Úc Lễ không tài nào ngờ được là Ninh Diệu sẽ ôm mình như thế. Các tu sĩ bình thường muốn đứng vững ở đâu thì chỉ cần tập trung linh lực vào nơi tiếp xúc với vật đó là có thể đứng được trên đó vững vàng. Theo đó, nếu Ninh Diệu lo rằng mình chỉ dựa vào linh lực dưới chân sẽ không đứng vững được thì chỉ cần chia một ít linh lực tới tay rồi túm vào người y là có hai điểm tựa đủ để hắn không bị rơi xuống rồi. Kiến thức này là kiến thức cơ bản của tất cả các tu sĩ.
Bọn họ vẫn đang rơi tự do xuống đất. Úc Lễ kịp thời ổn định lại cơ thể, giẫm lên thanh kiếm bản mệnh của mình, lần nữa bay lên giữa không trung. Ninh Diệu bị sự cố lần này dọa sợ, càng ôm chặt hơn nữa. Suốt trăm, ngàn năm qua chưa từng có ai dám làm hành động này với Úc Lễ. Tất cả những người có mưu đồ xấu muốn dùng cách này để dụ dỗ y đều bị y giết ngay tại chỗ.
Úc Lễ nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra y hạ thấp giọng, nói: “Buông tay.”
Ninh Diệu đâu dám buông tay ra. Bây giờ hắn có chết cũng không tin Úc Lễ sẽ bay tử tế.
“Ta không buông!” Ninh Diệu quả quyết từ chối yêu cầu này. Hắn cúi đầu nhìn bản thân lần nữa càng ngày càng cách xa mặt đất, nói nhỏ: “Huynh biết không. Ta nghe nói, nếu như ngã từ nơi có độ cao vừa đủ thì trước khi chết vì ngã sẽ chết vì sợ đấy.” Ninh Diệu càng nói càng ấm ức: “Có phải là huynh âm mưu thế đúng không?”
Úc Lễ không biết mấy lời lẽ vô căn cứ này từ đâu ra nhưng y thật sự sắp bật cười vì tức. Úc Lễ nói cho Ninh Diệu nghe cái cách mà các tu sĩ bình thường sẽ dùng xong thì cười khẩy hỏi lại hắn: “Cách thông dụng này mà Ninh thiếu gia cũng không nhớ ra à?”
Ninh Diệu mới tới thế giới này chưa bao lâu, cũng không được học cách sử dụng linh lực đàng hoàng không khỏi sững sờ. Hắn lập tức hùng hồn đáp lại: “Sao ta lại không biết mấy cái này được chứ! Nhưng nếu ta giỏi được như thế thì đã chẳng phải giẫm cả hai chân lên kiếm của huynh, đến tay cũng không động vào một cọng lông tơ của huynh làm gì. Ta chỉ cần đứng bằng một chân là được rồi.”
Từ sau lưng truyền đến thân nhiệt nóng hổi của một người khác, tay Úc Lễ vốn đã nhấc lên tính gỡ tay của người đang ôm chặt phía sau lưng mình ra nhưng rồi y lại cảm nhận được từng đợt run khe khẽ từ cơ thể đối phương. Không phải là run bần bật lên mà là từng nhịp rất nhỏ không sao kìm giữ được. Vị thiếu gia này là đang sợ hãi thật.
Thôi vậy.
Úc Lễ dần bay thấp xuống, đưa Ninh Diệu trở lại mặt đất lần nữa. May mà tốc độ bay lúc trước rất nhanh nên hiện giờ bọn họ cách lối ra của cấm địa không xa lắm. Ninh Diệu được đặt chân về lại đất bằng thì hớn hở ra mặt. Sau khi đi theo Úc Lễ thêm một đoạn đường nữa, trông thấy trận pháp truyền tống ngay phía trước hắn mới chợt nhớ ra. Thôi xong. Bây giờ bọn họ ra ngoài chắc chắn sư phụ của Úc Lễ đang đợi ở bên ngoài. Ông ta chỉ chờ Úc Lễ trở về nộp cây thuốc ra là sẽ vu khống Úc Lễ tội cầm hoa có dính ma khí về. Huống hồ bọn họ còn để mặc cho yêu tú giết chết sư đệ nữa. Gộp cả hai tội vào sư phụ Úc Lễ sẽ càng có thêm lý do để nói y phạm tội tày trời, ông ta phải chỉnh đốn lại sư môn!
