Nhân Tình Bí Mật

Chương 7: Chương 7




Mấy ngày sau tên Felix này thật sự là bám dai như đỉa đói. Từ không đau cũng biến thành đau đến chết đi sống lại. Hoa An gần đây bị bao bởi một đám người đồ đen. Mặt mày dọa người ta bỏ chạy cả. Tinh Đông ngoài thở dài ra thì cũng chẳng làm được gì.

Anh đau chỗ nào? , y bỏ hai tay vào túi áo blouse. Chân mày nhếch lên bất mãn.

Felix đang cười cười bỗng nhiên bị hỏi mà ôm chân, nhăn mặt. Đau chỗ này!

Tinh Đông ngoài cười trong không cười. Sờ xuống bắp đùi anh: Chỗ này? . Thấy Felix gật đầu bĩu môi. Y cau lên khóe môi, tay bóp chặt: Tôi nhớ chỗ này của anh không có thương tích?

Bắp đùi non bị bóp làm Felix giật bắn người, ôm chân, muốn khóc thật sự. Bác sĩ Đường, bây giờ tôi đau tim rồi!

Tại sao lại đau?

Felix cười tà, nói bằng giọng thì thào: Bị em làm cho đau!

Tinh Đông cong khóe môi. Tay đặt xuống ngực anh xoa xoa vài cái. Sau đó là nghiến răng bóp một cái thực lực. Bệnh nhân Felix, mời anh có tự trọng!

Anh bị y đánh cho ánh mắt giết người chỉ biết cười. Tinh Đông nhận được cuộc gọi mà tròn xoe mắt. Tay khẽ run. Không nói một lời mở cửa phòng bệnh, lách khỏi đám vệ sĩ ra ngoài. Để lại Felix nhìn bằng ánh mắt khó nói. Có lẽ một phần nào đó anh đã hiểu mấu chốt vấn đề. Gác hai tay lên đầu, cười gượng một cái.

Đông...Đông! , Thẩm Tư Yên bên kia áy náy, ngập ngừng.

Y hơi nhíu mày. Thẩm Tư Yên thường ngày lời nói trôi chảy, mạch lạc không lúng túng. Cớ sao hôm nay lời nói thốt ra lại có phần làm cho y có linh cảm kỳ lạ. Con nghe đây!

Đường Nhuận... ông ấy...

Người cứ nói!

Aizz... ông ấy muốn con tới buổi tiệc của Hạ gia.

Tinh Đông trầm mặt. Một chốc sau lãnh đạm lên tiếng: Của ai ạ?

Hạ... Hạ Từ Niệm!

Đông Đông... con... con lần này không đi không được... nhưng mà... con phải cẩn thận...không phải ác ý của ta... con đừng giận ta!

Thẩm Tư Yên thở dài. Bà biết quan hệ giữa Tinh Đông và Hạ gia không tốt. Đường Nhuận trước giờ chưa hề quan tâm tới chuyện này nhưng chính miệng ông đã lên tiếng thì bà xem như không có tiếng nói.

Tinh Đông cười gượng: Người đừng lo... Hạ Từ Niệm đối với con căn bản không quan tâm... chẳng để con vào trong mắt sẽ không bày mưu tính kế.

Được... vậy ta yên tâm rồi!

Tinh Đông ngắt máy. Cởi bỏ áo blouse bên ngoài. Vò tóc thành một cục rối rắm. Mắt nhắm mắt mở không rõ. Y từ nhỏ đã là một người có lối suy nghĩ trưởng thành. Nhận định đúng sai rõ ràng. Ai có ý tốt hay ý xấu đều nhìn một cái là rõ. Đường Nhuận ông ấy mười năm dài đăng đẳng trôi qua căn bản không lợi dụng được đâm ra ghét bỏ là điều thường tình. Có điều buổi tiệc này nếu không có mặt sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Đường gia.

