Màn hình với ánh sáng chớp lóe phô thiên cái địa tràn ngập toàn bộ gian phòng, so với Tư Hạo Lam lần đầu nhìn thấy nó càng to lớn hơn, trên mỗi một màn hình đều đang giải toán cho các dữ liệu bất đồng, vững vàng mà đem Lý Tinh Hà nằm trên mặt đất bao phủ trong ánh sáng cùng hình ảnh xen kẽ nhau.
Lý Tinh Hà hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, hẳn đã hôn mê, ly rượu lúc nãy cầm ở trong tay cùng bình rượu cũng rớt xuống đất, màu rượu đỏ ồ ồ chảy ra, nhuộm một khoảng.
Tư Hạo Lam ước lượng cân nặng của cái cúp đang cầm, tiếp tục giữ trên tay, lạnh lùng nhìn hệ thống.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cùng với hệ thống đều trầm mặc, giằng co với nhau trong mấy phút.
Vẫn là hệ thống mở miệng nói chuyện trước. Nó cắt đứt âm thanh điện tử lúc nãy, dùng âm thanh phổ thông nói: “Ngươi cái đồ phần tử bạo lực này.” Giọng điệu của nó có chút tức giận, “Đập bể đầu vai chính rồi thì làm sao bây giờ.”
Lúc nó chưa mở miệng, Tư Hạo Lam còn đang hoài nghi nó có phải là đổi hệ thống mới không, vừa lên tiếng Tư Hạo Lam đã xác định nó vẫn chính là cái hệ thống hắn từng đánh tới phát nổ.
Tư Hạo Lam cười lạnh một tiếng, vác cúp lên trên vai như đang khiêng cái cuốc, hùng dũng mà nói: “Ta đập không phải là nhân vật chính, mà là tu hú chiếm tổ chim khách nhà ngươi.”
Hắn trái phải đánh giá màn hình, nói: “Biến thành cao cấp rồi a.”
Hệ thống nghe lời này càng thêm tức giận, nói rằng: “Còn không phải đều bởi vì ngươi phá hủy toàn bộ thiết bị sao. Nhân viên quản lý bỏ ra thật nhiều thời gian mới có thể đem ta lắp ráp một lần nữa. Chưa từng thấy người thô lỗ như ngươi, vừa tới đã đánh người.”
Tư Hạo Lam khinh thường dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hệ thống nhìn bộ dạng này của hắn, lớn tiếng kêu: “Chính là cái vẻ cà lơ phất phơ không coi ai ra gì này, quá đáng hận! Không chỉ đập phá thiết bị của ta, còn đem nội dung kịch bản phá lung ta lung tung, ta trở về vừa nhìn thấy đều muốn phát điên rồi!”
Màn hình điện tử điên cuồng lấp lóe, ký tự trên đó tùy ý nhảy loạn, biểu đạt sự thống khổ của hệ thống.
“Ồn chết rồi, kêu nữa ta lại đánh ngươi.” Tư Hạo Lam vẫy vẫy cây búa kim cương trong tay. Hắn còn có việc muốn hỏi hệ thống, kiên nhẫn nói, “Cho nên ngươi liền nhập vào người Lý Tinh Hà, cưỡng bách hắn đi theo nội dung kịch bản?”
Hệ thống khi đối mặt với Tư Hạo Lam hiển nhiên là có bóng ma trong lòng, thời điểm Tư Hạo Lam bày ra tư thế chuẩn bị động thủ, tất cả màn hình đều ảm đạm xuống. Nó nói: “Không phải cưỡng bách! Là dẫn dắt. Nội dung kịch bản hỗn loạn, nhất định phải làm cho cốt truyện một lần nữa trở về con đường chính xác. Đây vốn là một quyển tiểu thuyết yêu đương, các ngươi cần phải nói chuyện yêu đương!”
Tư Hạo Lam lập tức lộ ra biểu tình ‘Ngươi thật là ghê tởm’, cmn ai lại muốn đi nói chuyện yêu đương với Lý Tinh Hà a.
