Hạ Từ Niệm không ngờ được mình bị Đường Chính Dật nắm cổ dễ dàng xách lên cao. Mặt hắn đỏ au, trán nổi từng đợt gân xanh tím. Đem Hạ Từ Niệm áp vào tường đánh thảm. Đánh đến độ Hạ Từ Niệm không ho được một cái. Đường Chính Dật bây giờ căn bản chính là mất kiểm soát.
Tinh Đông đem cơ thể cùng gương mặt máu me của mình ngồi dậy. Nhìn thấy Đường Chính Dật đánh Hạ Từ Niệm đến mức không ai dám xông vào cản thì không hết kinh hãi. Y cũng không ngờ được hắn hôm nay lại tới đây. Lảo đảo đi tới nắm lấy eo hắn kéo ra: Anh... đừng đánh!
Thấy Hạ Từ Niệm không thở nổi nữa mới buông xuống. Quay sang nhìn Tinh Đông một cái. Hắn còn bất ngờ hơn cả y. Hắn thật sự muốn đánh chết Hạ Từ Niệm mới vừa lòng. Cắn răng đem y bế ngang ra ngoài.
Hắn căn bản biết chuyện hôm nay không động tới tai của Hạ tư lệnh thì mới là chuyện lạ đáng để nói. Đường gia cùng Hạ gia bề thế, quyền lực ngang nhau. Cũng không thích nhau là mấy bèn hai bên không xâm phạm nhau. Đường Nhuận nể mặt Hạ tư lệnh đến dự buổi tiệc của Hạ Từ Niệm. Hắn cũng không biết được ông lại gọi điện cho Tinh Đông. Đường Chính Dật biết ông là đang cố tình đem Tinh Đông thảy vào chỗ chết vì tội không biết điều với một mình ông!
Hạ Từ Niệm không biết đã tức đến độ nào mà đánh đến mức một người không quá yếu như y có thể ho đến sắp thổ huyết sau đó thẳng thừng trên tay Đường Chính Dật mà ngất xỉu.
Đường Nhuận suy cho cũng vẫn là phụ mẫu của Đường Chính Dật. Hắn may mắn còn nghĩ tới điều đó mà tha cho Hạ Từ Niệm một con đường sống nhỏ nhoi.
Nếu không phải vì Đường Chính Dật được một chuyến đi về Đường gia lấy đồ của mình cũng không thấy được Thẩm Tư Yên dùng vẻ mặt đầy tội lỗi trưng ra. Ấp a ấp úng nửa ngày mới nói cho hắn biết y tới buổi tiệc của Hạ Từ Niệm. Hắn thế là dùng tốc độ 180km/h phi tới. Vừa thấy y nằm dưới đất, móng tay liền muốn đâm cả vào lòng bàn tay rỉ máu. Tinh Đông từ khi vào một tay hắn nuôi lớn cũng chưa từng nỡ cho nằm trên giường mà không có chăn huống chi chính mắt hắn thấy y dưới đất trên mặt đầy vết máu.
Đến khi Tinh Đông mở mắt dậy đã thấy mình nằm trên giường bệnh. Đảo mắt một lần nữa mới biết là Hoa An. Đường Chính Dật ngồi kế bên giường bệnh không chớp mắt một cái. Cảm thấy tỏa ra đằng đằng nộ khí. Hắn nghe tiếng động liền liếc mắt đến y.
Nhìn thấy trên tay hắn còn dính máu, bất chợt trong lòng liền dấy lên một cái khó chịu. Hắn nhìn y lạnh lẽo, chân mày nhíu chặt lại.
Em chừng nào mới hết ngu ngốc?
Tinh Đông xoay mặt sang hướng khác. Hắn hỏi rốt cuộc là có ý gì? Trách móc? Chẳng phải y nghĩ cho hắn sao? Y đi không phải vì y là con trai của nhà họ Đường sao?
Tinh Đông thở dài kéo cao chăn: Sau này anh đừng quan tâm tới là được!
Đường Chính Dật nghe câu lạnh nhạt kèm giận dỗi của Tinh Đông mà bất giác đứng bật dậy. Lửa giận trong lòng càng được y đốt cao hơn.
Ông ấy nói em liền nghe theo sao? Ông ấy bảo em đi, em liền như một con chó ngoan nghe lệnh sao? Em có từng nghĩ đến hậu quả không?
Tinh Đông nghe hắn cao giọng quát tháo mình có chút giật mình. Y biết hắn trước nay không ưa thích gì mình nhưng đều là ghét trong im lặng. Đột nhiên hắn trở thành giận dữ mắng chửi làm cảm giác tội lỗi của y khi nãy biến mất sạch. Thế là cũng tỏ ra không thua kém. Tinh Đông xốc chăn ngồi dậy.
