Nhân Tổ

Chương 473: Chương 473: Xác Kiêu




Đoạn Thiên Nhai, một vách đá dựng đứng cheo leo, cao tới vạn trượng chọc thủng vào mây xanh. Trên vách đá thưa lưa vài cái cây bám rễ vào trong khe nứt, cỏ bụi mọc từng cụm tranh nhau từng hạt đất, đôi khi lại có vài cọng thảo dược trân quý tỏa ra hương thơm ngào ngạt, nhiều nhất vẫn là các loại dây leo, bọn chúng giống như một tấm màn xanh che lại vách đá.

Đoạn Thiên Nhai cảnh quan hùng vĩ nhưng đặt tại trong Yêu giới cũng chẳng quá nổi bật, cũng sẽ không nhận được quá nhiều lưu tâm. Nhưng cái tên Đoạn Thiên Nhai vẫn âm thầm lưu truyền trong Yêu giới, không phải vì bản thân nó mà vì kẻ bị treo trên Đoạn Thiên Nhai.

Một kẻ đã làm cho Yêu giới náo loạn cả lên, hắn tự gọi mình là Kiêu nhưng Yêu tộc sẽ chẳng để ý hắn tên là gì? trong mắt Yêu tộc hắn chỉ là tên Nhân tộc thấp kém dám phạm thượng, phản bội tộc đã cưu mang mình.

Trận chiến với Kiêu long trời lở đất, khiến Yêu tộc tổn thương nghiêm trọng lực lượng cao tầng. Mặc dù rất khinh thường Nhân tộc, nhưng Yêu tộc đại năng đã trải qua trận chiến kia cũng phải thừa nhận Kiêu là sinh vật sống hoàn hảo nhất trong thiên địa này mà bọn hắn biết.

Kiêu hoàn hảo gần như không có điểm yếu, nếu không phải Sứ Thanh Giang mạo hiểm tính mạng bói ra một quẻ thì Yêu tộc sớm đã bị Kiêu tiêu diệt. Nên sau khi đánh bại Kiêu, Yêu tộc không cho Kiêu chết một cách đơn giản.

Bọn chúng lấy thiên ngoại thiên thạch nung chảy trong vạn niên hỏa sơn, dùng máu Nhân tộc làm nguội, Yêu tộc đại năng tự tay đánh vào đạo pháp, cuối cùng sau bảy bảy bốn mươi chính ngày, rèn ra mười hai cây thiết đinh.

Kiêu lúc này hồn phách đã tan, nhưng thân thể hắn sức sống mãnh liệt vẫn chưa chết hẳn. Yêu tộc đóng đinh Kiêu trên vách Đoạn Thiên Nhai. Hai cây đinh đóng vào cổ tay trong tư thế giơ lên cao như cầu xin. Hai cây đinh đóng vào hai xương vai. Hai cây đinh đóng vào mạn sườn. Hai cây đinh đóng vào hai hông. Hai cây đinh đóng vào hai đầu gối. Hai cây đinh đóng vào hai lòng bàn chân.

Yêu tộc lại sai ác điểu hằng ngày mổ bụng moi ruột ăn, mặc dù bị mổ bụng moi ruột nhưng với sức sống mãnh liệt, cơ thể hắn vẫn tự lành lại. Khiến cho hắn phải chịu cực hình hết ngày này qua ngày khác, cho đến khi cơ thể hắn cạn kiệt năng lượng thì mới có thể chết đi.

Trải qua ngàn vạn năm lâu, xác của Kiêu chỉ còn lại một bộ xương.

Bộ xương phần lớn đã bị phủ rêu xanh, dây leo quấn quanh nhưng vẫn có thể nhìn ra bộ xương khác hoàn toàn so với xương của Nhân tộc hay bất kỳ tộc nào, bộ xương màu trắng trong suốt không một điểm tạp chất giống như một khối lưu ly ngọc hoàn hảo. Bộ xương không tỏa ra khí thế áp sập thiên địa, cũng không có đại đạo quấn quanh, chỉ đơn giản bị đóng đinh ở đó. Nhưng lại cho đám Yêu tộc một cảm giác bất phàm, giống như nhìn thấy đại đạo hoàn mỹ.

“Chà! tên Nhân tộc này sau khi chết, xương cốt còn tốt như vậy nếu như đem đi luyện thành bảo thì...” một tên Yêu tộc liếm mép thèm thuồng. Không chỉ hắn mà bầy Yêu thú cũng đang nhìn bộ xương với ánh mắt tham lam.

