Ninh Diệu đưa linh thạch cho Úc Lễ xong vẫn thấy không yên lòng với con người chuyên chữa thương bằng cách cắn răng chịu đựng này. Hắn bèn dúi bình thuốc trị thương trước đó Úc Lễ cho mình vào lại tay y.
“Mau bôi thuốc! Bị thương ở đâu thì bôi ở đấy. Huynh đừng xấu hổ. Bôi thuốc không mất mặt, chết mới mất mặt đó.”
Ninh Diệu xoay người lại, hướng mặt về phía yêu thú, lưng chắn trước Úc Lễ. Hắn nói thật nghiêm túc: “Chuyện bên này cứ để ta nghĩ cách trước cho. Ta có chung nguồn gốc với yêu tộc mà.”
Dáng người Ninh Diệu còn không cao quá chân bọn yêu thú đang bao vây bọn họ. Hắn ngẩng đầu nhìn vào mặt đám yêu thú, căng thẳng mím chặt môi. Úc Lễ nhìn bóng lưng ấy. Ánh nắng bị Ninh Diệu chắn lại, phủ quanh người hắn một vầng sáng vàng rực. Người này mảnh khảnh gầy yếu như thế, chỉ cần y giơ tay là có thể bóp gãy cổ hắn. Thật không biết hắn lấy đâu ra thứ dũng khí ấy. Tất cả mọi chuyện đều giống hệt kiếp trước của y. Nhưng rồi lại không giống. Y đã không còn là một Úc Lễ tu vi yếu kém luôn rơi vào tình cảnh nguy nan. Cả người ở bên cạnh y lúc này cũng không phải có mỗi tên sư đệ sẽ đẩy y ra khỏi kết giới... Đã đến lúc chấm dứt toàn bộ đoạn chuyện cũ này rồi.
_____________
Không phải Ninh Diệu bốc đồng nên nói ra những lời này mà là đã qua suy nghĩ kĩ càng mới nói. Với loại thể chất đặc biệt của hắn, nếu như hắn cố gắng thương lượng với những con yêu thú này có khi sẽ có thể thuyết phục bọn chúng tha cho mấy người bọn hắn. Giả như hắn không thành công thì chắc cũng đủ thời gian để Úc Lễ từ từ lấy lại linh lực rồi. Hồi trước Ninh Diệu làm thân với các loài vật chưa từng có mục đích riêng nào. Hắn chỉ cảm thấy nếu chúng quý mến hắn thì tốt mà không thích gần hắn thì thôi, hắn không thể ép buộc chúng. Lần này là lần đầu tiên hắn mang tâm thế bắt buộc phải làm thân được với con vật nào đó, thành ra không khỏi căng thẳng, hai tay đều siết chặt thành quyền.
Liên Y vẫn luôn co rúm ở phía sau nóng nảy nói: “Ngươi có cách? Có cách sao không nói sớm! Ngươi làm nhanh đi!”
Ninh Diệu chẳng buồn để ý tới người này. Đám yêu thú xem chán cục diện cuồn cuộn sóng ngầm này chỉ liếc nhìn nhau, chẳng rõ chúng suy gì điều gì mà mở miệng cười tàn ác: “Tình nghĩa thật cảm động làm sao. Bọn ta cũng không phải yêu thú không biết nói lý lẽ. Nếu như các ngươi thuận hòa như thế, bọn ta có thể không ăn các ngươi nữa.”
Sau đó chắc nó sẽ nói gì mà chỉ cần ăn một người, Ninh Diệu cũng chẳng muốn nghe. Lúc tay hắn chuẩn bị cởi chiếc nón che mặt xuống để lộ khuôn mặt mình thì lại thấy con yêu thú cầm đầu giơ móng chỉ về phía hắn.
“Chỉ cần các ngươi tự giao người này ra để bọn ta chơi cho đã, đến khi bọn ta hài lòng có thể cho ba người các ngươi còn sống ra khỏi nơi này, ha ha ha ha!”
