Nhận Tội Với Em

Chương 10: Chương 10




Cô không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ là có chút xấu hổ, nghĩ tới Sĩ Thành, trên khuôn mặt dịu dàng lộ nét buồn nhàn nhạt.

"Là bạn trai của cô?"

"Đúng vậy!" Cô cũng lười phải phủ nhận, chỉ bồi thêm một câu."Nhưng đã chia tay."

Sam¬my bừng tỉnh "Hoá ra là như vậy, thế nào? Tình cảm của các người không tốt sao?"

Thiên Tầm thở dài."Chuyện tình cảm này, thật khó nói cho đúng a!" Cô tránh, vốn tưởng rằng Sam¬my sẽ tiếp tục trêu cợt cô, nhưng không ngờ, anh chỉ nhàn nhạt trả lại một câu.

"Tôi hiểu."

Cô kinh ngạc giương mắt."Anh hiểu?"

"Dĩ nhiên, tôi cũng đã từng yêu nên biết, yêu nhau lại không thể đi chung với nhau là chuyện rất khổ sở." mấy chữ cuối cùng toát ra vẻ chua xót cùng sầu bi, trên khuôn mặt anh lúc này, những đường nét trở nên mềm mại, hiện lên trong mắt cô, lại có loại cảm giác đẹp đến mê người.

Thật ra thì tình yêu chẳng phân biệt đẹp xấu, không liên quan đến thân phận, cũng không phải dáng dấp xinh đẹp nhất, anh tuấn nhất hoặc giá trị con người cao là có thể thắng được trong tình yêu, nếu không Nicole Kidman và Tom Cruise cũng sẽ không ly hôn, công chúa Diana của Vương quốc Anh và Thái tử Charles cũng sẽ không trở thành người lạ.

Chỉ là, cô vẫn nhịn không được muốn nói ra.

"Rất khó tin tưởng có người lại cự tuyệt anh."

Tuấn mâu bởi vì lời nói của cô mà thoáng qua một tia tia sáng kỳ dị."Phải không?"

"Bởi vì anh rất có sức quyến rũ." Đây là lời thật tâm của cô, chứ không phải chỉ là để an ủi.

Sam¬my im lặng, bạc môi giương lên nụ cười như ánh mặt trời, bàn tay dùng sức hướng lưng cô vỗ vỗ.

"Nói chuyện với cô thật thú vị, so với những người mẫu khác chỉ biết nịnh hót thật sự tốt hơn nhiều." Lời này vừa nói ra, tất cả những người mẫu vốn đang chăm chú nhìn bọn họ đều chột dạ lúng túng hạ mắt, vội trang điểm lại trang điểm lại, lấy tóc lấy tóc, mà Sam¬my lại hoàn toàn không biết xấu hổ, rất rõ ràng là anh cố ý nói cho những người khác nghe.

Thiên Tầm không nhịn được cười trộm, cảm thấy người này thật xấu xa, nhưng bình tĩnh mà xem xét, anh cũng rất có ý tứ, mặc dù miệng có chút độc, nhưng người cũng không tồi, cô đột nhiên nghĩ đến, chỉ cần Sam¬my ngồi ở bên cạnh cô, những người mẫu khác sẽ không dám đến làm phiền, chẳng lẽ Sam¬my là vì bảo vệ cô?

"Thiên Tầm, tới lượt cậu!" cửa phòng chụp ảnh mở ra, Mật Nhi hướng cô kêu to, như nam nhân bà .

"Hù chết người, người phụ nữ này không thể dịu dàng một chút sao?" Sam¬my khẽ lầu bầu, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không chịu được.

Nhưng Thiên Tầm đã sớm thành thói quen, cô đứng dậy, nhấc váy cưới, nở nụ cười ngọt ngào, kích động hướng phòng chụp ảnh chạy đến.

"Mình tới đây!"

*************

Sáng chủ nhật, Thiên Tầm rất kinh ngạc, bởi vì cô không nghĩ tới, người bình thường lúc này vẫn còn đang ngủ nướng sẽ đến tìm cô.

"Sĩ Thành?" Vừa mở cửa, cô liền ngây ngốc.