Hệ thống bắt đầu nói liên miên, cằn nhằn mà kể lại những gì đã xảy ra trước đó: “Quyển sách này có hai nhân vật chính, ngươi khẳng định là không trông cậy được rồi. Ta vốn cho rằng ảnh đế còn có thể cứu chữa, Lý Tinh Hà vốn tràn ngập mong đợi đối với thế giới trong quyển sách này, kết quả phát hiện vai chính còn lại là ngươi, khát vọng yêu đương toàn bộ bị diệt trừ, một lòng chỉ muốn tiến quân Hollywood!” Hệ thống tức giận đến run lẩy bẩy, “Cho dù làm cho hắn xuyên qua tiểu thuyết tình yêu, hắn cũng không thể nói chuyện yêu đương, ta đầu tiên dựa vào miệng lưỡi vai phụ nói bóng nói gió kêu hắn đi tìm đối tượng, ví dụ như bắt cha hắn bức hôn đại loại như vậy, nhưng mà hắn vẫn không có phản ứng, căn bản không nghĩ tới hướng đó.”
Hy vọng cái đầu đá của Lý Tinh Hà có thể nở hoa thực sự là nghĩ nhiều quá rồi. Lý Tinh Hà trong miệng của hệ thống quả thực là ngu ngốc đến cực kỳ bi thảm, Tư Hạo Lam cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Hệ thống cũng cho là Lý Tinh Hà khờ khạo mất khôn, gỗ mục không điêu khắc được, nói rằng: “Cho nên ta thẳng thắn trực tiếp xâm nhập vào tư tưởng của hắn.”
Tư Hạo Lam thu hồi nụ cười, trầm mặc nghe nó nói.
“Lúc đầu ta chỉ hướng trong đầu hắn truyền mệnh lệnh muốn dẫn dắt ngươi trở về nội dung kịch bản.” Hệ thống nói, càng nói khẩu khí càng phiền muộn, “Ta hy vọng hắn có thể phát huy ưu thế của ảnh đế. Ngươi biết không, ảnh đế trong sách gốc sẽ nói mấy lời cực kì phóng đãng, vừa tục tĩu vừa tao nhã, tài nguyên thật tốt a! Chỉ cần có thể bảo trì như vậy, tùy tiện ngoắc ngoắc tay, làm sao mà không nói chuyện yêu đương được, sao mà không bắt được mỹ nhân.”
Tư Hạo Lam nhớ lại hành động trước kia của Lý Tinh Hà, sững sờ không nghĩ ra người này có chỗ nào dính dáng với chữ ‘tục tĩu’.
Hệ thống đã sắp sập luôn rồi: “Nhưng hắn chỉ không ngừng giảng đạo lý với ngươi, hy vọng có thể dựa vào mấy lời thuyết giáo mà khuyên được ngươi rời khỏi nhân vật phản diện kia.”
Không trách có một đoạn thời gian Tư Hạo Lam cảm thấy Lý Tinh Hà chỉ cần tìm được cơ hội sẽ liên tục lặp lại ‘Không nên ở cùng Kha Lâm’, đặc biệt dông dài, thì ra nguyên nhân là như vậy.
“Sau đó ta biết thế này không được, khuyên hắn dùng biện pháp cứng rắn. Hắn quá chính trực, trong đầu không có khái niệm cường thủ hào đoạt, căn bản là không làm được. Vừa vặn thiết bị cùng công năng của ta đã được sửa chữa xong xuôi, ta liền trực tiếp xâm chiếm thân thể của hắn.”
Tư Hạo Lam nghe, khinh bỉ cùng ngạo mạn mà nói: “Cho nên ngươi dùng thân thể của Lý Tinh Hà muốn dùng sức mạnh với ta.” Hắn dường như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian, “Chỉ bằng ngươi? Chỉ bằng Lý Tinh Hà?”
Hệ thống co rúm lại một chút, rõ ràng không còn lớn lối như lúc đầu, thể tích thiết bị của nó giống như bị rút nhỏ đi một vòng.
Ánh mắt Tư Hạo Lam rơi trên rượu đỏ đang chảy ra trên mặt đất. Hắn đi tới, dùng mũi chân đá bình rượu, chai rượu lập tức ùng ục ùng ục mà lăn qua một bên. Hắn nhấc mắt lên, tà ác mỉm cười: “Ngươi bỏ thuốc trong rượu này, có đúng hay không?”