“Tên áo đen phía sau kia, nhớ mở to mắt nhìn bọn ta chiếm lấy hắn như thế nào nh...” Một đường kiếm sáng lóe lên, con yêu thú kia còn chưa nói dứt lời đã thấy trong miệng đau đớn. Nó há miệng ra, chiếc lưỡi cứ thế rơi xuống đất.
Lời đám yêu thú nói còn đồi bại, xấc láo và đáng khinh bỉ hơn cả trong sách viết. Ngón tay Ninh Diệu đặt trên vành nón cứng đờ. Đầu ngón tay trắng bệch cả ra. Yêu thú vừa rống lên đau đớn, Ninh Diệu gần như hoảng hốt mà quay đầu lại nhìn người duy nhất có khả năng ra tay ở đây. Trường kiếm trong tay Úc Lễ đã rút khỏi vỏ. Sắc mặt y tối tăm đến sợ.
“Ta...”
“Đừng xốc nón của ngươi lên. Đừng để bọn chúng trông thấy mặt ngươi.” Giọng Úc Lễ rét lạnh đến cùng cực: “Đừng nhúc nhích.”
Tiếng kết giới vàng kim vỡ nát, yêu thú bị chọc giận rống to rồi vọt tới. Cơ thể cao lớn như núi lao đến khiến người ta cảm thấy thị giác bị đè ép đáng sợ. Úc Lễ nhảy lên tại chỗ đồng thời vung một nhát kiếm. Đầu của hai con yêu thú vừa nói lời khó nghe ban nãy cùng lúc bị nhát kiếm ấy chém phăng xuống. Hai cái đầu không còn liền thân lộc cộc lăn trên đất, con mắt vẫn trợn trừng lên. Dù nhìn cơ thể của mình đổ ầm xuống chúng dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Úc Lễ giẫm lên cái xác không đầu của yêu thú. Y không cần nhìn cũng diệt sạch được hai yêu hồn chui ra từ trong cái xác đang muốn trốn chạy.
Trường kiếm trắng như tuyết giờ đã bị máu tươi nhuộm đỏ, người đàn ông mặc áo đen đứng trên thi thể giống như Tu La. Y nhẹ nhàng hỏi đám yêu thú: “Còn ai. Muốn nói nữa?”
Thủ lĩnh bị chém chết nhẹ như không, giờ nào còn con yêu thú nào dám ho he lên tiếng. Bọn chúng còn không dám thở mạnh, co rụt cái đầu to lớn của mình lại. Úc Lễ thu trường kiếm về vỏ, nhảy xuống khỏi thi thể của con yêu thú, bước đến trước mặt Ninh Diệu. Chiếc áo bào sáng màu Ninh Diệu đang mặc bị một ít máu tươi bắn lên. Vết máu bẩn dính trên vải trắng trông cực kì nhức mắt.
“Về rồi thay bộ đồ khác.” Úc Lễ nói.
“À ừ.” Ninh Diệu kinh ngạc đến ngây cả người, mãi mới tỉnh táo lại. Hắn nhìn Úc Lễ rồi lại nhìn đám yêu thú đang khúm núm ở phía sau: “Giờ chúng ta đi hả?”
Úc Lễ khẽ gật đầu. Thế nhưng y không dẫn Ninh Diệu đi ngay mà tiến lên thêm mấy bước, đứng trước người Liên Y.
Chẳng biết vì sao cả người Liên Y run lên. Cậu ta cười gượng nói: “Sư... sư huynh, một thời gian không gặp nhau tu vi của huynh càng trở nên cao thâm, mạnh thật đấy. Về sau hai sư huynh đệ chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực chắc chắn có thể phát triển sư môn ngày càng rộng mở hơn.”
Úc Lễ không đáp lại những lời thừa thãi này mà đanh giọng: “Lúc ngươi nghe bọn chúng nói thế. Ngươi đã định đẩy hắn ra.”