"Chào buổi sáng." Tựa như ngày trước vậy, anh rất tự nhiên lấy tay nâng đầu cô hướng đến mặt của mình, làn môi ấm áp rơi giữa hai cánh hoa đỏ tươi, trêu đùa cái lưỡi thơm tho của cô.

Không hề chuẩn bị, môi của cô liền bị anh nếm thử.

"Đừng như vậy." Cô vội đẩy anh ra, thật may là Mật Nhi cũng có thói quen ngủ nướng, mới không bị bắt gặp. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, cúi đầu nói: "Chúng ta đã chia tay. . . . . . Hiện tại chỉ là bạn bè, anh không thể làm như vậy với em."

"Chúng ta không có chia tay."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thật khó tin khi nghe những lời này từ miệng của anh.

"Nếu như chúng ta đã chia tay, cũng sẽ không có lần kích tình trong phòng tắm kia." Như dự liệu, hai gò má xinh đẹp của cô lập tức hiện lên hai đám mây đỏ ửng.

"Lần đó là . . . . . là . . . . ."

"Là minh chứng cho việc chúng ta yêu nhau."

Cô cắn môi, vô dĩ tính phản bác, cô có thể kiên trì muốn chia tay, nhưng không cách nào phủ nhận sự thật vẫn còn thích anh.

"Nếu chúng ta yêu nhau, vậy không có lý nào phải chia tay."

"Không!" Cô lắc đầu."Nếu như anh không tính đến việc kết hôn, em sẽ không ở cùng một chỗ với anh nữa."

"Em làm thật?" giọng nói anh vốn dĩ lộ vẻ tươi cười, nhưng vì biểu tình của cô mà trở nên nghiêm túc.

Cô dùng sức gật đầu."Làm thật!"

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, tâm Đường Sĩ Thành căng thẳng, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, thái độ của cô tựa hồ ít đi vài phần do dự như lúc trước, trong quãng thời gian hai người không ở cùng một chỗ này, cô tựa hồ có chút thay đổi, trở nên. . . . . . Không hề lệ thuộc vào anh nữa.

Cố đè phần cảm giác sốt ruột này sâu xuống trong nội tâm, anh tràn đầy tự tin với chính mình, tin tưởng chỉ cần hảo hảo trấn an, giai nhân sẽ hồi tâm chuyển ý. Nhưng cô gái nhỏ này càng ngày càng có chủ kiến, anh lại không thấy vui, cô càng độc lập, đại biểu khả năng mất đi cô càng cao.

Được rồi, coi như là anh ích kỉ đi, không muốn kết hôn lại muốn giữ chặt lấy cô, bởi vì thiếu cô, anh cảm thấy thật không quen.

Anh đột nhiên lướt qua cô, một câu hỏi cũng không có, rất tự nhiên đi vào trong nhà.

"A. . . . . . anh không thể đi vào nha!" Cô nhỏ giọng hô, vội bước theo sau.

"Tại sao? Nếu là bạn bè, cũng không đến nỗi ngay cả uống ly cà phê cũng không được chứ?"

“Có chút không tiện a!"

"Em có người đàn ông khác?" Anh đột nhiên giận tái mặt, trong tròng mắt đen cất giấu phẫn nộ, cằm căng thẳng.

"Em không có!" Cô vội nghiêm mặt phủ nhận.

Lo lắng trong hắc mâu thu lại, mỉm cười."Vậy thì tốt." Nói xong liền hướng phòng khách đi tới.

Mấy giây sau Thiên Tầm mới hậu tri hậu giác mà nghĩ đến chỗ không đúng của vấn đề, sao cô lại phải giải thích với anh a? Nam chưa cưới, nữ chưa gả, sau khi chia tay, căn bản cô không cần phụ trách gì với anh nha!

"Không cần rót nước, cũng không cần trà, cho anh một ly cà phê là được rồi." thân thể tuấn lãng trực tiếp ngồi vào chiếc ghế sofa trong phòng khách, giống như đang ở trong nhà mình thanh thản tự tại, mỗi ngày anh đều nhớ đến cà phê do cô pha, hiện tại rốt cuộc có thể uống được rồi.

