Đám Chúa tể Vực Sâu rời đi, Tôn Kỳ vẫn bình chân như vại, hắn không có ý tranh đua cùng đám kia.
Nói đùa! Thánh tộc là do ta lập, ta việc gì phải tham gia thử thách.
Lúc này, Tôn Kỳ gọi mấy tên Yêu Vương đến hỏi chuyện thời gian hắn không có ở đây.
Đám Yêu Vương lần lượt báo cáo, chủ yếu vẫn là chiến tranh mở rộng lãnh thổ. Vườn Ảo Tâm Phiến đầy đủ dinh dưỡng, phát triển rất tốt.
Mọi chuyện nhanh chóng được báo cáo, Tôn Kỳ cũng không hạ nhiều mệnh lệnh, cơ bản mọi chuyện vẫn giao cho đám Yêu Vương tự xử lý.
“Đại Thánh, trong lãnh thổ dạo gần đây có một số chuyện khá kỳ lạ.” một tên Yêu Vương ngập ngừng nói.
“Ồ! nói nghe thử.” Tôn Kỳ tỏ ra hứng thú. Với tu vi Yêu Vương mà vẫn nói có chuyện kỳ lạ, vậy thì thực sự kỳ lạ.
“Đại Thánh, Nhân tộc...” tên Yêu Vương hạ giọng nói, dường như cảm thấy chính mình cũng không tin những gì mình sắp nói.
“Nhân tộc?” Tôn Kỳ ngược lại nhíu mày. Nhân tộc lại có chuyện gì?
Tôn Kỳ sau khi trở thành bá chủ nơi này, hắn đối với Nhân tộc xa lạ. Giống như nhiều Yêu Hoàng khác cao cao tại thượng, sao lại để ý sâu kiến.
Hắn không thể giúp Nhân tộc lúc này, như vậy chỉ có thể khiến hắn bị thêm nghi ngờ.
“Phải! Đại Thánh, Nhân tộc hình như… biến dị.” tên này khó khăn tìm từ diễn tả phù hợp.
“Biến dị? biến dị thế nào?” Tôn Kỳ hơi nôn nóng hỏi.
Tên Yêu Vương hai tay vò vào nhau, ấp úng nói:
“Bọn chúng dường như trở nên lợi hại...”
“Lợi hại?!” Tôn Kỳ nhíu mày. Tên Yêu Vương định mở miệng tiếp tục giải thích, thì Tôn Kỳ giơ tay ngăn lại: “Được rồi! ngươi giải thích không rõ ràng. Mang đến một tên Nhân tộc như ngươi nói cho ta kiểm tra.”
Chuyện liên quan đến Nhân tộc rất nhạy cảm. Nhân tộc mặc dù chỉ là một chủng tộc máu bùn, thấp kém trong thấp kém, nhưng Yêu tộc đại năng vẫn luôn âm thầm giám sát, mỗi bất thường đều sẽ bị chú ý.
Tôn Kỳ không biết tên Yêu Vương muốn nói gì, nhưng tốt nhất hắn nên đích thân kiểm tra, không nên để mấy tên này nhiều lời.
“Đại Thánh, bọn ta biết chuyện tên Nhân tộc cấm kỵ kia, nên khi bọn ta thấy Nhân tộc khác thường liền giết hết.” tên này trả lời.
“Hừ!” Tôn Kỳ sầm mặt: “Đã giết rồi thì nói với ta làm gì? Ngươi đang đùa ta sao?”
“Không! Đại Thánh, bọn ta nào dám! chỉ là bọn ta không dám chắc đã tiêu diệt tất cả, sợ rằng có cá lọt lưới. Không muốn tai nạn năm xưa lặp lại...” Tên Yêu Vương giọng càng ngày càng nhỏ như sợ bị nghe được, đến cuối cùng lại không nói tiếp, nhưng ý trong đó đã rất rõ ràng.
Tôn Kỳ gật đầu:
“Các ngươi cẩn trọng như vậy không sai!”
“Được rồi! chuyện này ta sẽ đích thân điều tra. Các ngươi phong tỏa tin tức, chớ để kẻ dưới bép xép. Để Yêu Hoàng khác biết chuyện trong lãnh thổ của ta xuất hiện Nhân tộc biến dị, bọn chúng sẽ cho rằng ta vô năng, quản lý một đám máu bùn cũng không được. Lúc đó mặt mũi ta để ở đâu?!”
Tôn Kỳ đảo mắt nhìn đám Yêu Vương, nghiêm giọng cảnh cáo:
“Các ngươi đều là kẻ thông minh. Ta chỉ nói như vậy, các ngươi đều hiểu chứ!?”
Đám Yêu Vương gật đầu lia lịa.
“Chuyện này ta sẽ để ý. Nếu không còn chuyện gì nữa thì lui đi.” Tôn Kỳ phất phất tay ra lệnh.
Đám Yêu Vương cúi đầu lui ra.
Tôn Kỳ khoanh tay, tay gãi gãi cằm. Rốt cuộc là chuyện gì? Nhân tộc tốt nhất nên bình thường. Nhân tộc phát sinh biến hóa có thể phá hỏng kế hoạch của ta!
Nhân tộc lúc này dị động đối với hắn không tốt một chút nào!
Hắn phải đích thân điều tra!
…
Nhiều ngày sau.
Nửa đêm, trăng tròn, trời quang mây đãng, không gian im lặng chỉ có tiếng côn trùng rả rích. Những đôi mắt đỏ chớp nháy trong đêm.
Đây là giờ đi săn!
Một con sói đang chũi mũi trong lớp lá khô khịt khịt ngửi mùi. Nó nhẹ nhàng bước đi, cố không gây lên tiếng động lớn, lá khô xào xạc vỡ vụn dưới chân nó.
Chợt! nó hích hích mũi giống như ngửi được hương thơm quyến rũ: máu!
Nó lần theo mùi hương, đưa mắt nhìn qua bụi cây, tại một bãi đất trống nhỏ có xác một con trâu đã bị mổ bụng, máu tươi lai láng, nội tạng trào ra ngoài.
Con trâu này hẳn là mới bị giết.
Nhưng kẻ săn mồi đâu? không lý nào giết xong lại bỏ. Có thể giết được con trâu lớn thế này, khả năng lớn là hổ.
×— QUẢNG CÁO —