Đường Sĩ Thành cầm
đầu đoàn luật sư, thành công đánh một trận đại thắng, điều này không chỉ làm tăng thêm danh tiếng cho luật sư Sự Vụ Sở và cá nhân anh mà còn đại biểu cho việc năm tiếp theo công ty Đông Lâm sẽ tiếp tục cùng Sự Vụ Sở
ký hợp đồng, lần này thắng trận, khiến cho anh danh lợi song thu.
Đường Sĩ Thành tâm tình vô cùng tốt, trên phiên tòa thắng kiện, Hội Đồng Quản Trị Đông Lâm vì cảm tạ sự vất vả của đoàn luật sư, đặc biệt bao cả hội
trường của khách sạn năm sao Đại Thủ Bút để mở dạ tiệc ăn mừng.
Anh lái xe, cách dạ tiệc còn hơn hai giờ, thời khắc ăn mừng đáng giá này,
anh hi vọng cô gái nhỏ của mình có thể cùng chia sẻ vui sướng, vì vậy
lập tức gọi điện thoại cho Thiên Tầm.
Điện thoại di động vang lên thật lâu, ước chừng kéo dài vài đến vài chục tiếng chuông, vẫn không
có người nào nghe máy, liền được chuyển trực tiếp vào hộp thư thoại.
Anh biết rõ, màn hình điện thoại của Thiên Tầm là hình của anh, hơn nữa số
của anh được đặt chuông riêng biệt, mỗi khi anh gọi cho cô, không dài
hơn ba tiếng, Thiên Tầm sẽ bắt máy, đáp lại là giọng nói tràn đầy chờ
mong cùng vui sướng, cho thấy tâm tư của cô tất cả đều đặt ở trên người
anh, mà anh cũng xem đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng hôm nay,
điện thoại di động kêu nửa ngày vẫn không có ai bắt, trong lòng anh có
chút tư vị nói không ra lời . . . . . . Thật không quen, còn có loại tâm tình mất mát không từng xuất hiện trong quá khứ, theo ấn tượng, ba năm
nay cùng Thiên Tầm kết giao, anh chưa từng phải chờ đợi qua.
Đè xuống phím gọi lại, vang lên tiếng chuông thứ tám thì điện thoại cuối cùng có người tiếp.
"Uy?" thanh âm êm ái, dễ nghe truyền đến, tiếng nói của cô luôn luôn nhu hòa như vậy.
"Là anh."
"Người nào?"
"Thiên Tầm."
"A! Là Sĩ Thành sao?"
Cô gái nhỏ cư nhiên không lập tức nhận biết là anh gọi?
Đường Sĩ Thành mi tâm nhíu lại, anh hiểu Thiên Tầm không phải là loại người
có tâm cơ cố ý đùa bỡn này, chẳng lẽ cô đem tiếng chuông dành riêng cho anh hủy bỏ? Hơn nữa đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm ầm ỹ,
điều này chứng tỏ cô không phải đang ở một mình. . . . . .
"Em đang ở đâu?"
"Em hiện tại —— đang sấy tóc ——"
Ở thẩm mỹ viện.
Anh cười thầm, mặc dù cô luôn không trả lời trọng điểm, nhưng chỉ cần một chút đầu mối, anh liền hiểu rõ cô muốn nói gì.
"Vừa đúng, sấy xong tóc, buổi tối anh dẫn em đi nhà hàng cao cấp dùng cơm."
Tối nay anh rất khát vọng được nhìn thấy cô, rất hoài niệm kích tính lần đó ở trong phòng tắm của hai người.
Trải qua đêm hôm đó, anh cho là giữa hai người đã không tồn tại vấn đề, càng thêm muốn thuyết phục
cô lại trở lại nhà của anh, trong cuộc sống thiếu cô, rất nhiều việc
cũng theo đó liền….
"Ah? Không được đâu, em hôm nay không rãnh."
"Em có hẹn?"
"Không phải, em có việc."
Thì ra là như vậy, anh yên tâm, cũng không muốn qua cô tìm hiểu việc đó là gì .
"Vậy anh chờ, sau khi tan sở anh sẽ đến đón em ."
"Anh đón em? Không được đâu, em không xác định được khi nào có thể tan làm, đừng chờ em, anh tự mình đi ăn đi!"
Cô bảo anh tự mình đi ăn ?
Mày rậm nhíu lại, những lời này, bình thường đều là anh nói với cô, sao mới chẳng bao lâu, liền biến thành lời kịch cô nói với anh đây?
Anh
đang muốn hỏi cô làm là công việc gì, vì sao ngay cả lúc tan tầm cũng
không rõ, đúng lúc này, trong điện thoại di động lại truyền đến thanh âm của một người đàn ông khác.
