nổi tiếng ở lĩnh vực này. Khi chuyển sang diễn viên, chọn phải kịch bản tốt đã bạo hồng. Khắp nơi hiện giờ đều xuất hiện gương mặt nổi trội của Chloe. Không lâu sau đó, chắc cũng sẽ tiến lên làm sao A thôi.

“ Làm việc tiếp đi! “, Hồng Nguyên vỗ vai hai người bọn họ. Tiếp sau gật đầu bảo Tinh Đông cùng đi vào thang máy.

Nếu năm đó không phải Tống Vu Lỵ cũng chọn trúng kịch bản đắc giá thì tên tuổi của cô trong nước đã không vượt xa đến tầm này. Nỗ lực đó cũng đã phải dành đến hơn bảy năm rồi. Tinh Đông âm thầm trong lòng tự giễu mình. Giá như chuyện tình cảm của cô ấy cũng giống như một bước ngoặc, có thể xoay chuyển thì hay biết mấy. Lúc đó y cũng chỉ là một người bình thường, đơn phương bình thường. Nhìn người mình muốn nhìn, kết hôn, sinh con. Nếu vậy thì thật may mắn, y sẽ không làm tổn thương đến bất cứ ai.

Sẽ không có pháo hoa giữa trời đêm không sao. Sẽ không nhìn thấy nó rực rỡ chưa đầy một giây đã tắt ngụm.

“ Em nghĩ gì đó? “, Hồng Nguyền nghiêng người nhìn y. Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp.

Khóe môi Tinh Đông khẽ vươn, hiện lên nụ cười nhàn nhạt thường thấy: “ Một vài chuyện không đáng nói... “

Cũng sẽ lại thấy được chàng trai với nụ cười như ánh ban mai thuở thiếu niên. Giờ phút này cậu ta chỉ còn có thể vươn khóe môi sau đó chẳng thể nào tươi cười được nữa.

“ Đông Đông, chị hỏi em! “

“ Chị cứ hỏi! “

Con số trên thang máy dần tăng lên, bên trong trầm lắng, có chút lạnh lẽo. Bởi lẽ người nào đó chuẩn bị đến gặp một gã đàn ông thân thuộc, tâm thế có chút gấp gáp.

Hồng Nguyên chỉnh vạt áo, rồi nói: “ Con bé hay đi cùng em đó... “

“ Chị nói Kim Tiểu Trùy? “

Cuối cùng Hồng Nguyên cũng nhớ được cái tên mơ hồ mà mười năm trước mình có gặp qua. Khi mà Hồng Nguyên còn gọi Kim Tiểu Trùy bằng một tiếng Kim bé con. Gọi đến quen miệng, chẳng thể nhớ rõ nữa.

“ Con bé đó nhất quyết không gặp chị nữa sao? “

Tinh Đông đút tay vào túi quần, híp mắt: “ Chị còn muốn người ta đi gặp mình? “

Hồng Nguyên thở phì một hơi rồi tặc lưỡi: “ Lúc còn đi học mặt mày con bé đó đã rét căm căm không biết hiện tại như thế nào. Thù dai thật đấy, thuở đó nó bé con vậy mà... “

Tinh Đông ngó nóc, cười một tiếng lớn trong lòng. Ở gần nhỏ đó có mà hạ cũng thành đông. Năm đó Kim Tiểu Trùy sắp sửa mười sáu, chỉ có Hồng Nguyên mở miệng liền gọi bé con này, bé con nọ.

“ Ai bảo chị kéo váy cậu ta làm gì? “

Hồng Nguyên huýt sáo, cười trừ: “ Đùa chút thôi mà, chị đâu biết nhỏ chấp nhất đến vậy “

Tinh Đông lắc đầu bất lực, một lời không nói tiếp.

Cửa thang máy mở, phía đối diện có vài người cúi đầu. Hồng Nguyên đáp lại, khẽ kéo y lách qua, đi đến trước.

Trước cánh cửa đen lớn, xuất hiện hai thiếu nữ trẻ tuổi mặc âu phục. Một người ngũ quan sắc sảo như họa, dưới môi có nốt ruồi son. Người còn lại sở hữu đôi mắt bồ câu, gương mặt bầu bĩnh. Mỗi người một vẻ, đều là mỹ nhan thịnh thế.

Mắt thấy Hồng Nguyên, cô gái bên góc trái đứng lên, mái tóc vàng lướt xuống vai áo. Tiếng giày cao gót mỹ miều kêu lên, đôi môi đỏ vươn cao: “ Lục Tổng! Người cần gì? “

Hồng Nguyên nhìn người bên góc phải đương bấm bàn phím, không nhìn lại phía này liền chẳng bao lâu đã thu mắt lại, hiện lên tia ngán ngẫm nhỏ nhoi.