Vữa này Lý Tinh Hà đang nói chuyện thì tới quầy bar rót rượu, hành động này quá đột ngột, thật sự xem hắn là kẻ ngu sao.
“Không còn cách nào, đánh không lại ngươi chỉ có thể chuốc thuốc mê ngươi.”
Tư Hạo Lam nghe vậy, nheo mắt bước lại gần hệ thống.
“Ngươi đừng tới đây!” Hệ thống lớn tiếng ngăn cản hắn, “Ta đã nâng cấp, ngươi không có cách nào chạm vào ta!”
“Có đúng không?” Tư Hạo Lam cười tới gần, vung cánh tay lên, dùng chiếc cúp tượng trưng cho kỹ năng diễn xuất tối cao của ảnh đế trực tiếp đập xuống một màn hình gần hắn nhất, màn hình quang điện màu xanh trong không khí vỡ vụn như thủy tinh, giống như bông hoa xanh nở trong băng lãnh, “Nghe nói ta không chạm được vào ngươi?”
Hệ thống: “…” Có chút đau.
Có thể là màn hình quá cứng, chiếc cúp ‘Tiểu kim nhân’ dùng làm vũ khí sống thọ và chết tại nhà, phần đầu tượng bị bể, theo mảnh vỡ của màn hình đồng thời rớt xuống, những mảnh vỡ giả lập chậm rãi biến mất, trên đất chỉ chừa lại một cái đầu pho tượng nho nhỏ, vô tội lăn tới đối diện Lý Tinh Hà, phi thường đáng sợ.
Tư Hạo Lam ghét bỏ mà nhìn cái cúp chỉ còn từ phần cổ xuống trong tay mình, tiện tay đặt qua một bên.
Tư Hạo Lam đến hiện tại đã hiểu rõ, đối với hệ thống mà nói, hắn khẳng định có cái gì đặc biệt, bằng không hắn sẽ không thể nào từ thế giới trước đã gây trở ngại cho nội dung kịch bản, đến thế giới này hệ thống vẫn cứ không làm gì được hắn.
Hơn nữa, tựa hồ chỉ có hắn mới có thể chạm vào thực thể của hệ thống.
“Trước tiên tha chết cho ngươi.” Tư Hạo Lam nói, “Ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Hắn dừng lại trong chốc lát, có chút không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu, buồn bực mà nói: “Là chuyện của Kha Lâm.”
Hệ thống nghe đến cái tên ‘Kha Lâm’, nhất thời từ trong sự sợ hãi đối với tên ma vương này tỉnh lại, nói: “Cái tên nhân vật phản diện đó cũng là trở ngại lớn nhất. Cũng là bởi vì hắn, bất kể Lý Tinh Hà cung cấp cho ngươi điều kiện phong phú bao nhiêu thì ngươi cũng thờ ơ không động lòng.” Hệ thống vô cùng đau đớn, “Tại sao tác giả nguyên tác lại viết cho nhân vật phản diện lợi hại như vậy, có tiền như vậy. Nhân vật phản diện mà, kém thông minh một chút có phải tốt không.”
“Ngươi cmn mới kém thông minh đấy!” Tư Hạo Lam chửi nó đến máu chó văng đầy đầu, “Ta hỏi ngươi, tại sao ta vừa tới gần Kha Lâm liền toàn thân khó chịu, có phải là do ngươi động tay động chân không?”
Hệ thống trầm mặc, không lên tiếng.
Tư Hạo Lam giận quá mà cười: “Còn muốn ăn đòn hả?”
Hệ thống lập tức chột dạ nói: “Có phải là ngươi đến gần hắn sẽ mất đi khí lực, ý thức mơ hồ?”
“Hừ hừ.” Tư Hạo Lam hàm hồ khẳng định, kỳ thực ngoại trừ không có khí lực, còn có tim đập nhanh hơn, mặt đỏ tới mang tai.