"Không được, muốn uống cà phê, chính mình tự đi mua." Cô lôi kéo cánh tay anh, cố gắng đưa người khách không mời mà đến này đi khỏi, nếu như bị Mật Nhi nhìn thấy liền thảm rồi.

Mày rậm vô tội xiết chặt, bất mãn việc cô đuổi người."Sao em lại tuyệt tình như vậy?"

"Hư, nhỏ giọng một chút."

Anh mới muốn hỏi tại sao, trong phòng lúc này lại truyền đến vài thanh âm, là từ phòng của Mật Nhi.

"Nguy rồi!" Cô vừa đẩy anh vừa nhỏ giọng thúc giục: "Bạn em dậy rồi, anh mau đi đi."

"Cũng không phải là người không quen!"

"Nếu để Mật Nhi thấy anh, cô ấy sẽ không vui!"

Anh thật bất mãn, bắt đầu từ khi nào cô quan tâm người khác còn nhiều hơn so với anh? Đến mức này, anh cũng sẽ không để bị đuổi đi dễ dàng như vậy, hơn nữa, hôm nay, anh nhất định phải uống được cà phê do giai nhân pha.

Xoay người, anh hướng phòng ăn đi tới.

"A, anh đi đâu?"

"Tìm cà phê."

Cô vừa vội vừa sợ, đuổi lên trước, giọng nói cơ hồ mang theo tia cầu khẩn."Anh đừng đi loạn nha!"

Cửa phòng mở ra, An Mật Nhi còn buồn ngủ ngáp."Thiên Tầm. . . . . ."

"Ách. . . . . . Chào buổi sáng, Mật Nhi."

"Cậu ở đây nói chuyện với ai vậy?" mái tóc ngắn rối tung như một ổ rơm, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ trông giống mèo Garfield, mặc áo ngủ trung tính, An Mật Nhi giống như du hồn đi ra ngoài, mặt vẻ mặt thiếu ngủ hỏi cô.

"Thật xin lỗi, làm ồn đến cậu sao? Vừa rồi là mình nói chuyện điện thoại." Cô mỉm cười, đứng bên cạnh quầy rượu, cố làm bộ trấn định trả lời Mật Nhi.

"Nhưng là, hình như mình nghe được thanh âm của đàn ông?"

"Đó? Đó nhất định là TV, thật xin lỗi, vừa rồi chắc do mình mở tiếng quá lớn."

". . . . . . Không sao." An Mật Nhi gãi gãi mái tóc ngắn lộn xộn như đống rơm, mơ mơ màng màng, vào nhà vệ sinh của cô.

Cửa vừa đóng, nụ cười treo trên khóe miệng của Thiên Tầm lập tức biến mất, thật may, vừa rồi động tác cô khá nhanh, kịp thời đem Đường Sĩ Thành đẩy mạnh vào hộc tủ dưới quầy rươu ở phòng bếp.

Phòng bếp của Mật Nhi được thiết kế theo kiểu phương Tây, có đặt một quầy rượu, mà không gian bên dưới miễn cưỡng cũng có thể chứa đựng được thân thể cao lớn của anh.

Cô ngồi xổm người xuống, nhỏ giọng cảnh cáo Đường Sĩ Thành."Anh đi mau, thừa dịp này mau đi đi."

"Không muốn."

"Anh không thể bá đạo như vậy."

Bị người đẹp cứng rắn nhét vào không gian nhỏ hẹp dưới quầy rượu, anh đã cực kỳ khó chịu rồi, lại còn muốn anh lén lén lút lút chạy đi như tên trộm, đường đường một đại luật sư như anh biết để mặt mũi vào đâu? Chẳng những không vớt được chút ưu đãi, còn ăn không được phần ích lợi nào .

Anh xịu mặt, thái độ cực kì không vui biểu hiện rất rõ ràng, ở lỳ một chỗ không định đi.

"Xem như em cầu xin anh á!" đôi tay thon dài của cô chập vào nhau tạo thành tư thế nhờ cậy.

Anh vẫn không chịu, mặt trầm xuống, rõ ràng là đang tức giận.