“ Gọi cho chủ tịch Đường! À Charme... chú ý lời nói! “

Một tiếng không nặng không nhẹ thốt lên. Charme gật đầu, đôi chân dài di chuyển. Tiếp sau, Charme nhấc điện thoại gọi vào bên trong. Thật lâu sau đó đầu mày nàng thiếu nữ khẽ nhíu, cô rời khỏi bàn làm việc.

“ Lục Tổng, chủ tịch không muốn gặp người! “, giọng nói của Charme giống hệt như tên gọi của cô. Quyến rũ như đóa Cannas chớm nở.

Hồng Nguyên thở dài một hơi, nhạt giọng nói: “ Đập cửa! “

Charme mỉm cười lắc đầu, điềm tĩnh nói: “ Lục Tổng! Không quá ba lần! “

Hồng Nguyên nghiêng người, nói vọng: “ Hyejin giúp tôi! Nói với chủ tịch, Hạ Lạc Tâm muốn gặp hắn! “

Hyejin im thin thít, một tiếng cũng nhất quyết không nói. Hồng Nguyên nghiến răng ken két, đập bàn quát lớn: “ Tuần này tôi trả tiền cơm cho em! “

Charme đặt tay lên vai Hồng Nguyên, bí hiểm cười rồi lắc đầu: “ Lục Tổng! Người nghĩ mình mua chuộc được Hyejin sao? “

Hồng Nguyên cười lớn, nhếch chân mày ý bảo Charme quay người lại. Thế rồi cô nàng người Hàn kia đã đặt điện thoại xuống, cúi đầu làm tiếp việc gian giở của mình. Cuối cùng chân mày thiếu nữ tên Charme nhíu chặt, gằng giọng kêu: “ Hyejin! “

Hyejin cùng Hồng Nguyên nhún vai. Lục Tổng đắc ý nhìn Charme cười khẩy: “ Em đánh giá cao Hyejin quá rồi đó “

Tinh Đông nhếch khóe môi. Tính cách này coi bộ nhìn quen mắt.

“ Phiền Lục Tổng! Chủ tịch thật sự không muốn gặp người “, Charme nói như thế.

Một nữ thư ký bảo vệ luật lệ từ cấp trên của mình luôn hành xử chuẩn mực như vậy. So với một mỹ nhân như Charme càng biến xiềng xích ấy trở nên hoa mỹ đến lạ kỳ.

Đôi mắt bồ câu của Hyejin cuối cùng cũng nâng lên. Tiếng gõ chữ đã tắt ngụm. Giọng nói ấy cất tiếng, nhàn nhạt dùng tiếng mẹ sinh: “ Geuneun dong-uihaessda “

Tinh Đông đáp lại ánh nhìn của Hyejin, để lộ lên nụ cười của mình. Sau tròng kính mắt, Hyejin vẫn nhìn rõ được đôi người trong vắt như mặt hồ, nét trầm lắng ẩn hiện sau tia dương quang ấm áp. Rồi cô hạ đầu, tiếp tục công việc.

Hóa ra một đóa hướng dương tuyệt đẹp cũng chẳng thể nào không có vết thương.

“Gamsahabnida “, Tinh Đông đáp.

Hồng Nguyên mở to mắt, tròn miệng bất ngờ hỏi: “ Em hiểu cô ấy nói gì á? Em học tiếng Hàn khi nào mà chị không biết vậy? “

Tinh Đông cười, không đáp.

Học lỏm từ Đường Chính Dật.

Charme thở dài, đi đến khẽ gõ lên cửa phòng. Không lời đáp lại, cô mới nhẹ đẩy đi cánh cửa lớn. Cô tránh người sang bên cạnh, giang ra bàn tay mời hai vị mặt lớn này đi vào trong.

Tinh Đông khẽ cúi người thay cho một tiếng cám ơn. Charme lộ ra nụ cười, không xen vào bất cứ chuyện gì tiếp sau.

Thời gian thế mà trôi qua nhanh thật. Đã qua hơn ba năm, kể từ lần ấy y đã chẳng xuất hiện ở đây một lần nào nữa. Vùi đầu vào mớ công việc ở bệnh viện sống với cuộc sống tấp nập, gặp vô số người khác nhau. Có lẽ cũng vì bỏ quên một vài điều mà khi đôi chân y cất bước, bỏ qua vạch ngăn của cánh cửa uy nghi, y đã ngay lặp tức chẳng thể ngửi nổi luồn khí u ám xộc thẳng vào đại não.