Ai ngờ hệ thống lập tức hỏi tiếp: “Có phải là trong lòng sẽ như nai vàng ngơ ngác, ngọt ngọt ngào ngào?”
Ai mẹ nó nai vàng ngơ ngác. Tư Hạo Lam thẹn quá hóa giận, muốn đánh hệ thống, hệ thống liền vội vàng nói: “Đây là có nguyên nhân!”
“Phí lời, lão tử cũng biết là có nguyên nhân, nói mau!” Tư Hạo Lam tàn bạo mà bức bách.
Hệ thống nói tiếp: “Vậy phải nói lại từ đầu.”
“Tại thế giới trước của các ngươi, vai chính Lý Tinh Hà bởi vì đánh không lại ngươi nên không có cách nào phi thăng, chúng ta điều chỉnh hào quang nhân vật chính của hắn tới mức mạnh nhất, tuy rằng vẫn không đánh lại ngươi, nhưng lại có ảnh hưởng đối với ngươi. Khi đó, hắn đầy đầu muốn nói chuyện yêu đương, đồng thời cũng kích hoạt phản ứng cảm xúc của ngươi, vậy nên chúng ta mới đồng thời đem bọn ngươi đưa vào tiểu thuyết yêu đương này.”
“Thế nhưng ngươi vừa xuyên tới đây đã phá hủy thiết bị thực thể của ta, lúc ấy ta rất tức giận, vào khoảnh khắc trước khi tiêu tan ta đã để lại một chương trình nho nhỏ trên người ngươi…”
Cũng biết là hệ thống giở trò quỷ, Tư Hạo Lam tuy rằng tức giận nhưng không ngạc nhiên, tiếp tục nghe hệ thống giải thích.
“Ta không có cách bắt được ngươi, chỉ có thể lập một chương trình bên ngoài kết nối ngươi cùng nhân vật phản diện của thế giới này lại một chỗ, tác dụng chính là chỉ cần ngươi gặp phải hắn lập tức sẽ bị cưỡng chế thần phục, không có cách nào phản kháng. Ta hy vọng Kha Lâm có thể thay ta trị ngươi.”
Tư Hạo Lam bị hành động của hệ thống làm cho sợ ngây người: “Ngươi bị ngu hả?”
Hệ thống xấu hổ nói: “Dựa theo nội dung kịch bản của sách gốc, nhân vật phản diện Kha Lâm sẽ giam cầm và dằn vặt nguyên chủ, vai chính đổi thành ngươi, đợi đến khi ngươi rơi vào tay Kha Lâm, không phản kháng được thì không phải sẽ ăn chút vị đắng sao. Ta đã nghĩ như vậy.”
Tư Hạo Lam không tin nổi.
Đừng bởi vì đây là tiểu thuyết yêu đương nên sắp xếp một cái hệ thống IQ thấp tới a, không trách cái hệ thống này lăn lộn nửa ngày mà thành quả gì cũng không đạt được.
Nếu hắn là nhân viên quản lý thế giới này hẳn là sẽ giận điên lên đi.
“Kết quả ngươi không chỉ không ăn vị đắng, mà còn lợi dụng cái chương trình cưỡng chế này cùng Kha Lâm liếc mắt đưa tình!” Hệ thống bi phẫn vạn phần, Tư Hạo Lam vốn nên nảy sinh phản ứng yêu đương với Lý Tinh Hà, nhưng cảm xúc bị kích phát tại lúc ở trước mặt Kha Lâm, hơn nữa cưỡng chế thần phục lại thêm phần tác dụng, khiến mối quan hệ giữa Tư Hạo Lam cùng Kha Lâm ngày càng mật thiết, hết thảy đều loạn cào cào, cách nội dung kịch bản trong sách gốc càng chạy càng xa.
“Đều do cái tên nhân vật phản diện Kha Lâm, đáng lẽ là phải tà ác, tàn nhẫn, lòng lang dạ sói mới đúng, tại sao lại hoàn toàn khác với trong tưởng tượng.”
Nhìn Kha Lâm không chỉ không trị Tư Hạo Lam mà ngược lại đem Tư Hạo Lam sủng lên trời, hệ thống một ngụm máu giấu trong ngực phun không ra, lúc này mới khẩn cấp nhập vào thân thể Lý Tinh Hà muốn dùng sức mạnh.