"Đã nói với cô bao nhiêu lần, ở trong phòng điện thoại di động phải nhớ tắt máy!"
"Có quan hệ gì, còn chưa đến phiên tôi mà."
"Không được là không được!"
Đường Sĩ Thành sửng sốt, cô không phải đang ở thẩm mỹ viện? Phòng? Phòng gì? Sao lại có đàn ông ở bên cạnh?
"Anh ta là ai?" Không suy nghĩ nhiều, anh liền thốt ra, giọng nói căng
thẳng, nhưng Thiên Tầm không có nghe rõ, bởi vì thanh âm chung quanh quá ồn, cộng thêm bên cạnh có người đang gào thét.
"Anh thật quá bá
đạo, ai nha, đáng ghét!" Nghe giống như là hai người đang ầm ĩ, không
thấy được xảy ra chuyện gì, càng gia tăng mập mờ trong đó, một lát sau, chủ nhân điện thoại rốt cuộc tựa hồ có thời gian để ý đến anh, hơn nữa
còn là lấy tay bao lại điện thoại, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi. Sĩ
Thành, em phải tắt máy."
". . . . . . Vậy sao? Hôm nào hẹn em bữa khác vậy."
"Ừ, được, bye bye."
Đô! Điện thoại di động bị cắt đứt, không có bất kỳ dấu hiệu lưu luyến nào, thì đã dập máy rồi.
Sắc mặt Đường Sĩ
Thành hết sức khó coi, giống như thua một vụ kiện, nửa mặt đen lại, tâm
tình trở nên hết sức nặng nề, anh không thể không thừa nhận, giai nhân
cự tuyệt làm tâm tình của anh chịu ảnh hưởng lớn, đối với dạ tiệc mừng
công tối nay, hoàn toàn mất hết hăng hái.
Anh không cách nào
không để ý thân phận của người đàn ông trong điện thoại kia, nghe giọng
điệu, Thiên Tầm tựa hồ cùng anh ta rất quen.
Có lẽ chỉ là đồng
nghiệp trên công việc của cô, nhưng từ thanh âm đùa giỡn của hai người
mà phán đoán, trực giác nhạy cảm nói cho anh biết, có người đang mơ ước cô gái nhỏ của anh.
Bàn tay cầm tay lái nổi đầy gân xanh, khó có thể kìm chế được cảm xúc, khiến đường nét trên khuôn mặt anh tuấn trở
nên lạnh lùng, hai khỏa chân mày cũng tự nhiên nhíu chặt, chỉ vì lần đầu tiên Thiên Tầm vì một người đàn ông khác, ngắt điện thoại của anh.
Trước đó, anh tin tưởng lòng của Thiên Tầm vẫn còn ở trên người anh, nhưng sau cuộc điện thoại vừa rồi, anh không dám bảo đảm.
Kể từ sau khi cô dọn đi đến bây giờ, hai người chỉ gặp mặt một lần, một
mặt bởi vì anh bận, mặt khác là vì không thèm để ý, cho nên cũng không
tích cực chủ động nắm giữ hành tung của cô.
Có lẽ, số lần anh và giai nhân gặp mặt nên nhiều lên một chút.
Trong đầu có một thanh âm cảnh cáo anh, đây là thời điểm nên tích cực rồi.
Tắt điện thoại di động, Thiên Tầm vốn tưởng rằng đã đến phiên mình chụp
ảnh, kết quả vừa hỏi đến, Mật Nhi còn đang bận, người mẫu trước đó còn
chưa có chụp xong đâu, cô tức giận trợn mắt mà nhìn Sam¬my một cái.
"Tôi chọc anh chỗ nào à? Nói chuyện điện thoại cũng muốn quản, anh rất không có lễ phép đấy!" Mới vừa rồi, lúc nói chuyện điện thoại thì thợ trang
điểm đang giúp cô làm tóc, thanh âm nghe thấy đã không được rõ lắm rồi,
lại thêm Sam¬my hôm nay không biết bị điên cái gì, dám đến ồn ào cô, còn lừa gạt cô nói đến phiên cô chụp hình.
Sam¬my hừ lạnh."Đây là thái độ nói chuyện đối với ông chủ?"
"Vậy cũng xin anh có bộ dáng giống như ông chủ đi được không? Làm hư tâm
tình của tôi, như vậy sao còn có hăng hái đi chụp ảnh a!" Người này thật sự rất tùy hứng, cũng không biết vì sao a, rõ ràng người mẫu không chỉ mỗi mình cô, người này lại luôn kiếm cô gây phiền toái.
Mật Nhi nói, Sam¬my cố ý tìm cô gây phiền toái, là bởi vì ghen tỵ vẻ đẹp của cô.