Ninh Diệu ngập ngừng nói: “Không thì... sau khi ra ngoài mình để một con hạc giấy mang hoa đến trước cửa động tiên của sư phụ huynh đi. Còn chúng ta cứ thế đi luôn thôi, không cần đến đó nữa.”
Lúc lâu sau Úc Lễ mới nói chuyện: “Sao phải vậy.”
Ninh Diệu không thể nói thẳng ra rằng thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết còn mình từng được đọc qua qua nguyên tác nên mới biết chuyện sắp phát sinh được. Hắn chỉ có thể ậm ờ nói qua loa: “Ta cảm thấy nên làm thế. Dự cảm của ta nói cho ta biết sắp có chuyện không hay xảy ra.” Vì để nâng cao mức độ đáng tin Ninh Diệu bắt đầu thêu dệt thổi phồng bản thân lên: “Huynh phải tin vào giác quan thứ sáu của ta. Thật đó, chuẩn lắm, hầu như chưa bao giờ chệch cả. Rất là chuẩn đấy!”
Úc Lễ đang đi ở đằng trước hơi nghiêng đầu đánh giá qua Ninh Diệu một lượt rồi quay đầu về: “Trước kia lúc ta sắp đến giết ngươi ngươi cảm nhận được à.”
Ninh Diệu: “...” Đương nhiên là không. Cách nói chuyện của người này toàn “hủy diệt cuộc trò chuyện” thế nhỉ?
Ninh Diệu không nản lòng thoái chí, tiếp tục gắng sức thuyết phục Úc Lễ. Từ sự biến mất của sư đệ có thể thấy sư phụ thiên vị sư đệ rành rành ra đấy. Hơn nữa rất có khả năng sư phụ sẽ vì chuyện này mà nổi giận chất vấn Úc Lễ. Ninh Diệu đã cố gắng trình bày hết tất cả mọi tình huống tồi tệ nhất có khả năng xảy ra nhưng Úc Lễ vẫn thản nhiên như không, nom có vẻ không nghe lọt cái gì. Ninh Diệu chìm sâu trong nỗi tuyệt vọng vì không thể khuyên nhủ được người ta. Sư phụ nào phải hạng tôm tép như yêu thú hay sư đệ đâu. Ông ta mạnh hơn bọn họ rất nhiều, hoàn toàn không phải kẻ mà Úc Lễ còn đang trong giai đoạn trưởng thành này có thể đối phó được. Ở trong nguyên tác viết Úc Lễ suýt chút nữa bỏ cả mạng sống ở chốn này, may là vào thời khắc sinh tử y lĩnh hội được cách chiến đấu tiêu hao linh căn gốc mới có thể khiến sư phụ trở tay không kịp, chật vật tìm được một tia hy vọng sống mà rời đi. Sau trận đấu đó, Úc Lễ suy yếu trong một khoảng thời gian dài, mất rất nhiều thời gian cũng như linh dược mới có thể bổ sung hoàn toàn lượng linh căn gốc đã tiêu hao.
Bọn họ đã đến lối ra, Ninh Diệu bước lên trận pháp truyền tống. Một vầng sáng trắng lóe lên, bọn họ đã trở về môn phái. Hiện giờ tình cảnh trong môn phái trông có vẻ hết sức bình thường, nhưng Ninh Diệu biết trận pháp bao quanh toàn bộ môn phái đã được mở ra một cách âm thầm. Cốt yếu là nhằm tóm chắc Úc Lễ, không để xảy ra một sơ sót gì cho y có cơ hội chạy trốn.
Vừa tới trước một chỗ ngoặt, Úc Lễ dừng chân, nói: “Tới đây thì không cần đi theo ta. Một mình ta đi là được. Ngươi tranh thủ thời gian này thay bộ quần áo mới đi.”