Đúng! Trong mắt anh là như vậy! Trong mắt anh chính là tôi lúc nào cũng ngu ngốc. Tôi mang ơn Đường gia anh thì như thế nào? Rất phiền toái sao?
Đường Chính Dật siết chặt nắm tay. Không kìm chế được ném vỡ chậu hoa cạnh tủ kêu lên một tiếng giòn vang.
Đúng! Rất phiền toái! Em nhớ kỹ cho tôi, Đường gia chưa bao giờ có tên em!
Tinh Đông bất giác không còn phản kháng nữa. Trong tâm thầm cười một cái. Hắn bao năm nay vẫn chưa từng để y vào trong mắt. Vậy những việc y làm đều biến thành công cốc. Mười năm, mười năm trôi qua chỉ có Đường Tinh Đông mãi mãi ngu ngốc. Sai người, sai cả thời điểm.
Y cau lên một nụ cười lạnh, nhẹ nhàng nằm xuống xoay lưng về phía hắn: Cút đi!
- ---------
Sinh ra đứa con như ngươi, ta thà rằng sinh ra một quả trứng! , Đường Nhuận ném điện thoại xuống chân hắn. Từng mảnh vỡ vụn ra.
Chuyện của Hạ Từ Niệm nhanh như vậy đã trải dài trên các mặt báo cùng SNS. Một phần chuyện cũng liên quan đến người của công chúng như hắn không dễ gì trở nên im lặng.
Thẩm Tư Yên đứng phía sau lưng ông, nhẹ vỗ vai. Ông... ông đừng trách nó... chuyện này rõ ràng bên phía Hạ gia đã sai trước!
Đường Nhuận lạnh nhạt gạt tay bà. Càng lúc càng trở nên tức giận hơn. Bà dạy con không tốt để giờ nó trở nên tùy hứng như thế này đây!
Sắc mặt hắn trở nên tối hơn, giọng nói càng trầm xuống: Lạc Tâm không phải người của ông! Chuyện của nhà này còn không đợi tới em ấy xử lý! Ông rốt cuộc đã điều hành Đường gia như thế nào? Tôi tùy hứng hay ông mới tùy hứng? Đem một thằng nhóc ra trêu đùa?
Đường Nhuận hạ xuống mặt Đường Chính Dật một bạt tai. Hắn cơ hồ trên đường đi liền suy nghĩ ra chút chuyện. Với tính khí của Tinh Đông sẽ xảy ra xung đột với Hạ Từ Niệm là điều chắc chắn. Nếu bây giờ để nhị thiếu gia nhà họ Đường bị người trong Hạ gia đánh ngất xỉu thì Đường Nhuận càng có một cái cớ để hảo hảo nói chuyện cùng Hạ tư lệnh. Kết quả lại bị Đường Chính Dật xen ngang. Hạ Từ Niệm thất thủ toàn tập. Thân thể nát hơn cả y.
Con còn dám gọi nó là Lạc Tâm? Đường gia này một tay nuôi nó lớn chẳng lẽ một chút chuyện nó cũng không làm được? Tốn hết bao nhiêu gạo rốt cuộc nó đi theo ngành y chẳng đem về được cho Đường gia này một con số lẻ.
Đường Chính Dật cười nhạt: Đường gia chưa hề tốn một đồng nào! Năm Lạc Tâm mười lăm tuổi đã tự mình đi phát tờ rơi kiếm tiền. Đến năm mười tám tuổi tự mình xin vào một tiệm cà phê tồi tàn. Bốn năm đại học đều là tiền của em ấy. Em ấy tốt nghiệp mẹ liền mua cho một chiếc xe, kết quả bị ông ghét bỏ lấy lại. Suy cho cùng cơm ăn nhà ở đều là một tay tôi nuôi lớn!
Đường Nhuận liền bị một màng hóa đá. Tinh Đông từ nhỏ đã biết tự lập. Được Đường Chính Dật nuôi lớn đến năm mười lăm đã không cần đến tiền của hắn. Cũng chưa từng đòi hỏi bất kỳ món đồ nào từ Đường gia. Bị tướt lại xe cũng không nói lấy một tiếng. Tự mình đón xe buýt tới Hoa An làm việc. Nhưng đối với Đường Nhuận, y vẫn là mang ơn Đường gia. Đã mang ơn thì tất nhiên phải trả.
Nếu còn có lần sau ông đừng hỏi tôi tại sao lại bất hiếu!
- ----------------------------