Mặt Liên Y hiện vẻ kinh sợ rồi lại cố sức che giấu, phủ nhận: “Không. Ta không hề có ý làm như vậy! Sao huynh có thể vô lý vu oan cho ta như thế!” Liên Y không hề để ý rằng lúc Úc Lễ nói đến chuyện này, trong giọng nói của y không phải hỏi mà là đang lạnh lùng nêu lên sự thật.
“Huynh đổ oan cho ta! Huynh đổ oan cho ta! Ta không... Á!” Liên Y gào thét, bị một sức mạnh vô hình bóp cổ xách lên. Sức mạnh vô hình kia lôi cả người cậu ta ra khỏi chỗ cũ, ném thẳng tới trước mặt những yêu thú còn sống. Úc Lễ không nói thêm điều gì nhưng chỉ cần một ánh mắt của y đám yêu thú kia đều hiểu ý. Đường chạy trốn của Liên Y bị chặn đứng hoàn toàn, bị vây lại chính giữa.
Mặt Liên Y trắng bệch. Cậu ta ngã ngồi trên đất, nhìn xuyên qua đám yêu thú, giận dữ gào thét với Úc Lễ: “Úc Lễ! Ngươi không thể làm thế với ta. Ta là sư đệ của ngươi, còn hắn là gì chứ! Ngươi vì một người ngoài mà vứt bỏ tình đồng môn nhiều năm như thế sao? Nếu lần này ngươi không đưa ta ra ngoài, chắc chắn sư tôn sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Những gì Liên Y nói hoàn toàn chẳng có sức uy hiếp đối với Úc Lễ. Cái người gọi là sư tôn kia chẳng mấy chốc y cũng sẽ giết chết, ông ta có tha hay không tha cũng chẳng quan trọng gì. Tất cả những lời đó chỉ có duy một ý lọt vào đầu Úc Lễ. Vì một... người ngoài?
Úc Lễ nhìn về phía Ninh Diệu. Người ngoài yếu ớt nhỏ bé hình như đang rất căng thẳng, vẫn chưa thể thích ứng kịp tình hình hiện tại. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất, gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn về phía đám yêu thú.
“Lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.” Úc Lễ nói.
“Ta biết mà.” Ninh Diệu cụp mắt xuống, “Chúng ta đi... đi chứ? Còn phải ở lại đây nữa không?“. Truyện Xuyên Nhanh
Úc Lễ hái bông hoa Tuyết Lôi ở gần đó xuống rồi ném bội kiếm ra giữa không trung, kéo Ninh Diệu giẫm lên thân kiếm cùng bay ra ngoài. Gió to điên cuồng đập vào mặt, thổi hết đi cái mùi máu tanh còn vương trong mũi Ninh Diệu, khiến cảm giác sợ hãi trong hắn được bỏ lại sau lưng.
Đây là... “ngự kiếm phi hành”!
Cái kỹ năng này nghe nói phải có được một thanh kiếm bản mệnh cùng hợp làm một với linh hồn mình mới có thể phát huy được, nếu không sẽ rất dễ bị rơi xuống. Hơn nữa “ngự kiếm phi hành” sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực. Những tu sĩ bình thường đa phần không thể cầm cự được cho nên phần lớn mọi người vẫn thích dùng các loại pháp khí dùng để đi lại hơn. Cơ mà Ninh Diệu không biết gì về chuyện này. Với cả đây là lần đầu tiên hắn được bay như thế này. Hắn hết nhìn mây trắng giống như kẹo bông ở dưới chân rồi lại nhìn những cây to ở trên mặt đất giờ chỉ là những đốm nhỏ. Sau khi cảm nhận hết thú vui mới lạ hắn lại thầm nuốt nước bọt. Trên người hoàn toàn không có dây thừng bảo hộ, chỉ có duy nhất một thanh kiếm không đem đến cảm giác an toàn ở dưới chân. Cái này so với nhảy dù và nhảy bungee còn kích thích gấp trăm ngàn lần. Ninh Diệu chưa bao giờ nghĩ tới bản thân vừa mới vượt qua một mối nguy, ngay giây sau đã sa vào một mối nguy khác. Úc Lễ đứng chắp tay ở phía trước khống chế hướng đi.