Công việc của hắn khủng hoảng tới như vậy sao? Đến mức trước mắt Tinh Đông như hiện hữu một con thú dữ, đôi chân đã mất đi dây trói, cái bẫy bị quẳng sang một bên. Sợ rằng bất cứ ai bước vào lãnh thổ cũng sẽ bị nó một cái nuốt trọn.

“ Chính Dật... cậu... mới đây thôi mà? “, Hồng Nguyên nhíu chân mày khó coi.

Đường Chính Dật dời khuôn mặt ra khỏi đôi bàn tay đan nhau. Tinh Đông có chút không tin được, vô thức lùi một bước.

Hắn có soi gương không? Câu hỏi duy nhất chạy dọc trong đầu y. Một Đường Chính Dật mà y quen biết chưa từng để bản thân như một kẻ say rơi vào đám bùn lầy tanh hôi. Dưới cằm đã đọng râu, bọng mắt thâm quần. Quần áo nhếch nhác, chôn mình trong núi giấy tờ sắp cao hơn đầu. Hiện tại đôi ngươi nổi tơ máu ấy đang nhìn chằm chằm y như thể thấy một vật lạ.

Hồng Nguyên ngán ngẫm nhặt giấy tờ rơi xuống đất, để tạm lên bàn.

“ Đông Đông! Em ngồi tạm ở đây đi! “, Hồng Nguyên vỗ lên chỗ bên cạnh mình.

Rượu vang các loại nằm xổng xoàn trên mặt bàn. Từ những loại tầm thường cho đến những loại đắt tiền và khó săn nhất. Tinh Đông cầm một chai lên xem, đầu mày nặng trĩu.

Hắn tưởng mình là một chuyên gia đánh giá rượu vang chắc?

“ Em lại đây! “, Đường Chính Dật khàn đục nói. Thứ gì đó đang chặn ngang cổ họng của hắn ta. Khác gì tiếng gầm của con sư tử dính phải bẫy.

Tinh Đông ngồi cạnh Hồng Nguyên.

Hồng Nguyên kề sát lỗ tai y, thì thầm: “ Hắn có làm gì không đúng với em thì gọi chị ngay đó! “ nói đoạn liền đứng lên: “ Được rồi! Hai người nói chuyện đi! Mình ra ngoài làm chút việc! “

Hồng Nguyên vội vàng rời đi, trốn thoát khỏi bầu không khí u ám chết tiệt. Hai người ở lại, kẻ nhìn khung cảnh thở dài, kẻ nhìn mỹ nhân lòng đau như cắt. Trong tâm thốt lên vạn lần giá như khi ấy đừng...

“ Em... vì sao lại đến đây? “, Đường Chính Dật khó khăn nói. Không phải vì cổ họng hắn đang bị đau hay cơn cảm mạo bám víu lấy thân thể mà chính là tâm can hắn trân trọng đang ngồi ngay trước mặt. Không phải giận hắn rồi sao? Hắn biết rõ lúc đó mình sai đến như thế nào cơ mà.

Tinh Đông hạ mắt, y đứng lên lụm nhặt đám hợp đồng bị hắn phút chốc coi khinh.

“ Dọn dẹp đi! Anh còn không biết cả phân loại rác? “, Tinh Đông chẳng nhìn hắn mà nói.

Hắn chưa từng làm thế bao giờ. Trước đến nay những việc vặt này y đều làm thay hắn rồi.

Bọn họ dọn dẹp trong mớ xúc cảm hỗn độn. Chí ít Tinh Đông vẫn khá hơn Đường Chính Dật, bộ dạng vẫn điềm tĩnh hơn hắn.

Giai đoạn cuối cùng, Tinh Đông kéo rèm cửa phía sau bàn làm việc kết thúc một khoảng giờ dọn dẹp. Đến khi nắng vươn mình làm sáng màu gỗ đắc tiền trên sàn nhà, cả căn phòng như thay một chiếc áo mới.

Đường Chính Dật nhìn bóng lưng của y, trong lòng hệt có đá đè xuống. Hóa ra đứa trẻ năm đó hắn nâng niu trong hơi ấm từ đôi tay giờ đây đã trưởng thành. Đã... biết học cách lạnh nhạt với hắn.

Tinh Đông nghiêng người bị ánh vàng nhuộm nửa khuôn mặt. Tia đượm buồn của buổi xế chiều nhiễu giọt lên gọng kính màu bạc. Trước mắt có một đóa Hướng Dương tuyệt đẹp, đã trông thấy rất nhiều lần nó nở rộ nhưng cớ gì sau bấy nhiêu lần ấy lại vẫn cứ như lần đầu tiên. Trái tim hắn không khác hai mươi năm trước...

Chỉ cần nhìn thấy em, trái tim lại được một lần rung động

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.