Nào có đàn ông nào lại đi ghen tỵ với phụ nữ xinh đẹp a! Cô dĩ nhiên không
tin là thật, chỉ xem như Mật Nhi tùy tiện nói một chút để an ủi cô thôi.
"Mới vừa rồi là điện thoại của ai?"
Cô liếc Sam¬my một cái, cúi mắt, không muốn làm cho cảm giác cô đơn lộ ra ngoài."Một người bạn."
Sam¬my nhíu mày."Bạn trai?"
Cô không có trả lời, ngược lại trả cho anh một câu."Ai cần anh lo."
"Xem vẻ mặt của cô, cũng biết là bạn trai."
"Vẻ mặt tôi thế nào?"
"Một bộ dáng chưa thỏa mãn dục vọng."
Cô mở to mắt trừng trở về, vội vàng phản bác: "Tôi nào có à?" Nói chưa dứt lời, cả khuôn mặt cô đã đỏ bừng.
Cái tên xú gia hỏa này! Nói chuyện nhất định phải trực tiếp như vậy sao?
Hơn nữa người này thật là kỳ quái, luôn ở bên người cô đảo quanh, mỗi
lần anh vừa tiếp cận cô, những ánh mắt ghen tỵ liền quét tới, hại cô cả
hỏa khí cũng bốc lên rồi.
"Anh không có việc gì làm hay sao mà cứ quấn lấy tôi?"
"Tôi thích nói chuyện với cô không được sao?"
Câu nói đầu tiên khiến cho cô sững sờ tại chỗ đến quên nổi đóa, không ngờ
được anh ta đáp lại không chút quanh co lòng vòng như vậy.
Đôi
mắt màu xanh dương thật là đẹp, giống như Lam Bảo Thạch sáng chói trong
suốt, bị nhìn đã lâu, để cho anh thấy hai gò má đỏ hồng, bị thiêu đốt
đến nóng , theo bản năng cả người liền thận trọng lên , vốn là cùng anh
sóng vai mà ngồi, bởi vì loại không khí mập mờ này, cô lặng lẽ nhích ra
một chút.
Chân mày Sam¬my nhăn chặt hơn."Mới vừa rồi là chưa thỏa mãn dục vọng, sao bây giờ lại lộ ra vẻ mặt động tình?"
"Tôi nào có? !" Mặt cô đỏ hơn, còn có chút đề phòng cùng không được tự nhiên.
Sam¬my đột nhiên tỉnh ngộ."Cô chẳng lẽ cho là tôi đối với cô có ý gì sao?"
Hô hấp của cô cứng lại, nghi ngờ liếc anh, nhút nhát nhỏ giọng hỏi: "Không phải sao?"
Không khí đột nhiên lạnh xuống, bốn mắt nhìn nhau, tràn ngập một cỗ hơi thở quỷ dị.
"Cô nghĩ thật hay a!"
Ah?
"Coi như thế giới bị hủy diệt, tôi cũng sẽ không chọn 160 như cô!"
Một đao thấy máu, gọn gàng!
Thiên Tầm thấy may mắn vì trái tim mình đủ mạnh, mới không bị lời nói của anh độc chết, chỉ là cũng bởi vì Sam¬my đủ thẳng thắng, mới khiến cho hiểu
lầm lập tức được cởi bỏ.
Cùng người này nói chuyện, không cẩn thận sẽ tự rước lấy nhục.
"Bởi vì anh luôn cố ý đùa tôi, người mẫu nhiều như vậy, cũng không thấy anh
đi tìm người khác tranh cãi, mới vừa rồi còn nói mập mờ như vậy, tôi
đương nhiên có thể hiểu lầm a!" Cô cảm thấy mình mới oan !
"Là tự cô thích nằm mơ, sao lại trách người khác a? !"
Muốn cùng người này phân rõ phải trái, ba cái miệng cũng đấu không lại anh.
Cô rất bất đắc dĩ nói xin lỗi."Dạ dạ dạ, là tôi không đúng, là tôi thật có vinh hạnh, mới khiến anh thích cùng tôi nói chuyện, được chưa!" Cô nên
trực tiếp nhận thức xui xẻo thì tốt hơn, trách bị anh mắng đến đầu đầy
nước miếng.
Khóe miệng Sam¬my nâng lên nụ cười, biểu lộ anh hài lòng.
Ông trời a! Cô đã trêu ai ghẹo ai, không có việc gì lại chọc tới quái nhân kia.
Cô không muốn chọc anh, nhưng Sam¬my cũng không muốn đem vấn đề điện thoại cứ như vậy dừng lại.
"Vừa rồi cô nói chuyện điện thoại, cả người và vẻ mặt đều không cùng một
dạng, nói liên tục, thanh âm cũng rất dịu dàng, đối phương nhất định là
người đặc biệt, đúng không?"