Người này sao lại bướng bỉnh giống đứa bé vậy, làm cô vừa bực mình vừa buồn cười, bởi vì trong cảm nhận của cô Đường Sĩ Thành là một người đàn ông thành thục, đầy phong độ, chưa từng có biểu hiện giống như bây giờ.

"Được rồi, em pha cà phê cho anh, uống xong liền đi, được không?" Cô không có biện pháp nào khác, đành nhường anh một bước vậy.

Chân mày xiết chặt đến đủ để gắp chết vài con con muỗi, cuối cùng cũng giãn ra.

"Được." Anh muốn đi ra , lại bị cô nhét trở về như món đồ bị bỏ đi.

"Trốn ở chỗ này, không cho phép lên tiếng, nếu như bị bạn em phát hiện, em sẽ không để ý tới anh nữa, cũng sẽ không pha cà phê cho anh uống."

Anh muốn kháng nghị, đúng lúc này tiếng xả nước ở nhà vệ sinh truyền đến, tiếp đó cửa cũng mở ra, Thiên Tầm làm bộ đang sờ đông sờ tây, chuẩn bị dụng cụ pha cà phê, khiến anh đến cơ hội kháng nghị cũng không có, mặc dù thật không tình nguyện, nhưng vì cà phê, anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ẩn nấp, giữ vững phẩm chất im lặng tốt nhất của bản thân.

"Thiên Tầm, sao cậu lại dậy sớm vậy?" Mật Nhi hỏi.

"Mình luôn thức dậy từ sớm, là do cậu ngủ rất say, cho nên không biết."

Không sai, Thiên Tầm luôn luôn dậy sớm, Đường Sĩ Thành nhớ lại những ngày ngọt ngào trước kia của hai người, cô luôn muốn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho anh.

"Cậu đứng ở đây làm gì?"

"Mình pha cà phê."

"Vậy , thuận tiện giúp mình pha một ly đi!"

"A. . . . . . cậu muốn uống?"

"Đúng vậy, thế nào?"

"Mình nghĩ là cậu muốn ngủ tiếp để hồi phục thể lực"

"Không, lát nữa tám giờ rưỡi có cuộc họp báo của một vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Pháp, mình muốn đi xem một chút."

Không thể nào!

". . . . . ." Đường Sĩ Thành sắc mặt rất khó coi, điều này không phải đại biểu cho việc anh phải tiếp tục trốn dưới quầy rượu sao?

"A. . . . . . Như vậy a. . . . . ." Thiên Tầm lặng lẽ nhìn xuống, cô có thể cảm giác được người trốn ở dưới đang cực kì khó chịu, cô lè lưỡi, im lặng cười trộm, trong lòng có loại cảm giác sảng khoái không nói ra lời.

Đường Sĩ Thành đành phải tiếp tục ẩn nấp như vậy , không thể lộ ra ngoài ánh sáng, như rùa đen trốn trong vỏ bọc không thể đi ra, chuyện gì cũng không thể làm, chỉ có thể im lặng.

Nghe hai cô gái, ngươi một câu ta một câu nói chuyện phiếm, anh càng trốn càng thấy khó chịu, cô gái nhỏ này cư nhiên cứ như vậy mà trò chuyện giết thì giờ, còn rất vui vẻ, hoàn toàn quên sự tồn tại của anh.

Tầm mắt của anh rủ xuống, vừa vặn rơi vào một cặp chân trần, khéo léo tinh xảo, vừa trắng vừa non mịn, khiến anh nhớ lại, lúc hai người thân thiết anh đã từng tinh quái hôn chân của cô, khiến cô ngứa đến cười khanh khách, phải cầu xin anh tha thứ mới thôi.

Hôm nay, đôi chân đẹp này đang ở trước mắt anh, trên người cô mặc váy ngủ liền thân , dài đến bắp đùi, dán chặt vào cái mông nhỏ, lộ ra một phần đường cong xinh đẹp.

Trong mắt anh xuất hiện dục hỏa, bên môi nâng lên nụ cười tà khí yếu ớt .

Rất tốt, anh đã tìm được chuyện để làm trong lúc nhàm chán rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.