Nghe nói khi đánh nhau, Yêu tộc đại năng chưa bao giờ làm gãy được xương của Kiêu, dù bọn hắn đã dùng những chủng tính có lực phá hoại lớn nhất. Kiêu chỉ đơn giản đứng một chỗ, bọn hắn đánh mãi cũng không đổ, ngược lại nếu trúng một đấm của Kiêu thì tan xương nát thịt. Điều đó cho thấy sức mạnh thân thể Kiêu đạt đến trình độ chỉ có trong tưởng tượng, mà chống đỡ toàn bộ thân thể hoàn mỹ ấy là bộ xương trước mắt.

Vân Ma bước lên định thu lại bộ xương, chợt có giọng nói vang lên:

“Ta khuyên thế tổ không nên có ý nghĩ với bộ xương này!”

Vân Ma quay đầu hướng về giọng nói, kẻ lên tiếng không ai khác chính là Lạc Bá. Vân Ma nhíu mày, hỏi:

“Vì sao? Ngươi muốn tranh với ta sao?”

“Ta làm sao dám tranh với thế tổ.” Lạc Bá cười nói: “Nhưng thể tổ thử nghĩ xem: cơ thể tên Nhân tộc này kỳ diệu như vậy, vì sao lúc giết hắn không có Yêu tộc đại năng nào chiếm đoạt mà lại đóng đinh hắn trên Đoạn Thiên Nhai?”

“Vì muốn răn đe kẻ xâm phạm?!” Vân Ma trả lời theo những gì được kể, hắn cũng không chắc chắn với câu trả lời này.

“Thế tổ tin mấy lời đó sao? Nếu như muốn răn đe sao không đóng đinh hắn tại Ngũ Liên Thiên Sơn, ngọn núi nổi tiếng Yêu giới, để cho tất cả Yêu tộc đều nhìn thấy mà làm gương. Hoặc cũng có thể đóng đinh ở Định Quân sơn mạch, hay một ngọn núi gần biên giới để răn đe ngoại bang.

Tại sao lại là nơi khỉ ho cò gáy này mà chẳng Yêu tộc nào có thể đến được, nếu không phải lão tổ tông chúng ta cơ linh phát hiện cách vượt qua U Ám Thủy Trạch, chỉ sợ chúng ta cũng chẳng biết đến sự tồn tại của nơi này. Ngàn vạn năm đến nay, có lẽ cũng chỉ chúng ta đến được đây. Vậy thì làm sao có tác dụng răn đe?” Lạc Bá một hơi hỏi liền mấy câu.

Đám Yêu tộc nghe lời này thì thấy có lý, bọn chúng đăm chiêu suy nghĩ. Huyết Thực liếc nhìn Lạc Bá, hỏi:

“Vậy theo ngươi thì vì sao?”

“Không biết!” Lạc Bá nhún vai nói: “Nhưng ta đoán Tứ Phương Thần Thú, Sứ Thanh Giang và các Yêu tộc đại năng làm vậy là có dụng ý.”

“Hừ! điều này thì cần phải ngươi nói sao?!” một tên Yêu tộc hừ lạnh mắng.

Lạc Bá không giận, hắn chỉ tay vào thiết đinh nói:

“Các ngươi nhìn mấy cây thiết đinh kia sáng bóng không chút rỉ sét, trên bề mặt lưu dấu đại đạo hoa văn, mà lại mỗi cây đều mang các hoa văn khác nhau. Ta đoán là do các Yêu tộc đại năng tạo nên. Rất có thể là một cái bẫy để phòng ngừa có kẻ cứu đi Kiêu.”

Đám Yêu tộc đồng loạt gật nhẹ đầu, lời này không phải không có lý.

“Ta thấy ngươi chỉ nói nhảm, Kiêu tại Yêu giới độc lai độc vãng, không hề có bất kỳ bằng hữu, thân nhân, đồng minh nào? làm gì có ai đến cứu hắn mà cần đề phòng.” Huyết Thực mắng.

“Ta nói rồi! ta không biết, nếu như các vị cảm thấy thực lực mạnh hơn Tứ Phương Thần Thú và Sứ Thanh Giang thì cứ việc động thủ.” Lạc Bá ung dung nói, giống như là một chuyện bên đường chẳng liên quan gì tới hắn, hắn chỉ đơn thuần nói xen vào vài câu. Nhưng thực tâm trong lòng, hắn vô cùng sốt ruột, nếu như xác của Kiêu rơi vào tay đám Yêu tộc này chắc chắn không có kết cục tốt.

