Nhân Tổ

Chương 472: Chương 472: Lợi ích của Huyết Linh




“Phong Thiên Nhẫn!” một tên Yêu tộc hét lên, chém ra một lưỡi phong nhận. Phốc! con Huyết Linh bị chém bay đầu, nhưng Huyết Linh cũng không chết đi, từng sợi máu mọc ra từ cổ nối lại với đầu. Tên Yêu tộc hừ lạnh: “Ngươi không có cơ hội đâu!”. Nói rồi hắn há miệng nuốt chửng Huyết Linh vào trong bụng, sau đó hắn trở lại trên bờ đầm, chọn một chỗ khô ráo, nằm xuống luyện hóa.

Tại nơi khác, một tên Yêu tộc liên tục thi triển Cắn Xé đánh Huyết Linh tan thành từng mảnh, sau đó hắn há miệng hút Huyết Linh vào bụng. Có tên lại dùng băng phong ấn Huyết Linh, có tên khác dùng không gian tù lung để bắt Huyết Linh…

Đám Yêu tộc liên tục ra tay săn Huyết Linh, thôn phệ Huyết Linh. Bọn chúng cũng muốn giống như Huyết Thực sinh ra huyết mạch biến dị. Mặc dù không tu huyết lực, có thể không đạt được hiệu quả như Huyết Thực nhưng một vài điểm hiệu quả hẳn là phải có. Với suy nghĩ đó, bọn chúng ngay lập tức thử nghiệm.

Đám Huyết Linh này thực lực không tệ tương đương với Yêu Tướng, mạnh hơn phần lớn Yêu thú nhưng đoàn Yêu thú lúc này toàn là tinh anh trong tinh anh, đánh giết Huyết Linh không quá khó.

Chỉ còn Vân Ma, Giản Canh, Lạc Bá và Huyết Thực đứng ngoài cuộc chơi.

“Ngươi không tham gia sao?” Vân Ma nhìn Lạc Bá hỏi.

“Ta còn chưa quên chuyện đỉa nước.” Lạc Bá nhún vai trả lời.

“Ngươi nghi ngờ Huyết Linh có vấn đề? nói ra xem thử.” Giản Canh lại hỏi, hắn và Vân Ma cũng có cùng lo lắng như Lạc Bá bởi vậy bọn hắn đến giờ vẫn chưa tham gia săn Huyết Linh.

“Không biết!” Lạc Bá cụt ngủn trả lời, cũng không muốn giải thích nhiều.

Vân Ma và Giản Canh trầm mặc.

“Ta thấy các ngươi không cần nghi ngờ.” Huyết Thực lúc này lên tiếng trấn an, nói: “Không phải ta chính là minh chứng tốt nhất lợi ích của việc thôn phệ Huyết Linh sao? Các ngươi thấy ta có bị gì không?”

“Có lẽ chưa đến lúc!” Lạc Bá mỉm cười nói nhỏ.

Huyết Thực liếc Lạc Bá một cái hừ lạnh. Vân Ma và Giản Canh cũng có ý nghĩ này, bởi vậy bọn hắn vẫn đang chờ, chờ đám thuộc hạ làm trước.

Nửa ngày sau, chợt có cột sáng huyết sắc bắn thẳng lên trời, một con cự tượng từng bước đạp không, không gian chấn động như muốn vỡ nát, trên người nó hiện lên huyết sắc hoa văn, từng sợi huyết khí quấn quanh, tròng mắt nó đổi sang màu đỏ máu giống như Huyết Thực. Con cự tượng mặt hướng thương khung, giậm chân hét lớn, sóng âm khuếch tán chấn động màng tai, khí thế muốn áp sập không gian.

“Thành vương! Ha, ha, ha… ta cuối cùng cũng thành vương.” Con cự tượng ngửa mặt cười lớn, cảm xúc bành trướng.

Vân Ma, Giản Canh nhíu mày, con Bố Giáp Tượng này thực lực rất mạnh đã đến gần biên giới thành Yêu Vương, nhưng cơ hội đột phá xa xôi mù mịt, vậy mà không ngờ bằng vào việc thôn phệ Huyết Linh, bước ra một bước quan trọng trở thành Yêu Vương. Xem ra phải thay đổi cách đối xử với tên này.