Vừa nhắc tới Kha Lâm, trong lòng Tư Hạo Lam liền bình tĩnh lại, một sự mềm mại không diễn tả được trào ra từ đáy lòng. Đồng thời hắn sinh ra oán hận, nếu như không có hệ thống bắt cóc Lý Tinh Hà tới làm rối thì giờ phút này bọn họ từ lâu đã về đến nhà an nhàn mà nghỉ ngơi. Hắn nói rằng: “Thiết lập tính cách của Kha Lâm từ đầu đến cuối đều không thay đổi, chỉ có điều quyển tiểu thuyết này đen không ra đen, trắng không ra trắng. Anh ấy bị người khác bức tới nông nỗi này, nhưng ảnh không vì vậy mà quên đi tâm nguyện ban đầu của chính mình.”
Hệ thống nghe Tư Hạo Lam nói, không phản đối: “Ngươi bị cưỡng chế thần phục đối với hắn, đương nhiên sẽ nói chuyện bao che cho hắn.”
Hệ thống quy hết thảy cho chương trình gây ra, khiến Tư Hạo Lam phi thường không vui.
Tư Hạo Lam từ trước đến giờ đều tùy hứng theo bản thân, ai cũng không thể cưỡng bách hắn, ai cũng không thể ấn đầu bắt hắn thần phục.
Chuyện giữa hắn và Kha Lâm đâu phải có thể nói rõ bằng một cái chương trình nho nhỏ, nếu như chính hắn không muốn, bất kể là có chương trình hay không chương trình, hệ thống hay không hệ thống, ngay cả ông trời cũng vô dụng.
Hắn nói: “Ngươi đến bây giờ vẫn chưa thấy rõ sao, cái quyển tiểu thuyết kia viết quá phiến diện, nội dung nó viết căn bản không thể đại biểu cho toàn bộ chân tướng sự tình, cho nên nội dung kịch bản gì đều là phân chó.”
Câu nói này của hắn triệt để chọc giận hệ thống, hệ thông đột nhiên khuếch đại âm thanh, dần dần trở thành âm thanh điện tử cứng nhắc, nói: “Đối với ta mà nói nội dung kịch bản trong sách chính là chân tướng tuyệt đối, giữ gìn nội dung kịch bản của thế giới này là nhiệm vụ cũng ta, cũng là trách nhiệm của ta.”
Hết thuốc chữa.
Tư Hạo Lam biết đại khái đầu đuôi sự tình, hệ thống cũng không còn giá trị. Hắn xiết chặt nắm đấm, muốn một lần nữa đập nát cái thứ muốn khống chế nội dung kịch bản này.
Quả đấm của hắn chạm được vào thực thể của hệ thống, hệ thống cấp tốc chuyển đổi sang hình thái quang điện giả lập, bắt đầu gấp nếp thu nhỏ lại.
“Nhắc nhở! Máy chủ nhận tấn công mang tính chất phá hoại, khởi động hình thức bảo vệ.”
“Ngươi cho rằng trải qua lần trước, ta sẽ không có phòng bị à.” Hệ thống máy móc, lạnh như băng nói, “Lý Tinh Hà bên này mất hiệu lực, ta vẫn sẽ dùng toàn lực ngăn cản ngươi.”
Tư Hạo Lam nghe nó nói, trong nháy mắt hiểu được. Lý Tinh Hà đối với hệ thống mà nói đã vô dụng, nó vẫn sẽ ra tay trên người Kha Lâm.
“Thân phận chính của Kha Lâm trong quyển sách này là nhân vật phản diện.”
Hệ thống nhanh chóng thu gọn lại chạy trốn, Tư Hạo Lam chỉ kịp kéo lại vài thiết bị, toàn bộ bị hắn đập nát.
Âm thanh không trọn vẹn của hệ thống cuối cùng biến mất trong phòng ảnh đế, chỉ để lại âm thanh điện tử trong hư không.
“Dựa theo kết cục của sách gốc, nhân vật phản diện nhất định phải chết.”