Hắn đã tưởng tượng ra cảnh đám Yêu tộc xâu xé phân chia xương cốt, mỗi tên chiếm một khúc, sau đó lại dùng đủ các loại thủ đoạn luyện hóa khúc xương. Hắn và Kiêu mặc dù chưa bao giờ gặp nhau, cũng chẳng quen biết nhưng hắn cảm thấy mình là Kiêu có mối lương duyên kỳ lạ. Từ chuyện giết Ngư Tinh, đánh Hải Vương chạy vào Hải Táng, đến đường hầm từ Biển Quái Vật thoát ra ngoài, cuối cùng là đánh đến Nguyên Sơn. Cảm giác như Kiêu đang mở đường cho hắn đi sau này.

Hắn kính trọng Kiêu từ trong tận thâm tâm, mặc dù Kiêu thất bại, nhưng hắn vẫn coi Kiêu là một anh hùng. Vậy nên hắn mong có thể giữ Kiêu toàn xác.

Đám Yêu tộc trầm mặc đắn đo suy nghĩ, nhìn lên Đoạn Thiên Nhai rồi nhìn lại chính mình, cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng bọn chúng vẫn chọn giải pháp an toàn. Bọn chúng mặc dù thực lực đã tăng lên rất nhiều, nhưng đứng trước Tứ Phương Thần Thú và Sứ Thanh Giang, bọn chúng cũng không khác sâu kiến là mấy.

“Được rồi! lên đường thôi, đừng quên mục đích chuyến đi này là Nguyên Sơn, không phải bộ xương này. Chỉ là một bộ xương Nhân tộc mà thôi, cũng không có cái gì quá đặc biệt. Đến được Nguyên Sơn, chắc chắn có nhiều đại cơ duyên ở đấy, không nên vì một con tép mà bỏ con cá lớn.” Vân Ma mở miệng, an ủi đám Yêu thú cũng tự an ủi mình.

Đám Yêu thú cũng đành như vậy, quay đầu bước đi.

“Này! bỏ đi như vậy sao? bộ xương đó là tuyệt thế bảo vật đấy!”

“Biết làm sao được, thế tổ đã ra lệnh rồi.”

“Ngươi từ bao giờ lại thành con cừu ngoan ngoãn vậy?! bây giờ ngươi cũng thành vương rồi, cần gì phải nghe lời bọn chúng. Nếu như ngươi chiếm được bộ xương, luyện nó thành bảo vật, lúc đó ngươi có thể tung hoành Yêu giới, giết đám Vân Ma như giết một con kiến.”

“Nhưng còn Tứ Phương Thần Thú và Sứ Thanh Giang...”

“Ngươi tin lời tên Lạc Bá đó sao? Ngươi không nên quên chính hắn đã hại ngươi mất đi đệ đệ, hắn chắc chắn không có ý tốt, có thể hắn âm mưu độc chiếm bộ xương, nhưng thực lực không đủ nên trước tiên dụ bọn ngươi bỏ đi, còn hắn ầm thầm quay trở lại lấy bộ xương.”

Tên Yêu tộc tên Nhâm nghe những lời này thì ánh mắt sáng rỡ hoàn toàn tin tưởng, hắn quay sang nhìn tên đồng bạn cười nói:

“Mậu, lời ngươi rất đúng! suýt nữa ta đã bị mắc bẫy của hắn.”

Tên Mậu đi bên cạnh nghe gọi thì trố mắt nhìn Nhâm, giống như nhìn một kẻ ngốc:

“Ngươi bị điên à! ta nói gì với ngươi.”

“Hắc, hắc… ngươi không cần giả vờ, ta và ngươi có thể cùng hợp tác.” Nhâm cười âm hiểm, giống như ta biết, ngươi biết, trời biết, đất biết.

“Ai giả vờ?! có ngươi giả vờ thì có! tên điên này!” Mậu tỏ ra chán ghét nói.

“Gần đây chỉ có ta và ngươi, không phải ngươi nói với ta thì là ai?” Nhâm cười nói, tưởng Mâu đang giỡn với mình, hắn vừa nói vừa xích lại gần.

“Cút!” Mậu tỏ ra mất bình tĩnh mắng, nói rồi hắn phóng đi cách xa Nhâm.

Nhâm gãi đầu không hiểu, bày kế cho hắn rồi lại làm như không biết, còn mắng hắn điên, hắn thấy là Mậu điên mới đúng.

“Đúng! hắn là tên điên, ngươi chấp hắn làm gì? Chúng ta không cần hắn, chỉ cần ta và ngươi thực hiện kế hoạch là được rồi.”

Giọng nói trước đó lại vang lên, làm Nhâm giật bắn mình, xung quanh hắn lúc này không có ai, giọng nói này là từ đâu ra?!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.