Ninh Diệu cũng biết mình đi cùng thì chỉ tạo thêm gánh nặng, nhất là vào lúc đang đánh nhau tưng bừng khói lửa hắn rất có thể sẽ đi đời nhà ma. Hắn cắn môi, hỏi: “Xong việc huynh còn tới tìm ta không?”
Úc Lễ nghe hắn hỏi vậy nhíu mày đáp: “Tất nhiên. Ta có thể cảm nhận được vị trí của ngươi, vậy nên dù ngươi có nhân thời gian này chạy tới chân trời góc bể cũng vô dụng thôi.”
Lần này Ninh Diệu không hề muốn chạy trốn, hắn nhìn bóng lưng Úc Lễ đi khuất dạng, trong lòng hắn thầm quyết định một chuyện. Hắn phải nhân lúc này tìm ra vị trí sơ hở duy nhất của cái trận pháp ở đây. Có như thế thì tới lúc Úc Lễ bị thương chạy tới tìm hắn bọn hắn mới có thể xông thẳng ra khỏi trận pháp môn phái, không cần phải lãng phí thời gian phá trận nữa.
________________
Úc Lễ bước đi từ tốn không nhanh chẳng chậm, một tay đặt lên chuôi kiếm. Chim chóc côn trùng đang hót ca líu lo trong lùm cây bên đường, nhưng Úc Lễ càng đến gần tiếng líu lo đều im bặt. Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng đế giày nhịp nhịp bước đều trên nền đất tạo thành những âm thanh vang vọng rất nhỏ. Úc Lễ dừng bước ở cuối con đường, nơi nối với những bậc thang ít nhất cũng phải mấy nghìn bậc dẫn lên trên cao. Ở thềm cao nhất chính là động tiên mà sư tôn Ngao Thiên của Úc Lễ đang ở. Theo quy định trong môn phái, ai muốn tới tìm Ngao Thiên thì phải bước từng bước một đi hết những bậc thang này. Nếu ai làm trái chính là phạm vào quy định, sẽ phải chịu phạt thật nặng. Úc Lễ nở nụ cười giễu cợt, ngự kiếm bay thẳng qua bậc thang đến trước cổng của động tiên. Y vừa đến nơi, cửa động luôn đóng chặt vang lên tiếng kẽo kẹt, chầm chậm mở ra. Từ bên trong động tiên truyền tới một giọng nói già nua mà uy nghiêm: “Không tồi. Thuật ngự kiếm phi hành của con đã thuần thục đến thế rồi.” Song giọng nói ấy lại đổi chủ đề: “Xong thì tự giác tới Tĩnh Tâm đường lĩnh phạt.”
Úc Lễ không đáp lời. Tay phải của y lần nữa đặt lên thân kiếm, bước từng bước một đi vào trong động. Ở trong động tiên bài trí rất đơn giản, tất cả những món đồ đặt trong nhà mà người thường cần dùng đều không có, chỉ có một chiếc đệm cói để ngồi xếp bằng tròn đặt ở giữa động. Một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi trên đệm cói đưa lưng về phía Úc Lễ.
Ông lão hỏi: “Hái được hoa Tuyết Lôi rồi chứ?”
Úc Lễ lấy hoa Tuyết Lôi từ trong nhẫn trữ vật ra, quẳng thẳng xuống bên cạnh ông lão kia giống như người qua đường ở phàm gian ném đồ ăn cho đám khỉ của gánh xiếc. Hành động vô lễ quá đáng như thế dù là ai cũng nhìn ra được. Ngao Thiên giận dữ quát: “Láo xược! Ngươi có biết tôn sư trọng đạo như thế nào hay không!”
Câu nói này khiến Úc Lễ khẽ bật cười. Đối với y, “sư” với “đạo” có gì đáng để y tôn trọng đâu? Về phía Ngao Thiên, khi nhận được hoa Tuyết Lôi ông ta dường như đã cảm thấy có thứ gì không ổn, sau khi xem kỹ lại vẻ mặt chợt thay đổi, quay ngoắt lại nhìn Úc Lễ.
“Trên đóa tuyết liên này lại có ma khí! Là ngươi cầm suốt dọc đường về sao?”