Đang lúc hai bọn hắn còn đang suy nghĩ thì oanh! oanh! oanh! liên tiếp ba cột huyết sắc khác bắn thẳng lên trời, lại có ba tên nữa đột phá trở thành Yêu Vương.

Sau đó một thoáng, tất cả những Yêu thú đồng loạt đột phá trở thành tân vương. Tất cả bọn chúng đều lộ vô cùng vui sướng, thành vương là ước mơ bao nhiêu năm của bọn chúng. Mục đích bọn chúng tham gia chuyến đi này, một phần cũng vì tìm kiếm cơ duyên đột phá Yêu Vương. Trải qua bao nhiêu gian nan thử thách sống còn, ước mơ của bọn chúng cuối cùng cũng thành hiện thực. Đây là lần đầu tiên bọn chúng cảm thấy chuyến đi này đáng giá.

“Ha, ha, ha… thành vương rồi! bao nhiêu cực khổ cuối cùng cũng thành công, ta có thể trở về báo thù đám khốn kiếp kia được rồi.” một tên Thiên Lý Mã cười lớn nói, ánh mắt lộ ra sát khí nhớ đến kẻ thù.

Đám Yêu thú khác cũng có những suy nghĩ, cảm xúc tương tự. Bọn chúng cảm thấy mục đích chuyến đi này đã đạt được, không cần thiết phải mạo hiểm đi tiếp. Từ những nguy hiểm trước đó, có thể suy đoán sau này nguy hiểm càng lớn, có thể sẽ phải chết, vậy thì tất cả đạt được đều vô nghĩa.

Vân Ma và Giản Canh nhíu mày, đám Yêu thú này muốn nổi loạn sao? hai bọn hắn cảm thấy rắc rối, bọn hắn mặc dù mạnh hơn từng tên trong đám này, nhưng đám này chắc chắn sẽ không đơn độc quyết đấu. Đánh nhau, bọn hắn không chiếm được ưu thế.

Đúng lúc này, trong khi đám Yêu thú đang có suy nghĩ nổi loạn, thì một cỗ khí tràng cực mạnh khuếch tán, đè ép khiến cho đám Yêu thú thân thể trùng xuống, bọn chúng gồng lên tất cả yêu khí cũng không thể đứng thẳng gối. Bọn chúng gian nan ngước đầu lên, ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt huyết sắc vô cùng đáng sợ, một giọng nói lạnh nhạt vang lên:

“Muốn nổi loạn sao?”

Kẻ lên tiếng không ai khác chính là Huyết Thực, đám Yêu thú sợ hãi, bọn chúng lúc này mới nhớ ra Huyết Thực mới là kẻ đột phá đầu tiên thực lực đã tương đương Yêu Hoàng, dù tất cả bọn chúng gộp lại cũng không đánh lại Huyết Thực, suy nghĩ nổi loạn vừa mới nảy mầm đã chết cứng.

“Không dám! bọn ta làm sao dám có ý nghĩ đó!” một tên Yêu thú cố nặn ra nụ cười nói.

Huyết Thực lạnh lùng đảo mắt nhìn quanh đám Yêu thú. Đám bọn chúng sợ sệt cúi đầu, không dám trực diện nhìn hắn.

“Huyết Linh trong đầm vẫn còn, có thể tiếp tục dùng.” Huyết Thực thu lại khí thế lạnh nhạt nói.

Nghe lời này, đám Yêu thú ánh mắt sáng ngời lao xuống đầm đánh giết Huyết Linh, cơ hội tăng cao thực lực tốt như vậy bọn chúng làm sao có thể bỏ qua. Vân Ma và Giản Canh nhìn nhau, trong lòng nóng bỏng, bọn hắn có thể thấy rõ lợi ích mà Huyết Linh mang lại, nếu lại chần chừ nữa bọn hắn đến canh thừa cũng không có mà húp. Chỉ sợ đám thuộc hạ thực lực đều sẽ vượt qua bọn hắn.

Hai bọn hắn thân hình biến mắt tại chỗ, chớp mắt một cái đã tại đầm máu.