Ninh Diệu không nhìn xuống dưới nữa mà nhìn chằm chằm cái gáy của Úc Lễ, nhỏ giọng hỏi: “Ta sẽ không bị rơi xuống dưới chứ?”
“Có thể.” Tiếng Úc Lễ trả lời không bị gió át đi mà rơi vào trong tai Ninh Diệu rất rõ ràng mạch lạc.
Ninh Diệu: “...” Lúc này không phải là nên an ủi hắn sẽ không rơi xuống đâu hay sao? Hắn mà rơi xuống thật không phải thịt nát xương tan à? Hu hu, vừa nãy hắn còn đang suy đoán Úc Lễ đột nhiên bột phát giết hai yêu thú nói lời kinh tởm với hắn là bởi vì quan hệ giữa bọn họ đã tốt hơn một tí. Nhưng bây giờ xem ra ma đầu vẫn là tên ma đầu kia, chỉ là cách đối xử của ma đầu hơi khác một tẹo mà thôi.
“Thế huynh bay lên như này có bất ngờ bẻ ngoặt không?” Ninh Diệu rưng rưng hỏi thêm lần nữa.
“Có thể.” Úc Lễ trả lời.
“Ta... ta sợ.” Ninh Diệu thật thà nói: “Ta sợ rơi xuống lắm.”
Vị trí đứng ở trên kiếm chỉ có hạn, Ninh Diệu đứng rất sát Úc Lễ. Hắn lại sợ tiếng của mình bị gió cuốn mất nên cố nói ở bên tai Úc Lễ. Hơi thở ấm áp phả bên tai hoàn toàn trái ngược với gió lạnh xung quanh khiến Úc Lễ không thoải mái hơi nghiêng đầu tránh đi. Nếu như là tu sĩ bình thường có rơi xuống cũng sẽ không ngã chết được... Nếu là tu sĩ bình thường cũng sẽ không đứng ở trên thanh kiếm này. Vị thiếu gia này yếu ớt tới độ bị rách da tí tẹo cũng có thể khóc rưng rức. Nếu nhỡ rơi xuống thật thì dù y có che chắn cho không để hắn bị thương đi chăng nữa, nói không chừng hắn vẫn sẽ sợ đến mức khóc ra một rương linh thạch.
“Sợ thì bám chặt vào. Rơi xuống rồi không ai đi tìm ngươi đâu.” Úc Lễ nhíu mày nghe giọng của chính mình.
“Ừm.” Ninh Diệu im lặng một lát lại hỏi: “Bám vào đâu đây?”
“Ngươi nói xem?” Úc Lễ cười chê: “Vị thiếu gia này, mấy chuyện như thế này còn cần ta nắm tận tay chỉ dạy cho hay sao?”
Ninh Diệu không nói gì. Hắn bắt đầu suy nghĩ một mình. Cầm ống tay áo? Bám vào vai? Hay là bá vào cánh tay? Không được. Úc Lễ mà thình lình rẽ ngoặt thì hắn chắn chắn sẽ bay ra ngoài. Đến lúc ấy rơi tự do xuống đất hắn sẽ nát bấy chẳng còn gì nữa. Hệ số an toàn cao nhất lúc này chỉ có...
Ninh Diệu hít một hơi thật sâu, lấy hết toàn bộ dũng khí của mình vươn hai tay ra ôm lấy eo của Úc Lễ đang đứng phía trước. Sau đó, Ninh Diệu cảm thấy thanh kiếm vẫn luôn ổn định ở dưới chân đột nhiên hơi run run. Ngay giây sau cảm giác mất trọng lượng rơi xuống dưới bủa vây người hắn. Hắn cùng Úc Lễ cứ thế rơi thẳng xuống.
Ninh Diệu: “???” Ủa, diễn biến này khác tưởng tượng của hắn quá đấy!