Vẻ mặt Úc Lễ biếng nhác: “Là ta. Thì thế nào?”
Câu trả lời này không được giống như trong tưởng tượng của Ngao Thiên khiến ông ta phải sững sờ. Thế nhưng ông ta tỉnh rất nhanh, lại nói tiếp: “Được lắm. Ta đúng là nhìn lầm rồi. Thế mà lại coi người của Ma tộc như đồ đệ, dạy bảo suốt bao năm qua! Hôm nay, ta phải thay trời hành đạo, diệt trừ tên ma đạo nhà ngươi!”
Một chưởng linh lực cuốn theo gió nhằm thẳng vào tim Úc Lễ mà đánh. Vẻ mặt Úc Lễ thờ ơ, trở tay dùng vỏ kiếm phá bỏ chiêu công kích đằng đằng sát khí này một cách dễ dàng. Ngao Thiên ngạc nhiên đến sững người, gần như không hiểu được vì sao công kích của mình lại bị dội ngược về dễ dàng như thế. Đến khi ông ta hiểu ra bèn tức giận ra mặt, ép hỏi: “Cách vận chuyển linh lực và cả công pháp của ngươi đều khác hẳn người thường. Ngươi quả nhiên là tà ma. Còn có gì để nói nữa!”
Về chuyện này Úc Lễ thấy hết sức buồn cười, y không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cười càng lúc càng to hơn.
“Sư tôn của ta ơi, tại sao cách thức vận chuyển linh lực và công pháp của ta không giống người thường không phải thầy là người rõ nhất hay sao. Lẽ nào còn không phải do ông?”
Mặt Ngao Thiên biến sắc, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Úc Lễ nhưng trong đầu thầm bày mưu tính kế cực nhanh. Úc Lễ vẫn ở đó cười, y nói ra hết thảy chân tướng mà hiện giờ mình đã biết rõ: “Còn không phải ngay từ đầu ông đã dạy cho ta thứ công pháp có vấn đề hay sao?” Trường kiếm sáng như tuyết rời khỏi vỏ cuốn theo một sự lạnh buốt thấu cả vào xương tủy. Úc Lễ khẽ nói: “Đợi ngày này lâu đến thế. Thật đáng tiếc, không thể cho ông toại nguyện được rồi.”
Ngao Thiên vụt lên trên một bước, đánh thêm một chưởng khác. Chiêu này ông ta đánh bằng toàn bộ sức mạnh, hoàn toàn không nhẹ tay dù chỉ một chút ít, mục đích chính là muốn lấy cái mạng của Úc Lễ. Thế nhưng chiêu này không tài nào đánh tới người Úc Lễ được mà bị một sức mạnh còn to lớn hơn úp ngược về. Toàn bộ động tiên rầm rầm sụp đổ thành đá vụn rơi đầy trên đất. Khói bụi mịt mù vơi đi, Ngao Thiên đã ngã nhoài ra đất, tất cả linh mạch đều vỡ nát, đau đớn phun một ngụm máu từ trong miệng ra. Ông ta là tu hành giả nằm trong mười người mạnh nhất giới Tu Tiên, sao có thể không đỡ nổi một chiêu của Úc Lễ cơ chứ? Ông ta mở to hai mắt nhìn Úc Lễ quần áo chỉnh tề đang ung dung bước tới chỗ mình. Trường kiếm trong tay y kề sát bên cổ ông.
Ngao Thiên lại nôn ra một ngụm máu tươi, thì thào từng tiếng như tiếng gió: “Ngươi biết... Ngươi... Mọi chuyện... ngươi đều biết hết.”
Trong giọng nói của Úc Lễ chẳng thể nghe ra chút cảm xúc nào: “Ta chỉ muốn hỏi một chuyện. Ông đã muốn lấy đạo cốt trên người ta thì sao không giết ta luôn ngay từ khi ta còn nhỏ, vẫn chưa bắt đầu tu hành? Chẳng lẽ chỉ vì thứ đạo nghĩa chính đạo giả dối của ông thôi sao?”