“Cút! Huyết Linh này là của ta.” Vân Ma và Giản Canh vừa xuất hiện đã tranh giành với đám thuộc hạ, với thực lực và danh vọng của bọn hắn, ai dám tranh phong. Đây vừa là tranh cho chính mình, vừa hạ thấp cơ hội đám thuộc hạ vượt qua mình.

“Ngươi vẫn lựa chọn đứng ngoài sao?” Huyết Thực liếc mắt sang ngang, chỉ còn Lạc Bá một mình đứng đó.

“Ta không hứng thú.” Lạc Bá nhún vai cười nói, lấy đại một cái cớ.

“Tăng lên thực lực cũng không có hứng thú sao?” Huyết Thực lại hỏi.

“Ta tự hài lòng với chính mình lúc này.” Lạc Bá nói. “Ngược lại là thế tổ vì sao không tiếp tục săn Huyết Linh, không phải ngài nói đã đến gần vô hạn biên giới thành hoàng sao? tiếp tục ăn Huyết Linh có khi giúp ngài thực sự đột phá thành hoàng.”

“Muốn thành hoàng cần sự tích lũy và đại cơ duyên, khi thời cơ đến tự khắc sẽ thành hoàng, có ăn thêm nhiều Huyết Linh cũng là vô dụng.” Huyết Thực nói một câu, sau đó cũng không để ý hắn nữa.

Một canh sau, Huyết Linh trong đầm đã bị đám Yêu thú giết sạch, một số tên bụng căng phồng như mang bầu vỗ bụng thỏa mãn. Bọn chúng nhìn đầm máu tỏ ra đôi chút tiếc nuối, có lẽ rất lâu sau này trong đầm mới lại sinh ra Huyết Linh.

Đám Yêu tộc tiến vào trạng thái luyện hóa Huyết Linh.

Lại qua nửa ngày, liên tục có cột sáng huyết sắc bắn lên trời cao, lộng lẫy nhất vẫn là của Vân Ma và Giản Canh. Bọn chúng nhìn thân thể biến đổi, ánh mắt sung sướng, bao nhiêu năm cố gắng cũng không đạt được, không ngờ chỉ bằng nuốt đám Huyết Linh này bọn chúng đã vô hạn tiếp cận cảnh giới Yêu Hoàng, thực lực đã không kém một ít Yêu Hoàng, cảnh giới này có thể gọi là Giả Hoàng.

Đám Yêu tộc vui vẻ không quên mỉa mai kẻ thất bại như Lạc Bá.

“Lạc Bá, ngươi thật sự quá xuẩn ngốc rồi! đồ tốt như vậy lại bỏ qua.”

“Ngươi thấy không? ta vẫn sinh long hoạt hổ, thực lực tăng lên không ít, có vấn đề gì đâu!”

“Ngươi cảm thấy hối hận sao? Hối hận cũng vô dụng, cũng là do ngươi đa nghi quá mức, đã bỏ qua cơ hội tốt. Hôm nay bỏ qua, không biết bao giờ mới lại có cơ hội như vầy.”

“Hắc, hắc… ta bây giờ một ngón tay cũng có thể nghiền ngươi thành bã.”

“Từ nay hàng hóa ngươi mang, có ý kiến gì không?”

“Hắn thì dám có ý kiến gì? hắn dám nói không, ta đập chết hắn.”

Đám Yêu tộc lời qua tiếng lại cười nhạo, đám thuộc hạ đã không còn dùng kính ngữ với hắn, thoải mái miệt thị. Lạc Bá vốn đã bị cô lập, bây giờ lại càng bị cô lập thêm, hắn giống như là một kẻ thừa thãi. Đáp lại tất cả, Lạc Bá chỉ cười không đáp.

“Được rồi! đường phía trước còn dài, tranh thủ thời gian tiến lên thôi.” Vân Ma ra lệnh.

Băng qua rừng xương, núi sọ, đạp trên bạch cốt, đoàn Yêu thú chậm rãi tiến lên, vừa đi vừa quan sát tìm kiếm cơ duyên khác. Nhưng để bọn chúng thất vọng rồi, trên đường chỉ có xương và xương.

“Nhìn! kia là thứ gì?” một tên Yêu thú chỉ tay về phía trước nói lớn.

Nhìn theo hướng chỉ tay của tên này, đó là một vách đá dựng đứng, trên vách đá nổi bật một bộ xương Nhân tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.