- -----

Hạ Từ Niệm quả thực trên người toát ra một loại phong lưu khó tả. Xung quanh không hề thiếu bóng dáng nữ nhân dáng vóc xinh đẹp. Cùng là một người có danh tiếng trong giới kinh doanh vậy mà Đường Chính Dật lại cho người ta thấy một loại khác hẳn với Hạ Từ Niệm. Hạ Từ Niệm này bên trong có vẻ y chưa biết như thế nào nhưng đối với bên ngoài lại đặc biệt thân thiện, đối đãi tử tế với những người xung quanh. Nhìn chung dễ gây thiện cảm với người khác. Còn về phần Đường Chính Dật, hắn không thích những buổi tiệc quá là đông đúc, cũng không thích hàn huyên gì với người khác quá lâu. Suy ra lại mang dáng vẻ cao lãnh, khó tiếp xúc. Chỉ biết nhìn đời bằng nửa con mắt.

Tinh Đông khoác trên người tạm bộ vest đen. Ý định chỉ nên ở đây đôi lúc để tránh phiền phức. Đúng thật sau mười năm trời người ta chẳng còn nhớ đại thiếu gia của Hạ gia là ai nữa. Một vài người có địa vị trong giới, quan hệ tạm gọi là tốt với Đường gia mới biết nhà họ này đâu ra lại có thêm nhị thiếu.

Tinh Đông đứng trong góc phòng, cầm ly rượu vang. Suy nghĩ miên man tới vài thứ lại nghĩ đến Đường Chính Dật. Cũng là do Đường đại thiếu này không muốn đi nên Đường nhị thiếu phải thay mặt. Không khí ở đây quả thực không hợp với y.

Không thoải mái sao? , Hạ Từ Niệm chẳng biết đâu lại xuất hiện trước mặt y.

Tinh Đông nhìn một hồi chỉ cười một cái lịch thiệp: Hạ thiếu gia, anh trước mặt tôi không cần tạo hảo cảm!

Hạ Từ Niệm cong khóe môi, đặt xuống ly rượu. Xem như gan của đại thiếu gia họ Hạ này được Đường Chính Dật tu luyện cho thành tảng đá rồi... cứng cáp lắm!

Được Hạ thiếu gia khen ngợi cảm thấy rất vinh hạnh!

Cánh cứng rồi thấy không cần Hạ gia này nữa hay sao? Mà tôi cảm thấy Hạ gia này nếu để cậu trông coi sợ là... không có người tiếp theo mất... chi bằng làm lão bà Đường gia đi!

Tinh Đông ngẩn đầu trừng Hạ Từ Niệm. Ý tứ này nghe qua không phải là không hiểu. Hạ Từ Niệm thành công đưa y đem vào trạng thái cứng miệng, hiện tại còn rất đắc ý. Y trải qua bao nhiêu loại người nếu bây giờ để bản thân thất thủ chẳng phải là thừa nhận đi?

Con cháu kế thừa sau này có hay không tại sao ngài lại phải để tâm? Phải chăng thiếu gia đây là muốn kế thừa Hạ gia? Xin lỗi tôi đây không thể để ngài toàn ý! Thà rằng để nhà họ Hạ này mãi mãi không có kẻ đứng đầu chứ không giao trứng cho ác!

Hạ Từ Niệm nhanh chóng chuyển đổi sắc mặt. Một cái thực lực nắm lấy cổ y. Thu hút người xung quanh tập trung bàn tán.

Giao trứng cho ác? Mày ở đây còn muốn dùng hàm ý?

Tinh Đông cong khóe môi: Tôi là đang nói thẳng!

Hạ Từ Niệm bị y chọc xoáy tức đến độ trán nổi gân. Một chân đạp y xuống sàn không ngừng đấm vào mặt. Tinh Đông trước giờ chưa từng đánh đấm với ai. Cứ như vậy mà nằm im cho tên trước mặt tùy ý hành hung.

Người đứng xem chẳng ai dám cản. Hạ Từ Niệm này thế lực bức người. Nổi giận lên thì không ai được quyền can thiệp.

Để xem hôm nay ai cứu mày... mười năm rồi cái tính mạnh miệng sao không chịu bỏ đi?

Hạ Từ Niệm... núi cao... còn có núi khác... khụ... cao hơn... anh căn bản... chẳng phải núi...

Hạ Từ Niệm nhíu chặt mày. Lực mỗi lúc càng mạnh. Áo sơ mi trắng bên trong tựa hồ bị dính máu tươi.

Hạ thiếu gia hôm nay tức giận như thế làm gì?

Người đó là ai?

Ngoan cố thật!

Nhìn đi... là... là Đường Chính Dật sao?

- ---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.