Có lẽ là vì biết mình sắp chết, Ngao Thiên cười vang, lộ ra hàm răng dính đầy máu: “Ngươi tưởng ta không muốn chắc? Nhưng đạo cốt tất dễ bị tổn hại. Chỉ khi nào ngươi mất đi tất cả hy vọng, trong lòng chứa đầy oán hận mới là thời cơ tốt nhất để ra tay.”
Úc Lễ đã hiểu ra. Hóa ra là như thế nên mới có màn sắp đặt này. Ngoảnh đầu ngẫm lại chuyện cũ của kiếp trước, rất nhiều lần y phải chịu sự phản bội có lẽ cũng là do nguyên nhân này mà ra. Đáng tiếc. Tuy bây giờ đạo cốt của y đã vẹn toàn, có thể dễ dàng lấy ra nhưng nào có ai có được năng lực ấy.
“Trước khi đi... Vi sư để lại cho ngươi mấy câu.” Ngao Thiên cười méo xẹo.
“Úc Lễ... Mệnh của ngươi được định trước là Thiên Sát Cô Tinh. Dù có thế nào ngươi cũng sẽ bị chúng bạn xa lánh, mãi mãi chịu cảnh một thân một mình! Sẽ không có ai tình nguyện ở lại bên cạnh ngươi, kể cả người thanh niên đang đi cùng ngươi khẳng định cũng là do ngươi ép buộc hắn. Hắn mà thật lòng thật dạ muốn đi ngươi ư? Ha ha ha, không có đâu. Hắn hận ngươi! Hắn hận...!”
Tiếng nói của Ngao Thiên đột ngột im bặt. Trên bề mặt khối đá vụn cạnh đó có thêm một vết máu tung tóe. Máu nóng trong người Úc Lễ cuồn cuộn, y nhắm mắt lại từ từ bình ổn lại hô hấp của mình đồng thời dùng bùa truy tung ban đầu y đặt trên người Ninh Diệu để tìm hướng tới chỗ của hắn. Tìm được “mục tiêu” cần tới Úc Lễ không ở lại thêm. Y phóng xuống bậc thang, tiến thẳng tới chỗ “mục tiêu“.
Ninh Diệu đang ở trong một mảnh rừng u ám. Bóng người đơn bạc ngồi xổm trên nền đất, hai tay hắn ôm lấy đầu gối, mặt mũi gần như vùi hết vào đầu gối, cả người run lên. Ở cạnh chân hắn có một vài viên linh thạch lấp lánh rơi lăn lóc, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp trong bóng đêm. Úc Lễ nhìn thấy bóng dáng ấy nhưng không tiến lên ngay. Những lời Ngao Thiên nói trước lúc chết lại quẩn quanh trong đầu Úc Lễ. Hắn có hận y không? Hắn muốn y chết quách đi chăng? Hắn muốn lấy lại tự do lắm ư? Khi trước trong tiềm thức của y luôn cố tránh đi những suy nghĩ này, giờ đây chính lại tàn khốc bày ra trước mặt y. Có lẽ người đang ngồi xổm ở bên đó cảm nhận được ánh mắt của y, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang. Trong thứ ánh sáng mờ mịt tối tăm của chốn này, viền mắt đỏ bừng của người kia trông thật là nhức mắt.
“Huynh về rồi à! Ta mới khóc được một rương linh thạch, mới tinh luôn, huynh mau dùng đi! Mà không, vừa chạy vừa dùng. Đi mau thôi. Nhanh lên!”
Ninh Diệu chạy chậm tới nhét một cái rương nặng trịch vào lòng Úc Lễ. Sau khi nhìn ngó qua loa thấy Úc Lễ có vẻ không có gì đáng ngại bèn chăm chăm lôi Úc Lễ tranh thủ thời gian chạy trốn. Úc Lễ lại không hề nhích chân. Chiếc rương trong lòng y nặng trĩu, lại có thứ gì khác còn nặng hơn cả chiếc rương ấy. Úc Lễ vươn tay nắm lấy chiếc cằm tinh tế của người trước mắt, ép người đó ngẩng đầu đối mặt với mình. Y hạ giọng hỏi: “Có phải ngươi bị ngu không?”